Lúc này La Chinh dường như bắt đầu nghi ngờ rằng bản thân đã rơi vào một ảo cảnh nào đó.
Rõ ràng hắn đào từ phía trên hang động xuống, vậy mà tại sao bây giờ lại biến thành một cảnh tượng khác?
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thì không thể nào xuất hiện một cái động lớn ở phía trên tầng đá mạch được... Tất cả những gì hắn nhìn thấy không thể giải thích bằng lý lẽ bình thường nữa.
“La Chinh, phía dưới!” Cực Ác lão nhân ở trong tâm trí hắn hét lên.
Cực Ác lão nhân cảm nhận được sự chán nản của La Chinh, ông cũng hiểu rất rõ nỗi chán nản đó.
Cho dù là ai khi gặp phải chuyện này đều sẽ nghi ngờ bản thân mình, không biết có phải bị điên rồi hay không...
Đương nhiên Cực Ác lão nhân cũng rất hoảng hốt, nhưng dù sao ông cũng chỉ còn lại một tia tàn hồn nên cũng không đến nỗi căng thẳng như La Chinh. Ngược lại, ông chỉ thấy cảnh trước mắt quá vô lý. Chẳng qua ông vẫn hy vọng La Chinh tìm thấy một chút cơ hội sống.
Nếu trên đỉnh đầu bỗng xuất hiện một cái động, vậy chi bằng đổi một lối đi khác. Vì vậy, ông liền bảo La Chinh chém ra một lối đi ở phía dưới.
Đôi mắt La Chinh hơi híp lại, cũng ý thức được bản thân mình hơi sơ suất.
Chuyện này liên quan đến sự thay đổi tâm lý của La Chinh. Lúc đầu, trong vũ trụ Đại Diễn, La Chinh vẫn luôn thuận lợi nên sự tự tin trong hẳn vẫn luôn tràn đầy như mặt trời ban trưa. Lòng nhiệt huyết của hắn dường như có thể đốt cháy mọi thứ. Còn hiện tại, La Chinh đã trở nên thận trọng và nhạy bén hơn. Trong Thần Vực, hoàn cảnh đã khác, La Chinh cũng phải điều chỉnh tâm lý của mình để đối phó!
Sau khi Cực Ác lão nhân hét lên như vậy, trong lòng La Chinh cũng sinh ra một bản năng sinh tồn mạnh mẽ. Cho dù ở trên không có lối, hắn cũng có thể tìm một con đường khác. Thà như vậy còn hơn là bị vây hãm ở nơi này!
Những cánh tay xung quanh động ngày càng dài. Những cái bóng màu đen kia dường như sắp chui ra khỏi bức tường. Mà mấy chiếc đầu lâu ở trên đỉnh đầu không hẹn mà gặp cũng đang chui xuống từ vết nứt...
“Kiếm Xuất Vô Ngã...”
Trong tình huống này, bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào cũng có thể khiến hắn mất mạng. La Chinh lại một lần nữa lấy những lĩnh ngộ của mình trong kiếm đạo để áp chế cảm xúc bản thân, đồng thời sử dụng thần đạo Đoạn Tình!
Tay phải lật lại, trọng kiếm Đại Thiên bất ngờ đâm xuống phía dưới, thân thể lập tức lùi lại phía sau. Kiếm ý thoát ra khỏi trọng kiếm Đại Thiên, vẽ ra một vết nứt dài trên mặt đất. Toàn bộ phần đá mạch của lớp bên ngoài hang động đều hóa thành màu xanh thẫm, mà đá mạch bình thường thì phải có màu đen nhánh như than!
La Chinh nhìn xuống dưới qua vết nứt đó, quả nhiên nhìn thấy một tầng đá mạch màu đen. Độ cứng hay độ dẻo của tầng đá mạch “bình thường” này đều kém xa so với tầng đá mạch màu xanh thẫm trong hang động.
“Cuối cùng cũng bình thường!” La Chinh vui mừng.
Sau khi vào trạng thái sử dụng thần đạo Đoạn Tình, tâm trí La Chinh không nên tồn tại bất kỳ dao động cảm xúc nào. Nhưng dù sao La Chinh cũng không tu luyện thần đạo này đến cực hạn. Nhìn thấy lớp đá mạch màu đen này, hắn bỗng có một cảm giác được giải thoát. Vốn linh hồn đang trong trạng thái “không có tình cảm” nhưng vẫn bị kích động một chút!
“Ầm, ầm, ầm…”
Bây giờ La Chinh không hề ngừng nghỉ. Sức mạnh tuyệt đối phối hợp với Dịch Thần Nhất Kiếm, khiến một kiếm đâm ra có thể tạo thành một lối đi dài hơn mười trượng. Chỉ ba bốn kiếm đã có thể tạo ra một lối đi dài năm sáu mươi trượng.
Sau khi đâm ra vài kiếm, La Chinh nhảy lên, giống như một cây gậy gỗ thẳng đứng, cả người thẳng tắp, rơi xuống dưới.
Trong khi rơi xuống, bên tai hắn truyền tới những tiếng bước chân dồn dập. Những cái bóng khổng lồ kia cuối cùng cũng đã phá vỡ bức tường mà đi ra ngoài. Nhưng còn chưa kịp nhìn xem những cái bóng lớn đó là sinh vật gì thì cả người đã bị rơi vào trong lối đi. Quay đầu nhìn lại, La Chinh chỉ nhìn thấy vô số những cánh tay dài lấp đầy lối đi mà hắn đã chém ra…
Nhìn thoáng qua một lần, sau đó hắn cũng không quay đầu lại nữa, chỉ tập trung tinh thần đào xuống phía dưới. Sau khi đào xuống bốn năm trăm trượng, hắn lại ngẩng đầu nhìn lên trên. Lối đi trên đỉnh đầu chỉ còn là một chấm nhỏ mờ nhạt. Dựa vào thị lực của La Chinh, hắn vẫn có thể nhận ra những cánh tay kia đang bị kẹt chặt trong miệng lối đi.
Lúc này, hắn mới ổn định lại nhịp thở. Nhìn thấy những kẻ đó không thể rời khỏi hang động, hắn mới lập tức thoát ra khỏi trạng thái Kiếm Xuất Vô Ngã.
Mặc dù hắn không rõ bên trong và bên ngoài hang động đã xảy ra chuyện gì. Nhưng, hắn đào thẳng xuống từ cái hố của Thiết gia, sau đó thông qua cái hang động kia rồi bây giờ lại tiếp tục đào xuống dưới hàng trăm trượng.
Theo phỏng đoán, hắn đào thẳng từ đầu xuống tới đây chắc chắn là chuyện không thực tế. Trong lòng đất của Thần Vực không thiếu những thứ hiếm lạ kỳ quái, có ma mới biết hắn còn có thể đào ra cái gì.
La Chinh lập tức bàn bạc với Cực Ác lão nhân trong tâm trí một lúc, cuối cùng quyết định đào theo chiều ngang. Mặc dù cái hang trên đỉnh đầu không nhỏ, nhưng hắn cứ đào theo chiều ngang thì cuối cùng thể nào cũng ra khỏi cái động đó được.
Hắn chém ngang một đường, nhờ trọng kiếm Đại Thiên đào ra một lối đi thẳng dài nghìn trượng. Đến đây, La Chinh lại thay đổi hướng, bắt đầu đào theo đường chéo lên trên.
Đào ra một lối đi dài như vậy trong tầng đá mạch, cho dù là thần cấp trung thì cũng hao tốn rất nhiều sức lực, từ đó có thể thấy sức lực của La Chinh vô cùng lớn. Nếu là thần cấp thấp có chút tư chất ở nơi này thì chắc cũng không thể đào xuyên qua tầng đá mạch dày đặc này để trèo lên trên được.
La Chinh cẩn thận từng li từng tí khi đào lên trên, chỉ sợ không cẩn thận lại đào vào cái động kia.
Vừa đào vừa phân tích với Cực Ác lão nhân, bọn họ đã đưa ra một đáp án giống nhau. Đó là hang động kỳ quái này thực sự đã di chuyển vị trí. Nhưng nó di chuyển trong tầng đá mạch này như thế nào thì hai người vẫn không tìm ra nguyên nhân.
Cũng may bây giờ đã thoát ra ngoài. Quan trọng hơn là hắn đã lấy được sáu khối đất sét. Trong sáu khối đất sét này thì có năm khối có kích thước tương đương với khối đất sét mà Thiết gia bán cho hắn. Mà trong số đó, có một khối đất sét lớn hơn những khối còn lại tới bốn năm lần.
Ngoài những khối đất sét này, hắn còn lấy được một nhãn cầu. Nhãn cầu này là thứ gì thì chỉ đành đợi khi trở về hắn mới có thể nghiên cứu.
La Chinh vừa đào xiên lên trên vừa duy trì cảnh giác. Tốc độ tự nhiên sẽ chậm. Sau khi đào được gần bốn giờ, đột nhiên hắn cảm thấy trọng kiếm Đại Thiên nhẹ đi, đồng thời có tiếng ma sát của cát đá truyền đến.
“Đào ra khỏi tầng đá mạch rồi!” Mắt La Chinh sáng lên. Sau khi xuyên qua tầng đá mạch thì chính là lớp đất bình thường. Đào lớp đất này dễ hơn nhiều, hơn nữa như vậy cũng chứng tỏ La Chinh đã ra khỏi hang động kia.
La Chinh tiếp tục đào dọc theo lớp đất này thêm khoảng một nén nhang, sau đó mới phát hiện lớp đất bên trên ngày càng ẩm ướt. Trong lòng hắn đã lờ mờ có một suy đoán. Đợi đến khi hắn đào xuyên qua lớp đất này, một dòng nước cuộn trào dữ dội chảy xuống từ bên trên, lúc này hắn đã đào vào trong một cái hồ.
Cái hồ này nằm trong biệt viện của Thiết gia. Mặc dù Thiết gia không có thứ hạng trong thần thành Lục Nhâm, nhưng dù sao cũng đã kinh doanh nhiều năm nên cũng không phải gia tộc mà những gia tộc bình thường có thể so sánh. Phần nhà cửa của Thiết gia chiếm khá nhiều diện tích, xây dựng san sát, có sắp xếp rõ ràng.
Mấy tì nữ trong biệt viện đột nhiên phát hiện một xoáy nước xuất hiện ở giữa hồ. Trên mặt bọn họ đầy vẻ tò mò. Nước trong hồ chảy xuống dưới theo lối đi La Chinh đào ra. Không lâu sau, La Chinh xuất hiện ở giữa hồ, khiến nhóm tì nữ Thiết gia hét toáng lên...
Sau đó, La Chinh lại được mời đến đại sảnh Thiết gia.
Trong lòng Nhị thúc và Tam thúc của Thiết Nham đã đầy nghi hoặc từ lâu, đương nhiên muốn hỏi La Chinh một cách tỉ mỉ.
Bọn họ không chỉ không tìm thấy La Chinh, mà còn không hiểu rốt cuộc La Chinh đã rời đi như thế nào. Hơn nữa cái hố đó còn ở cách Thiết gia một khoảng. Vài giờ sau khi La Chinh biến mất một cách kỳ lạ, hắn lại xuất hiện trong hồ của Thiết gia. Điều này càng khiến mọi chuyện trở nên kỳ lạ hơn.
La Chinh không nói tình hình thực tế với bọn họ. Nếu hắn chỉ đào ra vài khối đất sét từ trong đất thì không cần thiết phải che giấu. Nhưng sau khi gặp phải hang động kỳ quái đó, đồng thời lại nhìn thấy đôi nam nữ ở trên đá kia thì hắn cũng biết mọi chuyện không đơn giản, đương nhiên hắn sẽ không tiết lộ dù chỉ một chút.
La Chinh nói với Thiết gia rằng hắn đào thẳng xuống phía dưới sau đó liền phát hiện ra một chuyện kỳ lạ khiến hắn tự nhiên không tìm thấy đường trở lại, chỉ đành có thể đào tiếp xuống phía dưới. Sau vài giờ mắc kẹt trong đó, cuối cùng cũng tìm thấy đường ra. Không ngờ lại đào vào hồ của Thiết gia.
Các vị trưởng bối của Thiết gia cũng không ý kiến gì, xem ra bọn họ vốn không tin. Trên thực tế, bọn họ đã ra quyết định, đợi sau khi La Chinh rời khỏi đây thì sẽ phái người xuống tìm kiếm xuôi theo lối đi trong hồ...
La Chinh cũng biết rất rõ kế hoạch của Thiết gia, nhưng người Thiết gia có thể tìm thấy cái hang động kỳ quái đó không thì chưa chắc. Theo phương vị hắn xuất hiện mà tính thì hắn khẳng định hang động đó có thể di chuyển. Sợ rằng đó cũng là lý do suốt bao nhiêu năm qua mà vẫn không ai phát hiện ra hang động đó.