Trong gác chính của phủ Hàm Thiên, Hàm Mạnh đang ngồi bên trong, bên cạnh còn có hai người. Hai người này cũng có tu vi thần cấp trung cao cấp.
Bọn họ không phải thần giảng đạo của phủ Hàm Thiên, mà là nhân vật đứng đầu của chi thứ Hàm gia.
Mặc dù chi thứ Hàm gia mở rộng và phát triển không bằng những nhà quyền thế trên đảo nổi kia, nhưng cũng là gia tộc hạng một. Cho dù là thực lực hay số lượng thần đều vượt xa gia tộc hạng hai, hạng ba bình thường.
Hiện giờ, chi thứ Hàm gia có tổng cộng hai mươi bảy chi, do hai mươi bảy Chi chủ thống lĩnh. Hai người trong gác chính theo thứ tự là Chi chủ Hàm Sâm của chi chín và Chi chủ Hàm Vũ của chi mười hai. Hàm Chân vừa mới vào phủ Hàm Thiên chính là con trai của Hàm Sâm.
“Theo tin tức của thành Kính bên kia, đã xác nhận không thể nghi ngờ được nữa. Quả thật lai lịch của La Thiên Hành này hơi khả nghi.” Hàm Sâm cau mày nói.
Từ sau khi La Chinh bộc lộ tài năng trong lầu Hãn Nguyệt, có nhiều thế lực đã truy xét lai lịch của La Chinh, nhưng khi đó tư liệu mà La Chinh đưa ra thật sự quá ít. Sau khi điều tra nhiều mặt, bối cảnh về La Chinh vẫn là một tờ giấy trắng, không có bất kỳ manh mối nào. Cho nên tên trong danh sách của hắn chỉ có thể dùng “thanh niên thần bí” để thay thế.
Nhưng vào kỳ sát hạch của phủ Hàm Thiên, La Chinh đã tự báo ra quê nhà, nói hắn đến từ thôn Mông Sơn của Trường Không Vực.
Khi đó, Hàm gia bắt đầu phái người điều tra thân phận của La Chinh.
Hiệu suất của Hàm gia không thể nói là không cao, chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, bọn họ đã tìm được những thần dân của thôn Mông Sơn.
Lúc đầu, các thần dân của thôn Mông Sơn đưa ra câu trả lời giống hệt của La Chinh, hắn quả thật đến từ thôn Mông Sơn. Nhưng sau khi điều tra nhiều mặt, chẳng mấy chốc bọn họ liền đào ra một ít chân tướng, kể cả xung đột giữa thôn Mông Sơn và trại Nhật Nguyệt. Thậm chí, ngay cả chuyện Cực Ác lão nhân trở về cũng đã bị điều tra rõ.
Đồng thời họ cũng biết, La Chinh không phải là người của thôn Mông Sơn. Thời gian hắn xuất hiện ở thôn Mông Sơn còn chưa đến nửa năm. Các thần dân thôn Mông Sơn cũng không biết lai lịch của La Chinh…
Cứ như vậy, thân phận của La Chinh liền có vẻ rất có vấn đề. Dẫu sao, La Chinh đang cố gắng che giấu thân phận của mình!
“Ta cũng thấy vậy!” Hàm Vũ gật đầu: “Tên nhóc này cố ý giấu giếm thân phận của mình, lẻn vào Hàm gia chúng ta, sợ là có âm mưu không nhỏ.”
Thế lực trong Thần Vực đều phát triển theo hình thức gia tộc, họ rất để ý đến thân thế của người được bồi dưỡng. Mặc dù để lôi kéo nhiều thiên tài hơn, Hàm gia cũng sẽ bồi dưỡng người ngoài tộc, nhưng thân thế của những người này nhất thiết phải được điều tra rõ ràng.
Lần này, trừ La Chinh ra, thân thế của sáu mươi bảy người được nhận vào phủ Hàm Thiên đều khá rõ ràng, tổ tiên mấy đời cũng có thể tìm ra.
La Chinh có thiên phú khủng khiếp như vậy, lai lịch lại là một tờ giấy trắng, quả thật có vẻ hết sức chói mắt.
“Nào có nhiều âm mưu như vậy.” Hàm Mạnh mỉm cười. “Có lẽ, La Thiên Hành là vị thiên tài được nuôi thả của nhà quyền thế nào đó trên đảo nổi chăng?”
Hàm Mạnh cũng không tin La Chinh được sinh ra trong gia đình thần dân bình thường. Trong một thôn núi xa xôi nho nhỏ, căn bản không thể sinh ra nhân vật như vậy. Thần Vực phát triển nhiều năm như vậy, tất cả tài nguyên đều bị lũng đoạn hầu như không còn. Thiên phú cũng được truyền thừa theo huyết thống, chuyện nhà nghèo có thể sinh ra quý tử đã trở thành truyền thuyết rồi, rất khó gặp được.
“Bây giờ vẫn còn có nhà quyền thế trên đảo nổi chịu nuôi thả sao? Cho dù thật sự là nuôi thả thì người dòng chính bên kia sẽ bằng lòng nhận hắn ư?” Hàm Vũ lại hỏi.
Hàm Mạnh nhìn thẳng vào Hàm Vũ, cười nhạt: “Nếu hai vị đã nghĩ như thế, vậy các ngươi nói nên xử trí La Thiên Hành như thế nào? Đuổi hắn ra khỏi phủ Hàm Thiên? Chỉ cần hai vị và ‘Hàm Đạo Chi’ gật đầu, ta sẽ không chần chừ một giây!”
Nói đến bước này, Hàm Vũ và Hàm Sâm lại không lên tiếng…
“Nói trắng ra là hai vị chỉ muốn Hàm Mạnh ta nhận hết trách nhiệm này thôi. Các ngươi muốn tiến cử La Thiên Hành cho người dòng chính, nhưng lại sợ lai lịch của hắn có vấn đề, sau này xảy ra chuyện lại không muốn bị liên lụy.” Ánh mắt của Hàm Mạnh hơi lóe lên: “Đã như vậy, Hàm Mạnh ta cũng không phải không thể gánh cái trách nhiệm này!”
Quả thật, lời này của Hàm Mạnh đã nói toạc tâm sự của Hàm Vũ và Hàm Sâm.
Nếu như chi thứ Hàm gia đưa ra ứng viên không phù hợp nữa, sợ rằng người dòng chính bên kia sẽ thật sự có thêm hành động. Đến lúc đó, hai mươi bảy chi thứ Hàm gia sẽ gặp họa.
Thông qua kỳ sát hạch lần này của phủ Hàm Thiên, bọn họ đã thật sự nhìn ra thiên phú của La Chinh. Thằng nhóc này đã không thể dùng cấp bậc thiên tài bình thường để đánh giá. Cho dù là trong nhà quyền thế trên đảo nổi cũng chưa từng xuất hiện võ giả chứng thần giỏi một cách trái lẽ thường như vậy!
Trong mắt bọn họ, võ giả chứng thần là một chồi non vừa mới trồi lên khỏi mặt đất. Chồi non La Chinh này hơi lớn mạnh quá. Sau này một khi ngưng tụ ra thần cách, chẳng phải là đương nhiên có thể được chọn làm đồ đệ của Thánh Hoàng sao?
“Hàm Mạnh huynh nói vậy là khách sáo rồi. Từ trước đến này, chi thứ Hàm gia chúng ta đều cùng tiến cùng lui, sao có thể để Hàm Mạnh huynh gánh trách nhiệm một mình được?”
“Đúng vậy, lát nữa cẩn thận hỏi La Thiên Hành là được, có lẽ không phải như chúng ta nghĩ?”
Hai người này hơi gượng gạo nói.
Đúng lúc này, ngoài gác chính truyền tới thông báo: “La Thiên Hành đã tới ạ!”
Hàm Mạnh gật đầu: “Để hắn vào.”
Chỉ chốc lát sau, La Chinh chậm rãi bước vào.
Hàm Mạnh khẽ mỉm cười với La Chinh, có phần khách sáo nói: “Thiên Hành, mời ngồi bên này.”
La Chinh gật đầu ngồi vào ghế tựa ở một bên, đồng thời mở miệng hỏi: “Không biết Phủ chủ mời ta đến là vì chuyện gì?”
Trên thực tế, trong lòng La Chinh cũng hơi đoán được, nếu hắn đã báo ra lai lịch của mình, đối phương nhất định sẽ đi thăm dò.
Mặc dù, trước khi rời khỏi thôn Mông Sơn, hắn đã từng có lời dặn dò, nhưng nhóm thần dân của thôn Mông Sơn kia ngay cả thần thành cũng chưa từng đi vào, sợ là không thể giấu được người của phủ Hàm Thiên.
Hôm nay, Hàm Mạnh đích thân mời hắn tới, sợ là muốn tra hỏi lai lịch của hắn.
Nhưng trong lòng La Chinh đã có tính toán riêng, nên không hoảng hốt chút nào, trái lại còn hỏi Hàm Mạnh trước.
Hàm Mạnh bị La Chinh hỏi như vậy, liền lộ vẻ hơi mất tự nhiên. Song chỉ trong nháy mắt, biểu cảm kia đã biến mất, ông ta lập tức cười khà khà: “Thật không dám giấu, đệ tử mà phủ Hàm Thiên ta thu nhận, đều được đối xử như người thân. Nhưng quy tắc tổ tiên để lại, nhất định phải tra rõ thân thế.”
Trong lòng La Chinh sáng tỏ, đúng như hắn đã dự đoán. Phủ Hàm Thiên thật sự đã đến thôn Mông Sơn, hơn nữa còn tra ra chỗ bất thường…
“Từ một số việc hỏi thăm được ở thôn Mông Sơn, dường như hơi khác với lời nói của ngươi.” Hàm Mạnh lại nói.
Hàm Vũ và Hàm Sâm cũng nhìn thẳng vào La Chinh, giống như muốn nhìn ra một chút manh mối từ nét mặt hắn…
“Quả thật ta không phải là người thôn Mông Sơn.” Ai ngờ hắn chỉ cười nhạt, thoải mái thừa nhận. La Chinh nói thẳng thắn thành khẩn như thế, ngược lại khiến ba vị thần có chút không thích ứng, đều hơi sửng sốt.
Hàm Mạnh hỏi tiếp: “Vậy rốt cuộc ngươi là người phương nào?”
La Chinh đến từ đâu không quan trọng, quan trọng là bọn họ cần một thân phận chân thật và đáng tin.
La Chinh lắc đầu: “Không thể nói.”
Đương nhiên, hắn sẽ không vì tiến vào phủ Hàm Thiên mà thừa nhận mình đến từ vũ trụ Đại Diễn, thừa nhận mình là con trai của La Tiêu. Hơn nữa, hiện tại La Chinh cũng không thể bịa đặt ra một thân phận. Dựa vào năng lực của chi thứ Hàm gia, bọn họ nhất định sẽ tiến hành kiểm chứng thân phận của hắn, sẽ rất dễ dàng bị nhìn thấu, cho nên hắn chỉ có thể trả lời thành thật.
Nghe vậy, Hàm Vũ lạnh lùng nói: “Phủ Hàm Thiên chúng ta không nhận người không rõ lai lịch.”
Hàm Sâm cũng phụ họa: “Đúng vậy, hy vọng ngươi có thể quý trọng cơ hội lần này.”
Trong lời nói của hai người này còn có ý uy hiếp. Chính là nói cho La Chinh, nếu như không nói rõ lai lịch của mình, sợ rằng hắn sẽ bị đuổi ra khỏi phủ Hàm Thiên.
“Nếu thật là như vậy thì đúng là đáng tiếc, sợ rằng ta chỉ có thể chọn rời khỏi phủ Hàm Thiên.” La Chinh lộ vẻ tiếc nuối. Gia nhập phủ Hàm Thiên chỉ là một con đường tắt để La Chinh đến được đảo nổi, nếu như con đường tắt này bị chặn, La Chinh sẽ chọn con đường khác.
Nhưng việc làm rõ thân phận bản thân thật sự gây ảnh hưởng quá lớn, hắn không thể để lộ thân phận của mình vì phủ Hàm Thiên không quan trọng này!
Lời này vừa nói ra, Hàm Sâm và Hàm Vũ lập tức nghẹn hong. Bọn họ muốn dùng tư cách vào phủ Hàm Thiên để uy hiếp La Chinh, không ngờ hắn lại hoàn toàn không thèm quan tâm.
Hàm Mạnh thản nhiên liếc nhìn Hàm Sâm và Hàm Vũ. La Thiên Hành không phải là kẻ ngốc, hắn đã có thiên phú kinh khủng như thế thì phủ chứng thần nào chẳng muốn cướp? Hắn sẽ còn quan tâm đến tư cách vào phủ Hàm Thiên bọn họ sao?
Ngay khi Hàm Mạnh đang suy nghĩ nên dùng lý do gì để thuyết phục La Chinh thì bỗng trên vùng trời của phủ Hàm Thiên, có một bóng người lướt đến, từ từ đáp xuống gác chính của phủ Hàm Thiên.
“Người này có thể phi hành trong Thần Vực…”
Ánh mắt La Chinh chợt lóe lên, người tới chính là thần cấp cao!