Bách Luyện Thành Thần

Chương 1789





Chương 1789NHẬN VÀO

Hai vòng sáng màu đỏ rực trong đôi mắt La Chinh vẫn đang không ngừng xoay tròn.

Trong quá trình này, những đạo uẩn lộn xộn trong mắt hắn ngược lại trở nên trật tự hơn. Một cảm giác sáng tỏ tràn vào sâu trong linh hồn hắn.

Giờ phút này, dường như La Chinh có thể nhìn thấu bản chất của thần đạo Tử Khí này!

“Ồ…”

“Thần đạo Tử Khí này không hoàn chỉnh. Bởi vì năm đó, người phụ nữ khắc tấm bia này chưa hoàn toàn tu thành thần đạo Tử Khí. Hoặc là nói, cho dù nàng ta có tu thành thì cũng không muốn viết ra tất cả cảm ngộ của mình lên tấm bia này!”

La Chinh đưa ra nhận định này trong chớp mắt.

Ba nghìn thần đạo, mỗi một thần đạo đều là một con đường hoàn toàn khác biệt. Thuật Đại Tử Khí có thể triển khai ra muôn vàn kiếm trận giết thần, cũng có thể biến hóa ra nhiều chân linh cực kỳ lợi hại. Tầng cuối cùng của nó có thể tạo ra một tuyệt địa Tử Thiên!

Nhưng trên tấm bia trước mặt này lại không ghi chép đầy đủ về “tuyệt địa Tử Thiên”!

“Nếu muốn cảm ngộ hoàn toàn thuật Đại Tử Khí thì cần phải tìm được tấm bia hoàn chỉnh… Nhưng dựa vào thước Vô Lượng, ta có thể nhìn thấu đạo uẩn trong đó ngay lập tức, biết được bản chất của thuật Đại Tử Khí, cái này…”

Tim La Chinh bắt đầu đập mạnh. Lúc trước, hắn không hề hiểu biết về tác dụng của thước Vô Lượng. Hiện tại, hắn mới hiểu thước Vô Lượng này có khả năng phi thường thế nào. Cho dù La Chinh không biết rõ trong Thần Vực có bao nhiêu bảo vật, nhưng hắn biết thước Vô Lượng này tuyệt đối không phải là vật tầm thường.

Ánh sáng trên thước Vô Lượng dần dần mờ đi, cuối cùng biến trở lại hình dạng ban đầu, nhưng so với lúc trước, thước Vô Lượng này đã có chút khác biệt.

Trên vạch nào đó ở giữa cái thước này, có thêm một chấm tròn nhỏ, La Chinh cẩn thận ngắm nhìn thì phát hiện giữa chấm tròn này mơ hồ có ánh sáng màu tím lưu động, đó chính là một chút tinh hoa trong đạo uẩn!

“Cây thước này… thu thần đạo Tử Khí vào?” La Chinh càng thêm kinh ngạc khi thấy chấm tròn nhỏ kia.

Bỗng nhiên, hắn nghĩ tới cái gì đó, lại nhìn kỹ cây thước ngọc này một lần nữa, rồi đếm các vạch trên thước ngọc. Khi La Chinh đếm một lượt từ đầu đến cuối, hắn được một con số - tròn ba nghìn vạch, không nhiều hơn, cũng không ít hơn một vạch nào!

Nói cách khác, thước ngọc này chính là thứ dùng để chứa ba nghìn thần đạo.

Sau khi ánh sáng trên thước Vô Lượng tản đi, hai vòng vàng trong đôi con ngươi của La Chinh cũng biến mất.

Đạo uẩn trên bia bị La Chinh quấy rối, cũng từ từ khôi phục sự tĩnh lặng, bắt đầu sắp xếp ngay ngắn lại một lần nữa.

La Chinh muốn nhanh chóng nghiệm chứng suy đoán của mình, nên không định ở lại đây lâu. Hắn xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng vừa mới quay đầu, từ đỉnh tấm bia này đột nhiên bắn ra một chùm sáng màu đỏ tím, bắn thẳng về phía trần điện Vấn Thần.

“Vèo!”

Đồng thời khi chùm sáng này bắn lên, một quầng sáng màu tím cũng bao lấy La Chinh.

Đám võ giả chứng thần trong điện Vấn Thần đều ngây người…

Thần giảng đạo và Hàm Mạnh cũng lộ vẻ kinh ngạc.

“La Chinh được thần đạo Tử Khí thừa nhận?”

“Nói cách khác, hắn có thiên phú tu luyện thần đạo Tử Khí?”

“Không thể nào, rõ ràng hắn không có Âm Thể Tử Cực…”

Rất nhiều người đều tỏ vẻ khó hiểu, cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn vượt qua sự hiểu biết thông thường của bọn họ.

Trên bậc thang, Tiết Mai cũng há hốc mồm, sững sờ nhìn chằm chằm vào La Chinh, rơi vào trạng thái ngây ngốc. Nàng thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc làm sao mà La Chinh lại được tấm bia thừa nhận.

Nhưng La Chinh hiểu, tấm bia này không hề thừa nhận La Chinh, mà là do thước Vô Lượng trong đầu hắn…

Ngoài điện Vấn Thần…

Mấy vị thần giảng đạo và Hàm Mạnh đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đều có chút không chắc chắn.

“Làm sao bây giờ? Tuyên bố La Chinh đạt yêu cầu sao?” Ông lão họ Trần hỏi.

Nét mặt Hàm Mạnh đầy vẻ kỳ quái: “Hắn thật sự đạt yêu cầu, nhưng thần đạo Tử Khí này… theo lý thuyết căn bản không thể tu luyện!”

“Đây không phải là điểm chết người.” Một vị thần giảng đạo khác nhắc nhở.

Hàm Mạnh thở dài một hơi: “Ta cũng nghĩ đến.”

Tuy nói trong Thần Vực có không ít võ giả Âm Thể Tử Cực, nhưng không có nhiều người thật sự có thiên phú để tu luyện thần đạo này, hơn nữa phần lớn người tu luyện đều là con gái.

Hàm Cửu Di là á thánh, địa vị và quyền lực chỉ đứng sau Thánh Hoàng Hàm gia. Nàng có thể thu nhận đồ đệ trong đảo nổi, nhưng yêu cầu cơ bản nhất là có thể tu luyện thuật Đại Tử Khí…

Dựa theo quy tắc của phủ Hàm Thiên, một khi võ giả chứng thần được tấm bia của thần đạo Tử Khí thừa nhận thì đều sẽ không vào phủ Hàm Thiên, mà phải đưa đến chỗ Hàm Cửu Di.

Cứ như vậy, người này sẽ không liên quan gì đến phủ Hàm Thiên bọn họ nữa…

Lúc trước, Hàm Mạnh còn sợ cô gái áo xanh lá kia sẽ dẫn La Thiên Hành đi, bây giờ lại xuất hiện một mối lo khác.

“Sớm biết vậy thì đã không cho tên nhóc này tham gia kỳ sát hạch rồi.” Hàm Mạnh thở dài một hơi lắc đầu.

Quy tắc của phủ Hàm Thiên rất nghiêm ngặt, nhưng luôn có người có thể được đặc cách nhận vào. Nếu như biết La Chinh sẽ được tấm bia của thần đạo Tử Khí thừa nhận, lúc trước ông ta nên tìm một lý do để đặc cách nhận La Thiên Hành vào!

Chỉ có điều, bọn họ đều tò mò, muốn biết La Chinh thích hợp tu luyện thần đạo nào? Hơn nữa, trong quá trình sát hạch còn có thể quan sát đánh giá rõ hơn về thiên phú của La Chinh, không ngờ lại xảy ra chuyện quái dị như vậy.

“Chuyện này, ém xuống đi.” Trong mắt ông lão họ Trần lóe lên vẻ cứng rắn.

Vài vị thần giảng đạo khác lộ vẻ do dự. Đối với những người đang ngồi đây, Hàm Cửu Di tuyệt đối là sự tồn tại cao không thể với tới, kết quả của việc lừa dối nàng rất khó được tha thứ.

Nghe ông lão họ Trần nói vậy, Hàm Mạnh đột nhiên gật đầu: “Hiện tại tạm thời chưa tuyên bố… Hửm? La Thiên Hành còn muốn làm gì vậy?”

Trong điện Vấn Thần…

Các võ giả chứng thần thấy La Chinh được tấm bia thừa nhận thì vừa hâm mộ, vừa cảm thấy kỳ lạ.

Điều càng khiến mọi người thấy kỳ quái là, rõ ràng La Chinh đã được thần đạo thừa nhận, vì sao Phủ chủ lại chậm chạp chưa tuyên bố?

Đương nhiên, La Chinh sẽ không ngây ngốc chờ Hàm Mạnh tuyên bố hắn đã được nhận vào. So với việc vào phủ Hàm Thiên, La Chinh càng nóng lòng nghiệm chứng thước ngọc trong đầu.

Thước ngọc này đã có thể thu thần đạo Tử Khí vào trong, nói vậy nó cũng có thể thu thần đạo khác vào!

Tuy nói những tấm bia này không phải là những tấm bia thật sự, mà chỉ là đồ mô phỏng do một số thần phục chế ra, nhưng đạo uẩn trong đó cũng là sự tồn tại hàng thật giá thật. Nếu như có thể thu vào thêm một thần đạo thì cũng là thêm một phần trợ giúp đối với bản thân La Chinh.

Hắn không ngừng nhảy xuống bậc thang phía dưới, khi lướt ngang qua Tiết Mai bèn mỉm cười.

Ngay từ đầu, Tiết Mai định thành thật lĩnh hội tấm bia, hy vọng được tấm bia thừa nhận. Hiện tại để La Chinh vượt lên đứng thứ nhất, tất nhiên trong lòng nàng cảm thấy vô cùng mất mát. Nhìn bóng dáng La Chinh dần đi xa, nàng chỉ có thể thở dài một hơi. Trong lòng than thở, suy cho cùng người với người là khác nhau.

Sau khi La Chinh nhảy xuống, hắn nhanh chóng chọn một tấm bia khác.

Trên tấm bia kia phun ra ngọn lửa cháy hừng hực. Từng ngọn lửa rực cháy kia vây quanh chữ viết rồng bay phượng múa, không ngừng lượn vòng. La Chinh còn chưa leo lên cầu thang thì đã cảm nhận được một luồng hơi cực nóng truyền đến.

“Thần đạo Sồ Hỏa…”

Thần đạo Sồ Hỏa này chính là nguồn gốc của dị hỏa trong thiên hạ, cũng là ngọn lửa tinh khiết nhất.

Dựa vào thần đạo Sồ Hỏa có thể ngộ ra các loại dị hỏa thần kỳ, mà người tu luyện thần đạo Sồ Hỏa cũng không ít.



Trên bậc thang của tấm bia này đã có ba võ giả chứng thần, một trong số đó là Hàm Hiên, cái tên xếp thứ hai trong danh sách.

Thấy La Chinh leo lên bậc thang, ánh mắt Hàm Hiên hơi lóe lên, hình như người này muốn được tấm bia thứ hai thừa nhận?

Chỉ cần được một tấm bia thừa nhận, đã có tư cách vào phủ Hàm Thiên. Quả thực, một số thiên tài rất có thiên phú đã từng làm như vậy trong kỳ sát hạch ở phủ Hàm Thiên, nhưng số lượng thiên tài như vậy cực ít, trong lịch sử chỉ từng xuất hiện bốn lần.

Hiện tại, dường như La Chinh cũng định làm điều tương tự…

Hàm Hiên không biết là, mục tiêu của La Chinh tuyệt đối không chỉ là hai tấm bia. Nếu cho hắn đủ thời gian, có lẽ hắn sẽ thu toàn bộ hơn ba trăm tấm bia trong điện Vấn Thần vào trong thước Vô Lượng!

Thấy La Chinh leo lên bậc thang, đám người Hàm Hiên bèn ào ào nhường chỗ để La Chinh leo lên.

Rõ ràng, các võ giả chứng thần ở đây đã ngừng lĩnh hội, bọn họ muốn nhìn xem rốt cuộc La Thiên Hành muốn làm gì?

“Vù vù…”

Giống như thần đạo Tử Khí, khi La Chinh đến gần tấm bia, đạo uẩn từ trong tấm bia bèn biến thành từng con chim lửa bay ra, vẫy cánh sà về phía La Chinh.

Những đạo uẩn biến thành ngọn lửa này có thể đốt cháy linh hồn. Nếu như linh hồn yếu đuối thì có thể bị nó đốt sạch trong nháy mắt.

Nhưng La Chinh vẫn đứng sừng sững không sợ hãi, mặc cho những con chim lửa này tràn vào đầu hắn…