Bách Luyện Thành Thần

Chương 1794





Chương 1794QUÁI VẬT

La Chinh không hề muốn làm mất lòng người này.

Nhưng bị người ta đùa bỡn hết lần này đến lần khác như một con kiến thì cho dù là Phật cũng phải nổi giận!

Khi La Chinh ra tay, Thần Đài Cửu Tinh trong cơ thể xoay tròn một cách điên cuồng. Sức mạnh cuộn trào dữ đội hội tụ thành một dòng nước lũ phun ra, tập trung vào hai tay hắn chỉ trong chớp mắt!

Ngoại trừ ba phần rưỡi nguồn sức mạnh mà bản thân có thể thừa nhận, hắn còn phóng ra bảy phần còn lại thông qua thần thông Khoa Thế. Sau khi phóng ra, bảy phần sức mạnh này cũng hình thành một bàn tay vô hình nắm lấy giữa cánh tay của đối phương.

Vào giây phút này, giống như La Chinh dùng ba cánh tay đồng thời tóm lấy Hàm Đạo Chi.

Với tư cách là thần cấp cao, Hàm Đạo Chi đã ngưng tụ ra Thần Đài Lục Tinh, cũng sở hữu nguồn sức mạnh của chính mình.

Có điều, sáu ngôi sao náu mình trong cơ thể kia nhỏ hơn của La Chinh rất nhiều.

Thần Đài Cửu Tinh trong cơ thể La Chinh lấy từ nguồn sức mạnh của Cưu Thánh, khi đó hắn hấp thụ đủ một phần ba nguồn sức mạnh của Cưu Thánh. Tuy hiệu suất La Chinh sử dụng nguồn sức mạnh thua xa Cưu Thánh, thậm chí cũng thua xa Hàm Đạo Chi, nhưng chỉ cần đơn thuần trút ra thôi thì sức mạnh này đã hết sức kinh khủng rồi!

Huống hồ, Hàm Đạo Chi hoàn toàn không đoán trước được việc La Chinh có thể bộc phát ra sức lực kinh khủng như vậy. Ông ta cảm giác hai tay La Chinh giống như chiếc kìm sắt, thậm chí còn có một cánh tay nhìn không thấy đồng thời nắm lấy ông ta. Hơn nữa, sức lực mà cánh tay vô hình kia bộc phát ra còn mạnh hơn nhiều. Trong chốc lát, cánh tay của ông ta kêu lên răng rắc.

Luồng sức mạnh này chỉ kéo dài trong nháy mắt, La Chinh xoay người, trở tay một cái, bỗng nhiên ném mạnh Hàm Đạo Chi ra ngoài!

Dưới sự bùng nổ của sức mạnh khổng lồ, Hàm Đạo Chi căn bản không kịp phản kháng, khuôn mặt nặng nề già nua của ông ta viết đầy dấu chấm hỏi. Nhìn thân thể của mình rời xa La Chinh với tốc độ cực nhanh, không tự chủ được mà bay ngang đi, sau đó đụng nát bức tường của gác chính.

Bức tường kia giống như làm từ bột mì, hóa thành tro bụi trong nháy mắt, không hề ngăn cản được thế bay của Hàm Đạo Chi.

“Ầm ầm, ầm ầm, ầm ầm, ầm ầm...”

Liên tiếp xô vỡ bảy tám bức tường, cuối cùng Hàm Đạo Chi cũng dựa vào sức mạnh của mình mà ngăn thế bay lại rồi nện lên mặt đất...

Khắp người Hàm Đạo Chi toàn là bụi, trong quá trình bay đi còn xô nát mấy bồn hoa tươi. Mấy đóa hoa tươi cắm trên đầu ông ta, trông vừa nhếch nhác vừa hơi quái dị.

Hàm Đạo Chi vẫn nằm thất thần trên mặt đất, mất chừng bảy tám nhịp thở mới hoàn hồn lại. Đợi đến khi ngồi dậy, ông ta mới nhìn thấy sau lưng là một gian nhà, bên trong ông lão họ Ngô đang giảng dạy đám học sinh.

Bỗng nhiên thấy Hàm Đạo Chi tông vào, bọn họ đều há hốc mồm. Tuy ông lão họ Ngô rất ít khi gặp được Hàm Đạo Chi nhưng cũng biết ông ta là Chi trưởng của Hàm gia, nên lập tức lắp bắp hỏi: “Chi, Chi trưởng... không sao chứ?”

Trong những học sinh kia có không ít người thuộc các chi Hàm gia, bọn họ đều nhìn Chi trưởng nhà mình với vẻ mặt vô cùng kỳ quặc. Với tư cách là thần cấp cao, hơn nữa còn là ở trong thần thành Lục Nhâm, người nào có bản lĩnh khiến Hàm Đạo Chi trở nên nhếch nhác như vậy?

Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt như thấy ma, hoặc có thể nói nhìn thấy ma còn dễ tiếp thu hơn là cảnh tượng này!

Hàm Đạo Chi lắc đầu, chỉ đành cười cười: “Không sao, chỉ là so tài với một tên nhóc thôi, có điều xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn...”

“Tên, tên nhóc?” Khóe mắt của ông lão họ Ngô hơi giật một cái. Đột nhiên, ông ta có chút linh cảm, người gọi là tên nhóc kia không phải là La Thiên Hành đó chứ? Chỉ có điều, ngẫm lại thì khả năng này không lớn, La Thiên Hành chỉ là một võ giả chứng thần cỏn con, dù thực lực nghịch thiên thế nào đi nữa cũng không thể ném Hàm Đạo Chi đi được.

Hàm Đạo Chi cũng hết sức lúng túng, lần này xem như mất hết mặt mũi rồi. Sau khi đứng dậy, ông ta lập tức trở về theo cái lỗ bị tông ra.

Để kiểm chứng suy đoán trong lòng mình, ông lão họ Ngô cũng tiến lên vài bước, thò đầu nhìn qua.

Mấy lớp tường viện trong phủ Hàm Thiên bị đâm ra mấy lỗ liên tiếp, xếp thành một đường thẳng, nên ông lão họ Ngô có thể nhìn xuyên vào trong gác chính. Vừa nhìn một cái, con ngươi của ông ta lập tức giãn to ra!

Trong gác chính, La Thiên Hành đứng sừng sững ngay chính giữa lỗ hổng, nhìn về phía bên này bằng ánh mắt lạnh lùng...

“Thật, thật sự là tên này?”

Ông lão họ Ngô xanh mặt á khẩu, không thốt ra được câu nào.

Lúc này, không chỉ mình ông lão họ Ngô không nói nên lời, mà cả ba người Hàm Mạnh, Hàm Sâm và Hàm Vũ cũng đều trừng lớn mắt, vô cùng choáng váng.

Thực ra, khi Hàm Đạo Chi vừa ra tay, ba người bọn họ đã không đồng ý cho lắm.

Mục đích của phủ Hàm Thiên là có thể cử ra một vị thiên tài hợp lệ, đưa đến dòng chính, hóa giải nguy cơ tín nhiệm của người dòng chính đối với bọn họ. Mà nhìn từ biểu hiện, La Thiên Hành đúng là có tư cách này, việc Hàm Đạo Chi thăm dò căn bản không có chút ý nghĩa nào.

Nhưng với tư cách là Chi trưởng các chi của Hàm gia, tính cách của Hàm Đạo Chi lại không hề thận trọng. Ông ta đã sống hơn ba mươi kỷ nguyên thần, cũng xem như là người cao tuổi trong Hàm gia, tuy thời gian ông ta sống cũng đủ dài nhưng lại không phải là người chín chắn.

Sau khi vượt qua giới hạn tuổi tác nhất định, rất nhiều thần sẽ mặc cho bề ngoài của mình già đi, cho nên trong Thần Vực mới xuất hiện đầy các ông cụ cấp thần. Bởi vì sống quá lâu, tự nhiên trên người bọn họ sẽ lộ vẻ già nua. Có lẽ, bọn họ có thể biến vẻ ngoài của mình thành thanh niên mười mấy tuổi, nhưng khí chất già nua nặng nề tự để lộ ra lại hoàn toàn không phù hợp!

Lại có một số cô gái dù đã lớn tuổi nhưng lại sử dụng bí thuật loại bỏ dáng vẻ già nua của mình, nên cho dù sống bao lâu vẫn vô cùng xinh đẹp quyến rũ.

Hàm Đạo Chi không hề loại bỏ dáng vẻ già nua của bản thân, mà chỉ hóa ra tướng mạo hết sức trẻ trung. Chỉ từ điểm này là có thể nhìn ra tính cách của ông ta khá là không đáng tin!

Tính cách và thực lực không có quan hệ tuyệt đối. Thiên phú của Hàm Đạo Chi quả thực không tệ, trước kia còn suýt chút nữa đã được Thánh Hoàng đại nhân thu làm đồ đệ. Đáng tiếc, cuối cùng sau khi bị tra xét một chút, lại mất đi cơ hội vô cùng quan trọng trong đời. Cuối cùng, ông ta chủ động rời khỏi đảo nổi Hàm gia, trở về chi thứ của Hàm gia, đảm nhiệm vị trí gia chủ của chi thứ Hàm gia.

Dưới cơn nóng giận, La Chinh đã ném văng Hàm Đạo Chi ra ngoài, hiện tại nét mặt hắn vẫn lộ vẻ tức giận.

Cực Ác lão nhân trong đầu La Chinh cũng rất hoảng sợ. Chẳng qua, ông ta từng thấy rất nhiều bí mật La Chinh để lộ ra, cũng biết thân phận và lai lịch của La Chinh, cho nên dễ tiếp thu hơn người khác một chút. Chỉ có điều, bây giờ La Chinh lại ra tay với Hàm Đạo Chi, ông ta bèn nói luôn mồm: “Quá kích động, quá kích động rồi, sức mạnh của ngươi thực sự kinh người, nếu thật sự động tay thì chưa chắc thần cấp thấp là đối thủ của ngươi. Song, thần cấp trung lại có thể dễ dàng giết chết ngươi, Hàm Đạo Chi xem như là người nổi bật trong các thần cấp cao, đắc tội ông ta ngươi sẽ rất thảm!”

Cực Ác lão nhân lăn lê bò toài ở Trường Không Vực lâu như vậy, đương nhiên đã từng nghe nói về Hàm Đạo Chi. Trong vùng đất tổ của Hàm gia, ngoại trừ một số lão già trở về vùng đất tổ ở ẩn ra, có lẽ người mạnh nhất chính là Hàm Đạo Chi. Bây giờ, người này không kịp đề phòng, bị La Chinh khiến phải chịu thiệt lớn như vậy, trở thành trò cười cho thiên hạ, chỉ sợ kết cục của La Chinh sẽ không tốt...

“Ta đã nhường nhịn năm lần bảy lượt, người này còn đòi thế nào nữa?” La Chinh hỏi ngược lại trong đầu: “Ông ta làm như vậy chỉ là muốn ép ta tới cực hạn, hoặc muốn điều tra lai lịch của ta mà thôi. Ta có thể chết nhưng có một số thứ nhất định không thể để lộ ra.”

Đúng là cha La Chinh đã đặt kỳ vọng lớn nhất vào hắn, nhưng hắn không phải là niềm hy vọng duy nhất. Dù sao trong vũ trụ Đại Diễn vẫn còn Hiên Viên Thần Phong, vẫn còn các Đạo Tử khác.

Nghe vậy, Cực Ác lão nhân im lặng một hồi, ông ta cảm nhận được quyết tâm của La Chinh, cũng hiểu La Chinh gánh vác mục tiêu nặng nề nhường nào. Đương nhiên, xuất thân của hắn không tầm thường, vừa là con của thánh nhân, lại vừa được một vị thánh nhân khác nhận làm đồ đệ, nhưng dưới điều kiện được trời ưu ái đó, hắn cũng phải bỏ ra cái giá lớn hơn so với người bình thường.

Ánh mắt của La Chinh điềm tĩnh như một hồ nước lặng, nhìn Hàm Đạo Chi đi tới.

Hàm Đạo Chi tiến đến theo lỗ hổng, thân thể khẽ run lên, một luồng sức mạnh vô hình từ trong cơ thể ông ta lan rộng ra, tất cả bụi đất, đá vụn, lá cây đều hoàn toàn biến mất. Cả người ông ta lập tức sạch sẽ, biểu cảm trên mặt không nhìn ra vui hay buồn.

Ba người Hàm Mạnh không nói lời nào, bây giờ cũng không dám nói gì thêm. Tuy tính tình Hàm Đạo Chi kỳ lạ, nhưng dù sao ông ta cũng là người cầm đầu của các chi Hàm gia. Không biết Hàm Đạo Chi định xử lý La Chinh thế nào, tính cách của người này vẫn luôn thất thường khó đoán.

Ai ngờ, một khắc tiếp theo Hàm Đạo Chi lại cười ha ha với La Chinh: “Không tệ, tuy không biết ngươi tu được sức mạnh cỡ này như thế nào, nhưng ta nghĩ những lão quái vật trên đảo nổi sẽ rất vui khi gặp được quái vật nhỏ như ngươi!”