Trong Thần Vực, chỉ thần cấp cao mới có quyền phi hành trên không.
Trước đây, La Chinh không hiểu rõ quy tắc do các thánh nhân đặt ra. Bởi vì không phải võ giả chứng thần, thần cấp thấp và thần cấp trung không thể phi hành, mà chỉ là bị hạn chế năng lực thôi.
Nhưng Cực Ác lão nhân giải thích một hồi đã tháo gỡ nghi vấn trong lòng La Chinh.
Trước đây khi vào biển Thời Gian, để củng cố địa vị của mình, những nhà quyền thế trên đảo nổi sẽ dùng đủ mọi cách để ngăn chặn cơ hội vùng dậy của những gia tộc khác.
Cho nên vào thời kỳ trung cổ, có mấy nhà quyền thế trên đảo nổi liên kết với nhau, lập ra quy định trên bảng đá thống trị, giới hạn chỉ thần cấp cao mới có thể phi hành trên không, chỉ thần đại viên mãn mới có thể sử dụng quy tắc không gian...
Cứ như vậy, dĩ nhiên là người đến sau mất đi rất nhiều cơ hội. Suy cho cùng thì rất nhiều cấm địa trong Thần Vực căn bản khó mà thăm dò được nếu không thể phi hành.
Cho nên những năm gần đây hiếm có người đời sau được phong thánh!
Người trên bầu trời đáp xuống một cách vững vàng ở chủ các.
Sau khi người này đáp xuống, một cảm giác uy nghiêm nhàn nhạt khuếch tán ra. Người này không hề phóng uy áp linh hồn ra, song ông ta lại có một khí thế tự nhiên. Khí thế này không đến từ bản thân ông ta, mà đến từ thế giới trong cơ thể.
Khi thế giới trong cơ thể của thần cấp cao được hoàn thiện, nó sẽ tự trở thành một tổng thể to lớn và tỏa ra cảm giác uy nghiêm như vậy. Giống như Thi Tiểu Xảo ở địa lao tầng hai, mỗi khi nàng giơ tay nhấc chân đều khiến La Chinh cảm thấy rất thần bí khó tả.
Người này trông rất trẻ nhưng khuôn mặt mơ hồ lộ vẻ già nua, chắc hẳn thời gian từng trải cũng không ngắn, có lẽ tuổi đã lớn đến mức khó có thể tưởng tượng được!
Ba người Hàm Mạnh, Hàm Sâm và Hàm Vũ đứng dậy vái chào người kia. Thấy vậy, đương nhiên La Chinh cũng đứng dậy. Tuy xem ra, phủ Hàm Thiên muốn đuổi hắn đi, nhưng La Chinh sẽ không đánh mất lễ nghĩa tối thiểu.
Người này chính là Hàm Đạo Chi mà Hàm Mạnh nhắc tới trước đó, cũng là Chi trưởng của Hàm gia, hai mươi bảy chi của Hàm gia đều do ông ta thống lĩnh.
Mấy ngày trước, Hàm Đạo Chi từng nghe nhắc đến chuyện của La Thiên Hành, sau đó biết được người này lai lịch không rõ ràng. Hôm nay, ông ta đến để giải quyết việc này.
Sau khi chào hỏi lại những người ở đây, Hàm Đạo Chi liên tục quan sát La Chinh. Khi thấy quần áo đồng tâm trên người La Chinh, ông ta khẽ ồ một tiếng rồi lập tức hỏi: “Không biết bộ quần áo ngươi mặc trên người là báu vật thế nào?”
Hàm Đạo Chi vừa hỏi như thế, ba người Hàm Mạnh bèn chú ý tới quần áo trên người La Chinh. Nhìn từ bề ngoài, chiếc áo sẫm màu mà hắn đang mặc hết sức bình thường, các thần cũng không nhìn ra có chỗ nào khác thường.
La Chinh chỉ cười nhẹ một cái, còn chưa kịp trả lời câu hỏi của Hàm Đạo Chi thì Hàm Đạo Chi đã đột nhiên giơ tay lên, kẽ ngón tay hiện ra những gai nhọn màu đỏ sắc bén lạ thường, chộp tới vùng ngực của La Chinh!
Tuy Hàm Đạo Chi không dốc hết sức, nhưng suy cho cùng ông ta vẫn là thần cấp cao, đã tu luyện thần đạo đến cảnh giới cao cấp. Hơn nữa, tốc độ của một đòn này còn nhanh đến kinh người, không chỉ La Chinh chưa phản ứng kịp, mà ngay cả đám người Hàm Mạnh cũng hoàn toàn không lường được.
“Két két...”
Một trảo này giống như gấu đen móc tim, nếu bị ông ta chộp trúng thì ngay cả thần cũng sẽ bị moi tim trong nháy mắt.
Nhưng khi móng vuốt nhọn của Hàm Đạo Chi chạm phải quần áo đồng tâm của La Chinh, nó lại chỉ phát ra một tiếng cọ xát chói tai mà không thể chọc thủng được áo của hắn, thậm chí còn không để lại chút dấu vết nào.
Với tư cách là Chi trưởng của Hàm gia, thực lực của Hàm Đạo Chi là điều không thể nghi ngờ. Ngay cả thần bình thường cũng khó mà chống lại sức mạnh trong cú chộp tiện tay vừa nãy của Hàm Đạo Chi. Rất nhiều thần cấp cao đều bắt đầu ngưng kết Thần Đài Cửu Tinh để bứt phá lên đại viên mãn, Hàm Đạo Chi đã ngưng tụ ra sáu sao chứa đựng nguồn sức mạnh!
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt của ba người Hàm Mạnh, Hàm Sâm và Hàm Vũ đều sáng rực lên!
Bọn họ không ngờ trên người La Chinh lại ẩn giấu báu vật hộ thể thế này...
La Chinh chịu một trảo của Hàm Đạo Chi, hắn lui nhanh mấy bước về đằng sau, mày kiếm cũng nhăn lại.
Trong thần thành Lục Nhâm, vì chịu hạn chế của quy tắc trên bảng đá thiên giới, các võ giả không thể tùy tiện ra tay với nhau. Nếu có hai người khiêu chiến nhau thì cũng phải giao nộp một Thần vũ tệ. Nhưng vị thần cấp cao trước mắt này vừa gặp đã lập tức ra tay, hình như căn bản không bị bảng đá thiên giới trói buộc.
Mặc dù trong lòng La Chinh hơi tức giận, nhưng chẳng mấy chốc hắn đã kiềm chế tâm trạng của mình. Có vài người trời sinh đã có thể tự do nằm ngoài quy tắc, La Chinh sẽ không ngây thơ mà cho rằng mọi người ở Hàm gia đều lương thiện. Thông thường, đối với kẻ yếu thì không cần nói đạo lý. Hắn một thân một mình tiến vào thần thành Lục Nhâm, lại thể hiện ra thiên phú và thực lực nhất định, bản thân việc này đã là một sự mạo hiểm.
Bây giờ, hắn nhất định phải nhẫn nại.
Nếu thật sự chọc giận những người này, có khả năng hắn sẽ không thể rời khỏi thần thành Lục Nhâm được nữa!
“Thế này là có ý gì?” La Chinh nhíu mày hỏi.
“Không có gì, chỉ muốn thăm dò nhà ngươi một chút thôi, phản ứng không tệ!” Hàm Đạo Chi cười hì hì, mặc kệ La Chinh có đồng ý hay không, ông ta lại biến thành một bóng mờ xông về phía La Chinh.
Tốc độ của Hàm Đạo Chi vượt xa phản ứng của La Chinh. La Chinh còn chưa kịp chuẩn bị thì một cặp móng sắc đã lại chộp tới ngực hắn.
Một mặt, Hàm Đạo Chi muốn thăm dò phản ứng và thực lực của La Chinh, mặt khác hình như ông ta đang phán đoán rốt cuộc quần áo đồng tâm của La Chinh làm từ nguyên liệu gì!
Song hành động của ông ta không khỏi quá bất lịch sự. Dẫu sao, La Chinh còn kiêng kỵ hạn chế của bảng đá thiên giới, không biết mình có thể đánh trả hay không. Huống hồ, Hàm Đạo Chi còn là thần cấp cao, muốn đùa bỡn La Chinh thì dễ như diều hâu bắt gà con.
La Chinh gần như phản ứng theo bản năng mà ngửa người về phía sau, thân thể uốn ra sau như cá chép, đồng thời chân bước ra một kiếm bộ, bày ra một nhịp bước khó tin!
Một trảo của Hàm Đạo Chi lướt qua ngay mặt, gần như sượt qua ngực La Chinh, song cuối cùng vẫn không đụng đến hắn mà thật sự bị La Chinh tránh thoát...
“Hửm?”
Hàm Đạo Chi không bắt được La Chinh, ông ta bèn xông tới trước mấy bước, tay phải nắm lại, nét mặt lộ vẻ lúng túng.
Tuy Hàm Đạo Chi ra tay với tâm thái đùa bỡn, nhưng võ giả chứng thần cỏn con tuyệt đối không thể tránh được chiêu này. Đừng nói là La Chinh, ngay cả đám người Hàm Mạnh, Hàm Sâm muốn tránh được cũng không dễ dàng!
“Tiền bối, La mỗ đã thông qua kỳ sát hạch của phủ Hàm Thiên, bây giờ còn thăm dò không khỏi...” Trong giọng của La Chinh đã mơ hồ có vẻ tức giận.
“Thân pháp hay! Thú vị lắm!” Hàm Đạo Chi căn bản không nghe La Chinh nói, ông ta lại xoay người rồi nhào tới, tốc độ tăng lên ba phần.
Lần này, La Chinh vẫn thi triển bộ pháp, thậm chí còn sử dụng cả Bát Khúc Phi Yên, toàn thân vờn theo chiều gió giống như tơ liễu. Nhưng tốc độ của Hàm Đạo Chi vượt xa phạm vi La Chinh có thể đối phó, cái Bát Khúc Phi Yên sợ nhất chính là tốc độ tuyệt đối. Trong nháy mắt Hàm Đạo Chi trốn sau lưng La Chinh, ông ta dùng một tay nắm lấy vạt áo của La Chinh rồi đột nhiên ném ra xa.
“Vù!”
Thân thể La Chinh xoay vòng một hồi giữa không trung, đập vào bên hông gác chính.
May mà Hàm Đạo Chi hạ thủ lưu tình, La Chinh xoay thêm một vòng giữa không trung, nhẹ nhàng lướt đi sát mặt đất một lúc, sau đó mới vươn người đứng lên!
Chẳng qua, hắn vừa mới đứng lên thì đã cảm giác sau lưng truyền đến một luồng sức mạnh tác dụng chậm, nó đẩy hắn bước lảo đảo về phía trước vài bước, suýt chút nữa ngã cắm đầu xuống đất, hết sức chật vật!
Ba người Hàm Mạnh, Hàm Sâm và Hàm Vũ ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng đều thấy không ổn.
Bọn họ mời Hàm Đạo Chi đến nhằm quyết định việc La Chinh đi hay ở, dẫu sao Hàm Đạo Chi mới là Chi trưởng. Nhưng bọn họ không ngờ khi Hàm Đạo Chi đến lại không dò hỏi lai lịch xuất xứ và bối cảnh của La Chinh, cũng không thảo luận vấn đề đi hay ở của hắn mà lại ra tay đùa bỡn hắn!
Đường đường là thần cấp cao, đùa bỡn một võ giả chứng thần có gì hay? Hay nói cách khác, chẳng lẽ ông ta không mất mặt sao?
Huống hồ, lúc trước La Chinh đã tỏ ra hết sức cứng rắn, lần này Hàm Đạo Chi hành động như vậy có triệt để làm mích lòng La Thiên Hành hay không?
Hàm Mạnh do dự một chút rồi giơ tay la to lên: “Chi trưởng...”
Hàm Đạo không để ý đến Hàm Mạnh, ông ta cười nói một cách đầy hứng thú: “Vẫn chưa ngã xuống ư? Hì hì! Ta không tin!” Vừa dứt lời, ông ta lại hóa thành một cơn gió bay về phía La Chinh!
Lần này, trong hai mắt La Chinh lóe lên vẻ ác liệt. Hắn tôn kính Hàm Đạo Chi là thần cấp cao, nhưng người này lại năm lần bảy lượt chèn ép hắn, thực sự khinh người quá đáng. La Chinh không tránh né nữa, một tay hắn hóa trảo chộp ngay về phía mặt Hàm Đạo Chi.
Hàm Đạo Chi tỏ vẻ khinh thường, đối với ông ta, chút sức mạnh bé nhỏ của võ giả chứng thần kia yếu xìu và mềm oặt như trẻ sơ sinh. Ông ta thò tay trái ra muốn hất tay phải của La Chinh ra!
Nhưng Hàm Đạo Chi vừa mới vung tay ra, thế tay của La Chinh đột nhiên thay đổi, kẹp chặt về phía Hàm Đạo Chi như một chiếc kìm sắt.
Dựa vào phản ứng và tốc độ của Hàm Đạo Chi, thực ra muốn tránh được La Chinh là chuyện vô cùng dễ dàng.
Chẳng qua, ông ta không làm như vậy. Đợi đến khi La Chinh kẹp lấy cánh tay của mình xong, ông ta lại vùng mạnh ra từ trong tay La Chinh.
Nhưng khi ông ta định giãy ra thì sắc mặt lại đột nhiên cứng đờ!