Bách Luyện Thành Thần

Chương 1799





Chương 1799NHÀ GIAM

Cẩn thận đánh giá một lượt, hắn không phát hiện bất cứ manh mối gì.

Ý thức từ trong thế giới trong cơ thể truyền đến vẫn vô cùng mãnh liệt, nhưng sau khi tiến vào trong động này, hắn đã không thể thông qua ý thức của thế giới trong cơ thể để xác định phương hướng.

Hắn đành rút trọng kiếm Đại Thiên từ trong đá mạch ra, rồi lập tức rơi xuống.

Trong hang động vô cùng yên tĩnh, xem ra trong vô số năm không có sinh linh nào tiến vào đây.

Nếu như để một vài người hiểu rõ phong thủy địa lý thấy trong tầng đá mạch xuất hiện hang động như thế này, nhất định sẽ trợn mắt há mồm.

Địa mạo* của Thần Vực đều gọn gàng, và đầy quy luật.

* Địa mạo: là một đặc điểm tự nhiên của bề mặt cứng của Trái đất hay của hành tinh khác. Các địa mạo cùng nhau tạo nên một địa hình nhất định, và sự sắp xếp của chúng trong phong cảnh được biết đến là địa hình học. (Nguồn: Wikipedia)

Tầng bên ngoài của Thần Vực là bùn đất bình thường, dưới bùn đất là tầng đá mạch, dưới tầng đá mạch là tầng đá lửa, tầng đá lửa cứng rắn hơn tầng đá mạch hàng trăm lần. Còn dưới tầng đá lửa chính là tầng đá cân.

Đá cân là một loại đá cực kỳ mềm dẻo, cho dù là thần cấp cao cũng khó có thể xé được nó. Dưới tầng đá cân có một loại nham thạch nóng chảy màu xanh lá đang chảy, được gọi là “nguyệt hỏa đồ lưu”. Mà “nguyệt hỏa đồ lưu” này thì càng nguy hiểm, cho dù là thánh nhân cuốn vào cũng khó có thể thoát khỏi.

Từ trước đến này, nơi vô số thần thăm dò đều là các cấm địa lớn. Các thánh nhân lại thăm dò hỗn độn bên ngoài Thần Vực. Song trung tâm của Thần Vực rốt cuộc là gì thì còn chưa có kết luận.

Trong hơn trăm kỷ nguyên thần trước đây, có ba vị thành nhân tiến sâu vào nguyệt hỏa đồ lưu, cuối cùng rơi vào kết cục một người chết hai người bị thương, không thể không từ bỏ.

Cho nên không ít thần cho rằng, hiểu biết của họ về Thần Vực còn xa mới được thấu đáo như các nhà quyền thế của đảo nổi. Có người quả quyết, dưới lòng đất rộng lớn của Thần Vực cất giấu vô số bí mật.

Tầng đá mạch này được coi là tầng thứ hai của địa mạo Thần Vực, đa số hang động trong Thần Vực đều xuất hiện trong tầng đất mềm. Tầng đá mạch kiên cố, trải qua đè nén của vô số kỷ nguyên thần, rất khó xuất hiện hang động to lớn như thế này.

La Chinh giơ trọng kiếm Đại Thiên, từ từ di chuyển trong hang động. Ngọn lửa Sồ Hỏa ở đỉnh thanh trọng kiếm yên lặng tỏa ra ánh sáng thuần khiết. La Chinh không tìm thấy thứ đen sì đó, chỉ có thể tìm kiếm một hồi trong hang động.

Thứ thu hút sự chú ý trong hang động này nhất chính là tảng đá hình trụ ở giữa.

Lúc La Chinh đi đến bên cạnh tảng đá hình trụ đó, hắn nhìn chăm chú, trong mắt lộ vẻ quái dị. Hắn và Cực Ác lão nhân trong đầu gần như đồng thời hô lên: “Đây là cái quái gì vậy?”

Có hai người một nam một nữ nằm trên tảng đá hình trụ rộng tới hai mươi trượng này.

Nhưng trạng thái của hai người này vô cùng kỳ lạ, dường như tay và chân của họ khảm vào trong tảng đá, giống như người mọc ra từ trong đá vậy.

Nếu như chỉ có vậy, sẽ không khiến La Chinh và Cực Ác lão nhân kinh ngạc đến thế. Hai người trên tảng đá này khiến người ta có cảm giác khá kỳ quái, đặc biệt là khuôn mặt của họ, do vài khuôn mặt giống hệt nhau chắp vá lại, hình thành một cảm giác lập thể kỳ diệu. Nhìn qua thì đương nhiên là kỳ dị, nhưng lại vô cùng tự nhiên, dường như họ nên được sinh ra như vậy.

Đặc biệt là người phụ nữ, tổng cộng do bốn khuôn mặt chắp vá thành. Dựa theo tiêu chuẩn của loài người để xem xét thì mỗi một khuôn mặt đều vô cùng đẹp, nhưng biểu cảm của bốn khuôn mặt lại không giống nhau, có tức giận, có bi thương, có vui vẻ...

Ngoài khuôn mặt, chân và tay của họ cũng như vậy. Còn về thân của họ thì chìm trong tảng đá, không thể nhìn ra manh mối.

“Trong Thần Vực có chủng tộc này không?” La Chinh hỏi.

Trong khoảng thời gian ở Thần Vực, La Chinh cũng hấp thu các kiến thức trong Thần Vực.

Trong Thần Vực tồn tại rất nhiều chủng tộc, nhưng những chủng tộc này không quá khác biệt so với “nhân loại”. Đặc biệt, sau khi từ thần dân tu thành thần, lại càng giấu đi đặc trưng của chủng tộc mình.

“Tuyệt đối không có! Đây vốn không phải là sinh linh... Có lẽ là ai đó vứt tượng đá này ở đây.” Cực Ác lão nhân trả lời chắc chắn.

Cực Ác lão nhân được xem như người có kiến thức rộng. Ông ta không dám nói bản thân hiểu biết toàn bộ Thần Vực, nhưng chủng tộc kỳ dị giống như đá đã hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức của ông ta về hai chữ “sinh linh”. Cho nên Cực Ác lão nhân mới chắc chắn như vậy.

La Chinh sờ đầu, không hiểu rõ tình hình trước mắt lắm.

Loại đất sét đặc biệt đó đã xuất hiện ở đây, theo lý mà nói thì chắc hẳn có liên quan đến người trong đá này. Nhưng trong đó rốt cuộc có quan hệ và bí mật gì, bây giờ hắn căn bản không có cách nào thăm dò.

“Tìm thứ kia trước đi...” La Chinh nhìn sang bên cạnh.

Không biết hai người khảm trong đá đã trải qua bao nhiêu năm tháng. Dường như họ đã hóa thành đá màu nâu này, nhưng vừa nãy khi La Chinh nhìn thẳng vào, hắn cảm giác cô gái đó đang nhìn chằm chằm vào hắn, khiến hắn cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên.

Đúng lúc này, đột nhiên La Chinh cảm thấy có một đợt sóng từ phía sau truyền tới.

“Vù...”

“Đến rồi!”

Trong lòng La Chinh lập tức vui mừng.

Mục đích vào trong này của hắn là để tìm loại đất sét thần kỳ kia.

Thiết Lâm từng nói với La Chinh, lúc Nhị thúc của nàng bắt được cục đất sét, nó chính là một thứ đen sì biết chạy biết nhảy, chắc chắn đó chính là thứ lúc trước đánh lén hắn. Hắn đang đau đầu không biết làm thế nào để tìm được thứ đó, bây giờ nó lại chủ động xuất hiện.

Hắn gần như không hề tính toán gì, chỉ xoay người đâm một kiếm ra.

Dưới ngọn lửa Sồ Hỏa rừng rực cháy trên trọng kiếm Đại Thiên, một kiếm này vừa chém ra, liền tỏa ra ánh lửa mãnh liệt.

“Đinh!”

Kiếm này của La Chinh chém ra đã chém vào một vật thể nào đó vô cùng rắn chắc, lập tức làm cho cánh tay hắn tê rần. Bản thân trọng lượng của trọng kiếm Đại Thiên không nhẹ, cho dù vật chất phổ biến trong Thần Vực đều rắn chắc hơn nhiều lần so với trong vũ trụ Đại Diễn, nhưng vừa nãy La Chinh dùng trọng kiếm Đại Thiên chém vào tầng đá mạch vẫn không thành vấn đề.

Hắn không thể ngờ được, lại có thứ có thể cản được kiếm này của hắn.

“Vèo!”

Lúc trọng kiếm Đại Thiên bị bật trở lại, thân hình La Chinh trượt về phía sau như ma quỷ. Hắn dựng trọng kiếm Đại Thiên trước ngực, cảnh giác đánh giá xung quanh, liền nhìn thấy không xa lồi lên một tảng đá, chính là một tảng đá mạch.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy...”

Biểu cảm trên mặt La Chinh càng kinh ngạc.

Trước khi thăm dò tảng đá hình trụ, La Chinh đã quan sát toàn bộ hang động, lúc trước không hề có hòn đá vừa nhảy ra này. Chính hòn đá này đã lặng lẽ mọc lên phía sau La Chinh.

Hơn nữa, đá mạch thông thường vốn không thể cản được một kiếm này của hắn, độ cứng của đá mạch này cao hơn đá mạch thông thường.

“La Chinh, động này có thay đổi, hình như không thấy cửa động nữa rồi...” Cực Ác lão nhân nhắc hắn.

La Chinh nhíu mày, ngẩng đầu nhìn đỉnh hang động.

Thực sự gặp quỷ rồi. Cửa động mà vừa nãy hắn đục ra thực sự đã biến mất rồi.

La Chinh lộ vẻ cảnh giác. Trong những năm gần đây, hắn đã trải qua rất nhiều nơi nguy hiểm. Nhưng đối với La Chinh mà nói, cho dù những nơi đó vô cùng nguy hiểm, song đều có thể giải thích được.

Bây giờ, chỗ kỳ lạ của hang động hắn đang ở trong lại hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của hắn.

“Tách…”

Đúng lúc này, La Chinh đột nhiên cảm nhận được thay đổi dưới chân. Ánh mắt hắn lóe lên, chân phát lực, cả người đột nhiên lăn tròn.

“Vèo, vèo, vèo, vèo, vèo!”

Những khối đá mạch dài, nhỏ, sắc bén không ngừng đâm ra từ trên mặt đất. Những đá mạch này giống như măng đá mọc lên nhanh chóng, muốn đâm xuyên qua người La Chinh. Độ cứng của những đá mạch đặc biệt này không thua trọng kiếm Đại Thiên của La Chinh. Đừng nói là võ giả chứng thần, cho dù là thần bình thường bị đâm trúng cũng bị thương nặng.

Tốc độ lăn của La Chinh rất nhanh. Những đá mạch đó đâm lên từ dưới mặt đất nên luôn chậm hơn một nhịp.

Không lâu sau, toàn bộ hang động mọc dày đặc đá mạch sắc bén, giống như tổ của một quái vật đầy gai.

Trong suốt quá trình, La Chinh không dừng lại chút nào. Chỉ cần hắn hơi ngừng lại, dưới thân lập tức mọc lên măng đá. Cuối cùng, hắn cắn chặt răng, chỉ có thể nhảy về phía tảng đá hình trụ.

Lúc hắn đang nhảy vọt trên không trung, từ trên đỉnh và phía dưới hang động lại có đá mạch dài, nhỏ, sắc bén dài tầm mười trượng, giống như từng con rắn xoay tròn, muốn đâm xuyên qua La Chinh.

“Keng keng!”

Trên không trung, La Chinh dùng trọng kiếm Đại Thiên chém vào những măng đá nhanh chóng mọc lên đó, mượn lực nhảy lên trên tảng đá hình trụ.

“Ầm, ầm...”

Không ngờ, hắn vừa đứng lên tảng đá, cả hang động đều chấn động.

Phán đoán của La Chinh không có vấn đề gì. Trong tảng đá hình trụ này sẽ không mọc lên những mũi nhọn kia, nhưng trên đỉnh hang động lại đồng thời mọc ra hàng trăm măng đá, tạo thành một cái lồng, vây kín La Chinh và tảng đá hình trụ ở trong.