Chim lửa liên tục xông vào trong đầu La Chinh, song kết cục đều giống như đạo uẩn do thuật Đại Tử Khí biến thành.
Khi La Chinh nhắm mắt lại, từ bề mặt linh hồn của hắn lóe lên ánh sáng màu vàng sắc bén. Những ngọn lửa đạo uẩn kia biến thành chim lửa bị giết sạch hết trong phút chốc…
Vừa tiêu diệt chim lửa chui vào đầu, La Chinh vừa lặng lẽ quan sát thước Vô Lượng.
Với bản lĩnh hiện tại của hắn còn chưa thể khống chế cây thước này. Năng lượng đặc biệt vừa rồi thước Vô Lượng phát ra cũng là do tự nó triển khai.
Bây giờ, La Chinh tập trung chú ý, mới phát hiện nguyên nhân trong đó.
Sau khi những con chim lửa kia bị uy áp linh hồn của La Chinh nghiền nát thì hóa thành uy thế đạo uẩn phân tán, rồi bị thước Vô Lượng âm thầm hấp thu!
Sau khi thước Vô Lượng hấp thu uy thế đạo uẩn còn sót lại kia đến mức độ nhất định, từ một đoạn của thước Vô Lượng bỗng phát ra một luồng sáng vàng…
“Vù vù…”
Ngay lập tức, luồng sáng vàng kia bèn di chuyển từ đầu này đến một đầu khác của thước Vô Lượng, cuối cùng dừng lại trên một vạch của thước Vô Lượng!
“Cái vạch này, chắc là chỗ thước Vô Lượng dành riêng cho thần đạo Sồ Hỏa.” Trong lòng La Chinh hiểu ra. Đúng là giống như La Chinh suy đoán, ba nghìn vạch này tương ứng với ba nghìn thần đạo, thậm chí ngay cả vị trí của mỗi một thần đạo cũng đã sớm được sắp đặt!
Sau khi ánh sáng kia dừng lại trên cái vạch này, lại có một luồng ánh sáng sáng chói bùng ra, bao phủ trong đầu La Chinh.
Đến lúc La Chinh mở mắt ra một lần nữa, trên đôi con ngươi của hắn lại được khảm một đôi vòng sáng vàng rực, giống như hỏa nhãn kim tinh!
“Ào ào ào…”
Dùng thị lực của La Chinh để nhìn vào tấm bia của thần đạo Sồ Hỏa trước mặt, ngọn lửa thuần khiết trên tấm bia kia giống như con sóng không ngừng dâng lên, đồng thời đạo uẩn trở nên cực kỳ lộn xộn!
Người bên ngoài thấy đạo uẩn này vô cùng lộn xộn, nhưng ở trong mắt La Chinh, hắn lại trực tiếp nhìn thấu mọi thứ chứa trong đạo uẩn này.
“Thần đạo Sồ Hỏa… là cội nguồn của lửa, tất cả quy tắc hệ Hỏa đều phát triển dựa trên Sồ Hỏa. Sự phân cấp của thần đạo này và thuật Đại Tử Khí khác nhau, trong đó có tổng cộng bốn tầng. Tầng thứ nhất là khống chế lửa, tầng thứ hai là tạo lửa, tầng thứ ba là lửa tạo ra muôn vàn linh hồn tinh khiết, tầng thứ tư là hóa vật…”
Những đạo uẩn kia có vẻ hết sức huyền ảo với người khác, dù có tập trung lĩnh hội mười nghìn năm cũng khó mà lĩnh ngộ hoàn toàn. Nhưng trong mắt La Chinh, những điều huyền ảo này lại vô cùng đơn giản!
Tuy sức hiểu biết của La Chinh vượt xa thiên tài bình thường, nhưng hắn vẫn chưa thể đạt tới trình độ này. Khả năng hiểu ra này thình lình xảy ra, có thể cho phép La Chinh nhìn thấu bản chất của tấm bia trong thời gian ngắn, tất cả đều là dựa vào thước Vô Lượng…
Không lâu sau, ánh sáng trên thước Vô Lượng mờ dần, vòng sáng được khảm trên con ngươi của La Chinh cũng bắt đầu mờ đi, cuối cùng trở lại như thường. Mà trên cái vạch nào đó ở một đầu thước Vô Lượng đã ngưng tụ ra một ký hiệu ngọn lửa màu vàng sáng.
“Thành công.” Suy đoán của La Chinh lại được nghiệm chứng một lần nữa, tâm tình của hắn hết sức kích động.
Như vậy chẳng phải hắn có thể nắm trong tay ba nghìn thần đạo hay sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu như toàn bộ ba nghìn thần đạo đều được tích hợp vào trong thước Vô Lượng…
Nhưng để thu thập đủ cả ba nghìn thần đạo lại không phải chuyện dễ dàng. Bây giờ, La Chinh còn chưa thể tận mắt nhìn thấy tấm bia thật sự, mặc dù số lượng tấm bia trước mặt không ít, hơn ba trăm tấm, nhưng suy cho cùng đạo uẩn trong đó không hoàn mỹ.
“Đạo uẩn không hoàn mỹ còn có thể được ghi lại thì về mặt lý thuyết, những đạo uẩn của thần khác cũng có thể được thu vào?”
Giờ phút này, trong lòng La Chinh lại đưa ra suy đoán như vậy, nhưng suy đoán này còn chưa được kiểm chứng. Nếu sau này có cơ hội so tài với thần thì ngược lại có thể mạo hiểm thử một lần.
Khi đạo uẩn trên tấm bia Sồ Hỏa bắt đầu yên tĩnh lại, một chùm tia sáng màu đỏ rực xông thẳng lên không, đồng thời từ trong tấm bia cũng tràn ra một chùm ánh lửa bao vây lấy La Chinh. Ánh lửa này không hề làm bỏng người, ngược lại nó truyền tới chút ấm áp.
“Được tấm bia thứ hai thừa nhận…”
“Ôi, ta nằm mơ cũng muốn được một tấm bia thừa nhận, song dù nỗ lực lĩnh ngộ vẫn không được nhập môn. Sao tên nhóc này lại làm được đơn giản như uống nước vậy?”
“Hắn căn bản không nên tới phủ Hàm Thiên mà nên trực tiếp đi đảo nổi luôn cho rồi, cần gì phải so với nhóm người như chúng ta chứ…”
Các võ giả chứng thần trong điện Vấn Thần lộ vẻ hâm mộ, trong lòng đều có một cảm xúc không nói nên lời. Những võ giả chứng thần này xuất thân từ gia tộc hạng hai hạng ba, cũng là con cưng trong nhà, giơ tay nhấc chân đều mang cảm giác kiêu ngạo bẩm sinh. Nhưng rõ ràng hành động của La Chinh đã phá hủy sự tự tin của bọn họ!
Song lúc này bên ngoài điện Vấn Thần, đám người Hàm Mạnh lại thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như sau khi La Chinh được thuật Đại Tử Khí thừa nhận, bọn họ lại trực tiếp tuyên bố thì không tránh khỏi phải đắc tội với Hàm Cửu Di. Ngày sau nếu truyền đến tai Hàm Cửu Di, khiến nàng nổi giận thì không ai trong chi thứ Hàm gia có thể chịu trách nhiệm được.
Hiện tại, La Chinh lại được “thần đạo Sồ Hỏa” thừa nhận, sự việc liền trở nên dễ xử lý hơn. Còn chuyện lúc trước mọi người coi như là không nhìn thấy.
Lúc La Chinh xoay người rời khỏi tấm bia, giọng nói của Hàm Mạnh lại quanh quẩn khắp điện Vấn Thần: “La Thiên Hành của thôn Mông Sơn được thần đạo Sồ Hỏa thừa nhận…”
Hiện tại, La Chinh là võ giả chứng thần thứ hai vượt qua kỳ sát hạch của Hàm gia.
Vừa rồi, sau khi Hàm Chân vượt qua kỳ sát hạch thì đã rời khỏi điện Vấn Thần mà không quay đầu lại. Vì khắp nơi trong điện Vấn Thần đều có uy áp đạo uẩn, nên gây áp lực rất lớn đối với linh hồn, không ai muốn ở lại hiện trường lâu.
Nhưng La Chinh hoàn toàn không có ý muốn rời đi. Mọi người yên lặng nhìn La Chinh nhảy xuống từ trên bậc thang của tấm bia, rồi lại yên lặng nhìn một tấm bia bên cạnh hắn.
Cho dù có một số thiên tài có thể hiểu được vài thần đạo cùng một lúc, cũng có thể được mấy tấm bia thừa nhận, nhưng việc đó chỉ giới hạn với vài thần đạo đặc biệt. Nhưng La Chinh hoàn toàn không qua chọn lựa, hắn là dựa theo thứ tự lần lượt…
“Không phải chứ, người này hoàn toàn không lựa chọn! Mà là lần lượt xem từng cái một?” Hàm Hiên há hốc mồm ngây ngốc nhìn La Chinh.
“Không thể nào có cái kẻ nghịch thiên như vậy được! Có lẽ hắn chỉ tình cờ lĩnh ngộ được thuật Đại Tử Khí và thần đạo Sồ Hỏa thôi, còn thần đạo thứ ba này, chưa chắc hắn có thể lĩnh ngộ được…” Một võ giả chứng thần bên cạnh cố phủ nhận. Trên thực tế, hắn không tin có sự trùng hợp như vậy, nhưng hành động của La Chinh quá yêu nghiệt, đã vượt quá giới hạn nhận thức của hắn, chẳng qua trong lòng hắn không hề muốn thừa nhận mà thôi.
“Nếu như hắn có thể được tấm bia thứ ba, tấm bia của thần đạo Huyền Vũ thừa nhận, ta liền tâm phục khẩu phục!”
“…”
Chỉ chốc lát sau, trên tấm bia thứ ba cũng chính là tấm bia của thần đạo Huyền Vũ lóe ra một luồng ánh sáng màu xám trắng…
La Chinh được tấm bia của thần đạo Huyền Vũ thừa nhận.
Cảnh tượng này xảy ra khiến không ít võ giả chứng thần không nhịn được mà nuốt nước miếng một cái. Một số người hoàn toàn bị đả kích, một số người khác thì vui mừng khi thấy cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi này.
Ngoài điện Vấn Thần, Hàm Mạnh và một nhóm thần giảng đạo đưa mắt nhìn nhau, đều có thể nhìn ra vẻ khiếp sợ sâu trong con ngươi của đối phương. Những vị thần này, người lớn tuổi thì sống tám chín kỷ nguyên thần, người trẻ tuổi thì được sinh ra trong kỷ nguyên thần này, nhưng bọn họ đều chưa từng nghe nói đến chuyện lạ này.
“Nghe nói năm đó, Hàm Thương Yên của dòng chính tu thành võ giả chứng thần, sau khi trở về từ cấm địa Luyện Thần đã liên tục lĩnh ngộ được bốn thần đạo trong đại khái một năm. Đó đã là sự tồn tại nổi tiếng trên đảo nổi rồi. Hiện tại, La Thiên Hành đã được ba thần đạo thừa nhận, hắn…” Tuy trên mặt lộ vẻ nghiêm túc, nhưng trong lòng thì mừng rỡ như điên.
Với tư cách là Phủ chủ phủ Hàm Thiên, ông ta nhất định phải chứng minh giá trị của mình với người dòng chính. Nếu như thật sự tiến cử La Thiên Hành yêu nghiệt đến cỡ này qua, chắc chắn chi của bọn họ sẽ không cần phải nhìn sắc mặt người dòng chính mà sống nữa.
“Hắn vẫn chưa có ý định dừng lại, đã leo lên tấm bia thứ tư rồi.” Ông lão họ Trần nói.
“Có nên ngăn hắn lại hay không, việc này khoa trương quá rồi.” Một vị thần giảng đạo khác nói.
Hàm Mạnh lộ chút do dự, cuối cùng ông ta vẫn lắc đầu. Mặc dù ông ta không rõ tại sao La Thiên Hành lại làm được, nhưng nếu hắn đã không muốn đi ra thì Hàm Mạnh không định ngăn cản.
Thế là, ở trước mặt mọi người, La Chinh tiếp tục cảm ngộ được tấm bia thứ năm, thứ sáu, thứ bảy…
Về sau, cảnh tượng này đã khiến mọi người chết lặng.
Rất nhiều võ giả chứng thần chỉ có thể vừa thở dài, vừa tìm tòi thần đạo của mình, hy vọng thông qua đọc hiểu được tấm bia thừa nhận.
Chẳng mấy chốc, võ giả chứng thần thứ ba vượt qua kỳ sát hạch của phủ Hàm Thiên xuất hiện, đó là Hàm Hiên của Hàm gia. Nhưng trên mặt hắn không lộ vẻ vui sướng chút nào. Dẫu sao, trong điện Vấn Thần còn có một người tài giỏi, được thần đạo thừa nhận dễ dàng như ăn cơm uống nước vậy. Hàm Hiên phải hết sức vất vả mới được thần đạo Sồ Hỏa thừa nhận, căn bản không được tính là gì. Hắn chỉ khẽ thở dài một tiếng, mặt đầy phiền muộn, quay đầu rời khỏi điện Vấn Thần.
Mặc dù đối nhân xử thế vô cùng lão luyện, nhưng trong lòng Hàm Hiên vẫn bị đả kích không nhẹ.