Xung quanh ngọn núi này vẫn có một số người Thiết gia, kẻ đứng người ngồi, lặng lẽ đánh giá La Thiên Hành.
Chuyện một khối đất sét bán ra với giá năm trăm Thần vũ tệ đã gây sốc cho các thành viên trong Thiết gia. Trưởng bối của Thiết gia cũng đã nói, ai có thể lại khai thác được khối đất sét đó có thể nhận được phần thưởng hậu hĩnh của gia tộc.
Bởi vì những phần thưởng này, trên dưới Thiết gia đều ra tay, thậm chí cả phụ nữ và trẻ em cũng đến tìm vận may.
Nhưng cho dù bọn họ có đào thế nào, dưới ngọn núi này cũng chỉ là đất sét thông thường, không gặp được khối đất sét đặc biệt biết chạy biết nhảy, có linh tính nữa.
La Chinh đứng ở bên miệng hố lớn, nhìn xuống phía dưới. Dưới ngọn núi này đã đào ra một cái hố lớn sâu tới ba trăm trượng.
Dựa vào thần dân chắc chắn không thể làm được. Có thể trong thời gian ngắn đào ra được hố lớn như vậy, nhất định là thần của Thiết gia ra tay, mà còn là thần cấp trung.
La Chinh khẽ thở dài. Những vị thần này thật không giống trong tưởng tượng của hắn.
Lúc La Chinh ở vũ trụ Đại Diễn, hắn ảo tưởng thần là sự tồn tại mãi trên cao. Họ không lây dính bụi trần, thần nhìn xuống tất cả các sinh linh, là sự tồn tại không gì không thể, không có gì có thể hạn chế họ.
Sau khi đến Thần Vực, La Chinh mới phát hiện ở một mức độ nào đó, những thần này càng giống “người” hơn cả người bình thường.
Ví dụ, vì muốn giữ thân thể trong sạch, thông thường các võ giả trong vũ trụ Đại Diễn đều lựa chọn không ăn. Điều này sẽ giảm đi nhiều phiền phức. Nếu không, mỗi ngày ăn lương thực ngũ cốc tạp chất thì cứ cách một đoạn thời gian lại phải thanh lọc thân thể.
Nhưng rất ít thần trong Thần Vực lựa chọn không ăn. Họ đều coi ẩm thực là niềm vui lớn.
Trong Thiết gia có không ít thần, nhưng vì lợi ích của năm trăm Thần vũ tệ, lại điên cuồng đào ra cái hố lớn như vậy, mỗi người bọn họ vẫn bị Thần vũ tệ ảnh thưởng, chịu chi phối, trở nên điên cuồng.
Thấy cảnh này, La Chinh cảm thấy hơi sai sai, lại hỏi trong đầu: “Cực Ác lão nhân, rốt cuộc Thần vũ tệ có tác dụng gì?”
Nếu chỉ nhìn vào giá trị của Thần vũ tệ thì giá trị của nó lớn tới mức đáng sợ. Võ giả chứng thần phấn đầu nhiều năm mới có thể tích cóp được một Thần vũ tệ. Nhưng điều La Chinh tò mò là giá trị của Thần vũ tệ đến từ đâu. Một miếng tròn đen sì, rốt cuộc là dựa vào cái gì mà có giá trị như vậy?
“Ha ha ha...” Cực Ác lão nhân cười nói: “Đợi tới khi ngươi tiến vào đảo nổi ta mới nói cho ngươi. Bây giờ ta chỉ nói tới đây thôi. Thực ra mọi người đều biết tác dụng của Thần vũ tệ, đó không phải là bí mật gì cả.
Thần vũ tệ phân bố khắp Thần Vực, đương nhiên không có gì bí mật. Bởi vậy nên La Chinh lại càng không tiện mở miệng hỏi. Nếu như ngay cả thường thức cơ bản nhất hắn cũng không biết, sợ rằng người bên cạnh sẽ hoài nghi lai lịch của hắn.
Mấy lần Cực Ác lão nhân kể tới lúc quan trọng lại thôi, La Chinh cũng không tiện ép buộc.
Hắn từ từ trượt xuống từ mép hố, đi theo con đường nhỏ được khai quật xuống dưới đáy hố.
La Chinh không thể phân biệt được những cục đất sét này, nhưng thế giới trong cơ thể hắn lại có thể. Thế giới trong cơ thể hắn giống như một con chó cực đói, một khi tiến gần cục đất sét đặc biệt thì sẽ không nhịn được mà truyền ra ý thức mãnh liệt.
Sau khi La Chinh trượt xuống, Thiết Nham cũng theo sau. Không phải là vì hắn ham muốn gì. Hắn đã vui vẻ dẫn La Chinh đến Thiết gia thì việc này hắn nhất định sẽ giúp tới cùng. Chỉ là nghĩ tới vấn đề an toàn, hắn mới xuống cùng với La Chinh.
Không lâu sau, La Chinh trượt tới đáy hố.
Cả cái hố sâu ba trăm trượng. Ba trăm trượng phía trên là bùn đất mềm ẩm, dưới ba trăm trượng thì những bùn đất đó biến mất, thay vào đó là đá mạch đen sì. Đá mạch này tương đối cứng, La Chinh muốn đập vỡ nó cũng không phải là chuyện dễ dàng.
La Chinh đứng dưới đáy hố, đánh giá xung quanh, ý thức của thế giới trong cơ thể vẫn không hề có bất kỳ phản ứng gì.
Mặc dù La Chinh đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khó tránh khỏi cảm thấy thất vọng.
Loại đất sét đặc biệt như vậy quả thực rất khó tìm kiếm, bản thân có thể gặp được một khối, đã là vô cùng may mắn rồi. Lúc này, xác suất có thể tìm được loại đất sét như thế vô cùng nhỏ.
“Trong thời gian này, Thiết gia dùng toàn lực. Nếu như có thể đào được một khối, Thiết Nham nhất định sẽ tặng cho Thiên Hành huynh, tiếc là lại không có.” Thiết Nham lắc đầu.
Nếu như để Thiết Lâm nghe được lời của ca ca nàng, sợ rằng sẽ tức tới nổ phổi. Một khối đất sét có thể gõ ra được năm trăm Thần vũ tệ từ La Chinh. Thiết gia không giàu có gì, năm trăm Thần vũ tệ chính là một khoản lớn, làm sao có thể tặng cho hắn?
Nếu như người khác nói ra những lời này, nhất định sẽ khiến người ta cảm thấy đây chỉ nói khéo mà thôi. Nhưng tính cách Thiết Nham thật thà, chất phác, nói một là một, hai là hai. Quả thực Thiết gia không đào được loại đất sét đó, nếu như đào được hắn nói được nhất định sẽ làm được.
“Không sao, có thể tìm được manh mối, đã là rất may mắn đối với La mỗ rồi!” La Chinh cười nói.
Nói rồi hắn đi bộ quanh đáy hố, đồng thời không ngừng để ý động tĩnh của thế giới trong cơ thể mình. Một khi thế giới trong cơ thể có phản ứng, kết quả không cần phải nói cũng biết.
Sau khi đi quanh hố vài vòng, La Chinh mới nói: “Lúc đó Thiết Lâm nói Nhị thúc của nàng đào được dưới một cây lớn, không biết cái cây đó vốn ở chỗ nào?”
Chỗ này đã bị đào đến thay đổi hoàn toàn, tất cả cây cối đã sớm bị dời đi, nên đương nhiên La Chinh không nhìn ra được.
“Thiết gia đào từ chỗ này, là lấy cái cây đó làm trung tâm đào ra. Theo lý mà nói chắc là ở giữa cái hố này.” Thiết Nham trả lời.
La Chinh gật đầu, đi về phía trung tâm của cái hố. Sau khi ở đó lang thang một hồi, La Chinh không nhịn được mà thở dài. Ở đây không tìm được loại đất sét đó, không biết lúc nào mới lại gặp được.
Nếu như bản thân không kiếm được khối đất sét đó, có lẽ thực sự sẽ không thể ngưng tụ được thần cách. Như vậy “bí thuật Hỗn Độn” cũng coi như kết thúc. Ngay cả Chân Thần Cảnh hắn cũng không thể tiến vào, vậy làm thế nào để thực hiện được tham vọng và kế hoạch càng lớn hơn nữa đây?
“Có phát hiện gì không?” Thiết Nham quan tâm hỏi.
La Chinh cười khổ, lắc đầu. “Đi thôi, chúng ta trèo lên trên xem.”
Không phát hiện được gì trong hố, La Chinh chỉ có thể di chuyển xung quanh. Nhưng trong lòng hắn biết rõ, chỗ này còn không thể tìm được thì cơ hội tìm được ở bên ngoài càng nhỏ.
Thiết Nham cũng hơi thất vọng. Hắn mời La Chinh đến Thiết gia, cũng là được Thiết gia đồng ý.
Có lẽ có một bộ phận Thiết gia ham muốn Thần vũ tệ, kịch liệt phản đối người ngoài tiến vào chỗ này. Nhưng Thiết Nham lại cho rằng, kiếm được chút Thần vũ tệ còn không bằng thiết lập mối quan hệ tốt với La Thiên Hành. Sự phát triển của một gia tộc không thể không có Thần vũ tệ, nhưng Thần vũ tệ không thể quyết định tất cả.
Ngay sau đó, La Chinh trèo lên một bên hố, lúc La Chinh leo lên theo con đường nhỏ, đột nhiên hắn cảm nhận được thế giới trong cơ thể truyền tới một rung động nhỏ.
Bởi vì cảm giác rung động nhỏ đó, cả người La Chinh lập tức khựng lại tại chỗ, trong mắt lóe lên vẻ dị thường.
“Hình như ở chỗ này...” Trong lòng La Chinh thầm nói.
Cho dù động tĩnh của thế giới trong cơ thể tương đối yếu, nhưng vẫn bị La Chinh nắm bắt được.
Có lẽ cảm ứng đối với loại đất sét đặc biệt đó vô cùng yếu ớt, ý thức của thế giới trong cơ thể cũng không chắc chắn, nhưng vẫn truyền cho La Chinh một ít tín hiệu.
“Thiên Hành huynh?” Thiết Nham ở phía sau thấy La Chinh đột nhiên dừng bước hỏi.
La Chinh quay đầu mỉm cười với Thiết Nham, hỏi: “Ta có thể đào bới ở đây không?”
“Không sao cả.” Thiết Nham xua tay. Hắn thực sự hy vọng La Chinh có thể tìm được thứ mà hắn muốn.
La Chinh thò tay lên bao kiếm, đột nhiên rút ra, trọng kiếm Đại Thiên đã ở trên tay hắn. Lập tức, hắn đưa tay ra xoay nhẹ, trọng kiếm Đại Thiên đột nhiên xoay tròn, đâm vào một bên hố.
“Ầm!”
Trọng kiếm Đại Thiên đâm lên bùn đất mềm mại, sức mạnh trong kiếm giống như một cơn sóng vô hình, bắt đầu xoay tròn.
Sau khi La Chinh thu trọng kiếm Đại Thiên lại, phía trước đã xuất hiện một lối đi hình tròn dài tới sáu, bảy trượng. Lối đi này chỉnh tề giống như dùng mũi đao sắc bén cắt ra, đủ để thể hiện bản lĩnh vận dụng sức mạnh của La Chinh.
Nguồn :
La Chinh không do dự chút nào, xông vào trong lối đi trong chớp mắt.
Trong khoảnh khắc hắn xông vào, ý thức của thế giới trong cơ thể dần dần trở nên rõ ràng, trái tim của La Chinh cũng đập càng lúc càng nhanh. Quả nhiên, loại đất sét đặc biệt đó không chỉ có một khối.
Sau khi La Chinh đi đến cuối lối đi, hắn lại đâm ra một kiếm, giống như một con chuột đào ra một hang động hẹp dài vậy.