Bách Luyện Thành Thần

Chương 1798





Chương 1798HƯỚNG XUỐNG

Thiết Nham không tiến vào hang động với La Chinh.

Người Thiết gia ở trên miệng hố lớn thấy hành động của La Chinh thì ai nấy đều lộ vẻ quan tâm, xem ra đúng là thằng nhóc này đã phát hiện ra gì đó.

Không thể không nói, lúc này người Thiết gia đều cảm thấy bực mình.

La Thiên Hành đào được đồ trong địa bàn của Thiết gia, người Thiết gia bọn họ lại chỉ có thể đứng nhìn, nên ai cũng thấy không thoải mái.

Nhưng vốn dĩ họ cũng không biết thứ đó rốt cuộc là gì.

Trực tiếp san bằng một ngọn núi, đào ra cả một cái hố lớn mà vẫn không tìm được. Còn La Thiên Hành mới đến chưa lâu thì lại phát hiện ra một vài manh mối.

“Nếu như La Thiên Hành thực sự phát hiện ra những khối đất sét đó, vậy thực sự để hắn mang đi sao?”

“Để cho thằng nhóc đó chiếm lợi thì thực không cam tâm mà!”

“Còn có thể làm gì chứ? Đừng nói cái khác, cho dù chúng ta thực sự tìm được đám đất sét đó thì có tác dụng gì? Để cho Thiết Lâm đi bán? Ngươi không biết bây giờ trong hẻm kim tiền đâu đâu cũng bán đất sét sao?”

Một bộ phận người Thiết gia cũng nhận ra điểm mấu chốt của vấn đề.

Cho dù bọn họ thực sự tìm được những khối đất sét có linh tính đó, rồi đem đến hẻm kim tiền thì cũng không bán được bao nhiêu. Người ta sẽ không tin Thiết gia bọn họ. Ai có thể nhận định những khối đất sét của Thiết gia chính là khối đất sét mà La Chinh mua? Cho dù thực sự giống với khối đất sét mà La Chinh mua thì mua về cũng vô dụng. Không ai biết tác dụng của loại đất sét này cả.

Hơn nữa, bây giờ thậm chí còn có lời đồn, chính là La Thiên Hành và Thiết gia bắt tay nhau, tự biên tự diễn, bán khối đất sét đó với giá trên trời chỉ để lừa những người không rõ sự tình.

Các trưởng bối của Thiết gia không phải kẻ ngốc. Sở dĩ họ nghe kiến nghị của Thiết Nham, đưa La Chinh tới Thiết gia cũng là đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ. Cho dù khối đất sét La Chinh đào được quả thực là thứ vô cùng quý hiếm thì đó cũng là do La Chinh có con mắt tinh tường. Thiết gia chỉ có thể bán một phần tình nghĩa cho La Thiên Hành mà thôi.

Lối đi La Chinh đào ra ban đầu là song song. Hắn không ngừng thay đổi vị trí trong hang động hẹp dài, thử thăm dò động tĩnh của thế giới trong cơ thể.

Sau khi hắn đào khoảng một trăm trượng dọc theo hang động, thế giới trong cơ thể lại bình tĩnh.

“Chắc là đào qua rồi.” La Chinh nhanh chóng đưa ra phán đoán.

Lập tức hắn quay đầu lại, để ý động tĩnh của thế giới trong cơ thể. Đợi đến khi thế giới trong cơ thể lại truyền tới ý thức đó, hắn lập tức dừng bước.

La Chinh không tin tưởng phán đoán của mình. Hắn hành động hoàn toàn dựa vào cảm ứng của thế giới trong cơ thể đối với loại đất sét này, chỉ có thể đoán ra vị trí mơ hồ.

Tại vị trí này, La Chinh bắt đầu dùng trọng kiếm Đại Thiên để đào.

Do đó La Chinh lại đào ra một lối đi thẳng xuống dưới.

Vừa nãy, La Chinh từ dưới đáy hố quay lại, trèo lên cao bốn mươi trượng, bây giờ sau khi hắn đào sâu xuống dưới khoảng bốn mươi trượng, trọng kiếm Đại Thiên liền chạm vào đá mạch rắn chắc, truyền đến tiếng “keng” giòn tan. Hắn đã đào đến tầng đá mạch rồi.

Bùn đất ở tầng trên đương nhiên là mềm, nhưng đó là so với trong Thần Vực mà nói thôi. Trên thực tế, trọng lượng của những bùn đất này không hề nhẹ. Một đấu đất cũng tương đương với trọng lượng của một ngọn núi trong vũ trụ Đại Diễn.

Còn như đá mạch kiên cố phía dưới này thì càng khủng bố. Cho dù là La Chinh muốn đào được cũng tương đối khó. Cho nên, Thiết gia đào một cái hố ở đây và dừng lại tại tầng đá mạch này.

Sau khi đến chỗ này, La Chinh phát hiện ý thức của thế giới trong cơ thể càng ngày càng mãnh liệt. Ý thức này không phải ý thức của sinh linh. Thế giới trong cơ thể không thể biểu đạt rõ ràng phía dưới có thứ gì, nhưng nó giống hệt với lần La Chinh gặp được khối đất sét kia trong hẻm kim tiền.

Bây giờ, đương nhiên La Chinh sẽ không từ bỏ. Cho dù tầng đá mạch này có cứng rắn đến mức nào, hắn cũng sẽ tiếp tục đào xuống dưới.

“Ầm, ầm!”

Đột nhiên, La Chinh cầm trọng kiếm Đại Thiên đâm mạnh xuống.

Lúc đào bùn đất, La Chinh vô cùng thoải mái, không sử dụng quá nhiều sức mạnh, chỉ dùng kỹ năng nhất định là có thể nhẹ nhàng đào ra được một cái hang. Bây giờ, La Chinh phải sử dụng ba phần nguồn sức mạnh.

Sức mạnh cực lớn này truyền tới trên tầng đá mạch thông qua trọng kiếm Đại Thiên. Một kiếm đâm ra, đá mạch kiên cố lập tức đầy vết nứt, lại đâm thêm một kiếm, những đá mạch đó lập tức hóa thành đá vụn có kích thước bằng móng tay cái, bắn ra xung quanh.

“Ầm, ầm, ầm...”

Dưới đáy hố, La Chinh không ngừng đâm vào những đá mạch này. Cho dù ở dưới đất hơn ba trăm trượng, nhưng tiếng động vẫn truyền lên trên. Chấn động dữ dội đó truyền qua tầng đất lên tới bề mặt. Người Thiết gia ở xung quanh cảm thấy dưới chân không ngừng chấn động, dường như chỗ này đang xảy ra một trận động đất nhẹ.

“Thằng nhóc đó đang đào tầng đá mạch...”

“Thực sự có sức lực lớn như vậy sao? Tầng đá mạch cứng như vậy, cho dù là thần cấp trung đào cũng vô cùng tốn sức.”

“Nếu không thì làm thế nào hắn lại được phủ Hàm Thiên coi trọng như vậy? Dù sao cũng là thiên tài có tư cách tiến vào đảo nổi.”

Những người Thiết gia này cảm nhận chấn động truyền tới từ dưới chân, bèn cảm thán.

Đương nhiên, họ không biết rằng La Chinh đã từng ném văng được cả thần cấp trung Hàm Đạo Chi, còn đập vỡ vài bức tường của phủ Hàm Thiên. Hàm gia không để chuyện này truyền ra ngoài.

“Ầm, ầm...”

Tiếng ầm ầm cực lớn không ngừng vang lên. Trên trán La Chinh đã lấm tấm mồ hôi.

Hắn đã đào xuống dưới tầng đá mạch bảy tám trượng, phản ứng của thế giới trong cơ thể càng ngày càng mãnh liệt, xem ra khoảng cách càng lúc càng gần rồi.

“Có lẽ không còn xa nữa.” La Chinh quyệt mồ hôi trên trán, lại nhấc trọng kiếm Đại Thiên lên: “Vỡ cho ta!”

“Bụp...”

Lần này, trường kiếm của La Chinh đâm ra, lại cảm thấy trong tay hẫng một cái. Hắn đã đâm xuyên qua vật gì đó!

Bốn xung quanh đều tối đen, ánh sáng bên ngoài căn bản không thể chiếu vào được. La Chinh vỗ tay một cái, một đốm lửa được đốt lên dọc theo trọng kiếm Đại Thiên. Dưới ánh sáng của ngọn lửa, dưới chân xuất hiện một hố kích thước bằng nắm tay, chính là một hố nhỏ do trọng kiếm Đại Thiên chọc ra.

“Dưới tầng đá mạch là khoảng không.” La Chinh vui sướng, đột nhiên đập trọng kiếm Đại Thiên trong tay xuống, trực tiếp đập vỡ tầng đá mạch cuối cùng. Lúc bản thân rơi xuống, hắn đồng thời đâm trọng kiếm Đại Thiên vào đá mạch, cả người liền treo giữa không trung bằng chuôi kiếm.

Sau đó, La Chinh đưa một bàn tay ra, vẫy nhẹ một cái, một ngọn lửa bùng lên trong tay hắn.

Lửa này cực kỳ thuần khiết, ánh sáng phát ra vô cùng tinh thuần, chính là một luồng “Sồ Hỏa”. Những thần đạo hắn lĩnh ngộ không có tác dụng lớn đối với thực lực của bản thân, nhưng lại không thiếu các tác dụng kỳ diệu.

Dưới ánh sáng của ngọn lửa, La Chinh đã nhìn rõ tình hình phía dưới. Đây là một hang động rộng tới nghìn trượng, giữa động có một tảng đá màu nâu rộng hai mươi trượng.

Lúc La Chinh tập trung đánh giá, đột nhiên cảm thấy phía sau truyền tới một luồng sóng sức mạnh.

Hắn vốn giữ cảnh giác. Lúc luồng sóng đó sinh ra, hắn đã rút thanh trọng kiếm Đại Thiên cắm trên tường ra, cả người lập tức rơi xuống dưới. Lúc rơi xuống, hắn đột nhiên xoay người giữa không trung, mới thấy rõ trên đỉnh hang động có một thứ đen sì đang nằm bò.

Khối đen sì đó giống như một người bằng đất sét, vừa nãy thứ đó thò tay nhọn ra, đánh lén từ phía sau La Chinh. Sau cú đánh không thành, bàn tay nhọn lại nhanh chóng thay đổi, hóa thành chân tắc kè, dính chặt vào đỉnh hang động, bắt đầu nhanh chóng leo lên.

“Xì, xì, xì...”

Thứ đó vừa leo vừa phát ra một tràng âm thanh quái dị. Tốc độ của nó cực nhanh, chẳng mấy chốc đã biến mất trong tầm nhìn của La Chinh!

“Thứ này... chính là loại đất sét ta đã cắn nuốt lúc trước?”

Lúc La Chinh nhìn thấy thứ đó, từ thế giới trong cơ thể truyền đến một ý thức mãnh liệt, giống hệt với cảm giác hôm ở hẻm kim tiền. Bây giờ, ý thức của thế giới trong cơ thể đang không ngừng nhắc nhở La Chinh, nhất định phải cắn nuốt thứ đó, nhất định phải cắn nuốt...

Đương nhiên, La Chinh sẽ không bỏ qua cơ hội này. Lúc rơi xuống, hắn dồn sức mạnh vào hai chân, đột nhiên đạp vào mặt đất, cả người bật lên, xông thẳng tới chỗ thứ đen sì kia biến mất.

“Phập!”

Một kiếm của La Chinh lại đâm vào đá mạch, bản thân lại treo trên đỉnh hang, hắn đánh giá vách hang, hơi nhíu mày.

Vừa nãy, rõ ràng hắn nhìn thấy thứ đen sì đó biến mất ở chỗ này. Nhưng trong mắt hắn, phía trên là một tầng đá mạch màu đen, không có chỗ ẩn nấp, trừ khi thứ đó có thể chui vào trong đá?