Bách Luyện Thành Thần

Chương 1787





Chương 1787THẦN ĐẠO TỬ KHÍ

Toàn bộ bia đạo trong điện Vấn Thần đều được sắp xếp với khoảng cách bằng nhau.

Vì vậy, càng đến gần bia đạo thì càng bị khí thế của đạo uẩn ảnh hưởng nhiều hơn, nhưng cũng càng có thể kết nối với bia đạo hơn.

Chỉ có điều, nếu đến gần quá thì sẽ bị khí thế kia tổn thương. Tất cả võ giả chứng thần đều giữ một khoảng cách thích hợp, cũng chính là khoảng cách giới hạn mà mình có thể chịu được...

Đa số cường độ linh hồn của võ giả chứng thần đều như nhau, bậc thang lên bia đạo lại hẹp, vị trí có hạn, cho nên người đến trước thường có thể chọn được một vị trí tốt, người tới sau chỉ đành cách bia đạo xa hơn.

La Chinh đi qua vài tấm bia đạo theo con đường quanh co, trên bậc thang của mấy tấm bia đạo đó cũng có một số võ giả chứng thần tụ tập.

Người tên Hàm Chân kia đang ở bia đạo thứ sáu bên tay phải phía trước.

Chữ trên tấm bia đạo đó phát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, tản ra khí lạnh cực kỳ mãnh liệt.

Khí lạnh đó nhìn qua thì ôn hòa, nhưng sắc mặt Hàm Chân đứng dưới bia đạo lại trắng bệch, khớp hàm kêu kèn kẹt. Cả người hắn ngưng kết ra một lớp sương trắng, giống như một cái vỏ trong suốt cứng rắn bao trùm cả người.

“Thần đạo Tuyết Ấn...”

La Chinh khẽ lắc đầu, đó cũng không phải thần đạo hắn muốn tìm.

Trên thực tế La Chinh biết rằng, thần đạo hắn tu chính là Đoạn Tình, nhưng trong Thần Vực thì nó bị liệt vào đạo cấm, chỉ sợ khó mà tìm thấy nó trong điện Vấn Thần. Điện Vấn Thần cũng chỉ có một phần mười trong số ba nghìn thần đạo trên Thần Vực mà thôi.

Chẳng qua, nếu đã vào, tất nhiên hắn phải mở rộng tầm mắt, nhìn xem đạo uẩn mà những thần đỉnh cấp hiểu ra tuyệt diệu cỡ nào?

Càng đi sâu vào điện Vấn Thần, võ giả chứng thần càng lúc càng thưa thớt.

Bia đạo sắp xếp bên ngoài đều là thần đạo có số người tu luyện nhiều nhất. Càng đi vào trong, những thần đạo gặp được lại càng ít được quan tâm, nhưng chúng cũng cực kỳ lợi hại, và cũng càng khó hiểu hơn. Rất ít võ giả chứng thần bình thường chọn những thần đạo đó.

Không lâu sau đó, cuối cùng La Chinh dừng lại trước một tấm bia đạo...

Tấm bia đạo đó tràn ra từng làn từng làn sương mù màu tím. Sương mù đó biến hóa thành nhiều hình dáng độc đáo. Có hình con ngựa khỏe mạnh hoạt bát chạy chồm trên bia đạo, có đại bàng giương cánh bay lượn xung quanh bia đạo, có bóng kiếm màu tím hóa thành hàng nghìn hàng vạn kiếm trận biến ảo liên tục.

“Hơi thở này...” La Chinh khẽ nhíu mày.

La Chinh vô cùng quen thuộc với hơi thở này. Khi Khê Ấu Cầm điều khiển kiếm trận, nó sẽ tràn ra hơi thở như vậy.

Trong vũ trụ Đại Diễn, có vẻ Khê Ấu Cầm đã hiểu được thuật điều khiển kiếm trận, hình như đây là thiên phú của Âm Thể Tử Cực. Nhưng rõ ràng Tử Cực giới đã tự hình thành một giới, cho nên thứ Âm Thể Tử Cực biết không đơn giản chỉ là kiếm trận.

Ngoài Khê Ấu Cầm, hình như La Yên cũng có được Âm Thể Tử Cực. Nhưng chắc hẳn thể chất của La Yên là do cha ban cho, không biết nàng đã lĩnh ngộ thần đạo trong Thần Vực hay chưa? Nếu lĩnh ngộ thần đạo thì liệu có phải là tu luyện thần đạo này hay không?

Nghĩ tới đây, La Chinh sinh ra một chút hứng thú với tấm bia đạo này, vì vậy bèn trèo lên mười bậc trên cầu thang dẫn tới bia đạo.

Ngay khi hắn bước lên cầu thang này, đạo uẩn tràn ra từ những tấm bia đạo khác đều bị đạo uẩn màu tím của tấm bia đạo này bài xích. Đạo uẩn trên đó ùn ùn kéo đến bao lấy La Chinh.

Sau khi La Chinh leo lên hơn hai mươi bậc thang, hắn nhìn thấy có một cô gái mặc áo trắng ở phía trước.

Cô gái này tiến vào trước La Chinh, chắc hẳn là đệ tử tinh anh của gia tộc hạng ba nào đó, xếp hạng cỡ bốn mươi, bởi vì nàng là người thứ bốn mươi vượt qua La Chinh.

Khi vượt qua La Chinh, nàng chỉ khẽ mỉm cười với hắn, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền, tính tình có vẻ hơi thẹn thùng.

“Đây là thuật Đại Tử Khí, còn gọi là thần đạo Tử Khí. Bình thường, chỉ có nữ giới mới có thể tu luyện, nhưng còn cần phải có thể chất đặc biệt.” Cô gái áo trắng nhìn thấy La Chinh đi đến thì lộ vẻ kinh ngạc.

“Tử Khí Đông Lai*... thuật Đại Tử Khí.” Nghe cô gái nói vậy, La Chinh khẽ gật đầu, nhưng vẫn không dừng lại mà đi tới phía sau cô gái.

* Tử Khí Đông Lai: Mây tím tới từ phía đông.

“Ngươi vẫn muốn đi lên ư?” Cô gái áo trắng lộ vẻ kinh ngạc, nàng không hiểu tại sao La Chinh lại định lãng phí thời gian ở đây. La Chinh tuyệt đối không thể hiểu được đạo uẩn trên tấm bia này.

“Ta chỉ tùy tiện nhìn xem.” La Chinh mỉm cười, “Có thể nhường chút được không?”

Cô gái áo trắng lộ vẻ tò mò, lập tức đứng dậy tránh sang bên, đợi La Chinh đi ngang qua, nàng nhắc nhở, nói: “Đạo uẩn của thần đạo Tử Khí có vẻ ôn hòa, nhưng không có nghĩa là nó yếu. Nếu đến gần quá, những đạo uẩn đó sẽ tấn công ngươi...” Nói xong, nàng chỉ về phía sương mù màu tím hình thành trên tấm bia đạo.

Đến đây, La Chinh càng thấy rõ được, những thứ mà sương mù màu tím biến ra càng thêm đa dạng, có sư tử, có sói, có cung điện, dường như nó có tất cả mọi thứ.

La Chinh gật đầu: “Cảm ơn, ta vẫn muốn nhìn rõ hơn một chút...”

Vì vậy, cô gái áo trắng bèn nhường ra một vị trí trên bậc thang nhỏ hẹp, La Chinh khẽ nhún mũi chân, lập tức bay người lên bậc thang cao hơn.

Khi vừa mới đứng vững, La Chinh bỗng nghe thấy một tiếng nổ ầm truyền đến từ đằng sau!

“Ầm ầm...”

La Chinh và cô gái áo trắng cùng nhìn về đằng sau, bèn thấy một tấm bia đạo gần đó đang chấn động liên tục.

Trên đỉnh tấm bia phát ra một luồng sáng trắng, trong ánh sáng đó có nhiều tinh thể sáu cạnh to bằng chậu rửa mặt bay phấp phới, bắn thẳng lên phía trên điện Vấn Thần!

“Là thần đạo Tuyết Ấn, nhanh như vậy đã có người được thần đạo Tuyết Ấn chấp nhận rồi...” Cô gái áo trắng nói khẽ, trong đôi mắt màu tím toát ra vẻ hâm mộ. Nàng có thể tu luyện thần đạo Tử Khí thì tất nhiên là có Âm Thể Tử Cực. Nếu ở vũ trụ Đại Diễn thì cô gái áo trắng này cũng là một người vô cùng ưu tú. Chỉ có điều, nàng lại sinh ra trong gia tộc hạng ba ở Thần Vực, không chỉ không được đầu tư về tài nguyên, mà về võ đạo cũng không được giáo dục đầy đủ.

“Là tên nhóc tên Hàm Chân.” La Chinh nhìn chằm chằm bia đạo phía dưới, nhìn thấy Hàm Chân đang được ánh sáng trắng bao phủ...

Ngay sau đó, trong điện Vấn Thần vang lên giọng nói của Phủ chủ Hàm Mạnh: “Hàm Chân của Hàm gia, được thần đạo Tuyết Ấn chấp nhận...”

Không chỉ một mình cô gái áo trắng hâm mộ, khi nghe thấy giọng nói của Hàm Mạnh, biết có người được chấp nhận, rất nhiều võ giả chứng thần vừa tiến vào điện Vấn Thần cũng rất hâm mộ! Nhưng Hàm Chân vốn xếp thứ năm trên danh sách, lúc trước làm thí nghiệm Hàm Chân cũng vứt lệnh bài màu trắng bằng ngọc lên độ cao gần với La Chinh, nên nhận được sự chấp nhận của bia đạo nhanh thế là lẽ đương nhiên.

Nếu Hàm Chân đã nhận được sự chấp nhận của bia đạo, vậy vị La Thiên Hành kia đâu?

Rất nhiều võ giả bắt đầu tìm kiếm bóng dáng La Chinh, chẳng mấy chốc, có người đã phát hiện ra La Chinh…

“Chuyện gì thế này, sao tên nhóc kia lại đến chỗ tấm bia thần đạo Tử Khí?”

“Chẳng phải chỉ có nữ giới mới tu luyện được thần đạo Tử Khí thôi sao?”

“Không hẳn vậy… cũng có một số nam giới có Âm Thể Tử Cực.” Người này suy nghĩ rồi bổ sung thêm, nói: “Chẳng qua, nam giới rất ít thấy, cho dù có, đa số đều là thái giám.”

Trong mắt mọi người lộ ra vẻ khó hiểu…

Người có Âm Thể Tử Cực sẽ phát ra hơi thở khác với võ giả bình thường. Ví dụ như cô gái áo trắng kia, chính là con cả của Tiết gia ở Lục Nhâm Vực. Tuy Tiết gia chỉ là gia tộc hạng ba, nhưng Tiết Mai bằng sức mình đã được xếp hạng bốn mươi mốt trên danh sách, xem như là khá giỏi rồi.

Song trước đó bọn họ đã gặp La Chinh, chắc chắn La Chinh căn bản không có Âm Thể Tử Cực...

La Chinh không biết hành động khác lạ của mình, đã dẫn tới nhiều sự chú ý. Dù sao, giữa những tấm bia đạo đều có một khoảng cách, hắn không biết những người đó thảo luận cái gì.

Ánh sáng trắng trên bia đạo Tuyết Ấn biến mất, La Chinh bèn không để ý đến nữa, mà tiếp tục đi lên phía trước!

Lúc nãy, Tiết Mai đã khuyên La Chinh, nhưng bản lĩnh của người này mạnh hơn nàng nhiều, giờ La Chinh cố ý tiến lên, tất nhiên nàng khó mà ngăn cản được.

La Chinh tiếp tục đi lên, càng lúc càng gần bia đạo, mà khí màu tím quay quanh bia đạo giống như mặt hồ bị khuấy động, bắt đầu rung lên liên tiếp!

“Ù ù ù...”

Hơi thở kia quay cuồng, hóa thành hơn mười bóng kiếm sắc bén, kết thành một kiếm trận tài tình bắn về phía La Chinh.

“Cẩn thận...” Tiết Mai khẽ nói, nàng biết bản lĩnh của La Chinh, nhưng lại càng hiểu được cẩn thận mới sống lâu trăm tuổi, biết bao nhiêu thiên tài vì tự phụ mà chết đi rồi chứ?

Kiếm trận kia ập đến, La Chinh vẫn không có ý định tránh né.