Sức mạnh không ngừng tuôn ra, ánh sáng màu vàng trong mắt La Chinh cũng không ngừng lóe lên!
Trên trọng kiếm Đại Thiên ngưng kết ra một đường kiếm ý mạnh mẽ rất lớn...
“Kiếm Xuất Vô Ngã!”
“Dịch Thần Nhất Kiếm! Chém!”
“Rầm!”
Kiếm ý dữ đội như cắt đứt mọi tình cảm của La Chinh. Lúc này, La Chinh đã quên đi mọi thứ. Luồng kiếm ý không ngừng phóng ra, thu vào, tạo thành một đường sắc nhọn!
Nơi này chỉ có một mình La Chinh, nên hắn không cần phải kiêng dè gì nữa, cứ thế thực hiện thần đạo Đoạn Tình.
La Chinh không phóng kiếm ý này ra, bởi mục đích của hắn chỉ là chém vỡ mấy cái măng đá này.
Mặc dù những khối măng đá này đã phai màu, nhưng vẫn rất rắn chắc. Chẳng qua khi La Chinh đồng thời bạo phát sức mạnh và thần đạo Đoạn Tình thì chúng cũng chỉ như những tờ giấy mà thôi.
“Ầm ầm ầm...”
Âm thanh vang lên, những chiếc măng đá giam cầm La Chinh đột nhiên vỡ ra!
“Vù!”
Sau khi chém vỡ những măng đá này, La Chinh nhảy lên. Cho dù không thể bay, nhưng với sức mạnh lớn và đôi chân mạnh mẽ thì khi bật lên cũng khiến hắn như hóa thành thanh kiếm, nhanh chóng bắn đến chỗ khối đất sét màu đen!
“Vù!”
La Chinh không thể định nghĩa được cái thứ lạ lùng này là gì. Nhưng dường như hang động này là một cái bẫy, lấy khối đất sét này làm mồi!
Khối đất sét đó vẫn chậm chạp di chuyển trên bức tường. Chất lỏng do bùn tiết ra có sức hút mạnh mẽ với những bóng đen khổng lồ trên tường. Càng nhiều chất lỏng được tiết ra bởi thứ này thì tốc độ di chuyển của bóng đen trong bức tường sẽ càng nhanh hơn.
Có lẽ khối đất sét này cho rằng La Chinh không thể thoát khỏi lồng giam, vì thế luôn giữ tốc độ rất chậm. Nhưng sau khi tiếng nố vang lên, nó thấy La Chinh nhảy qua phía mình với tốc độ cực kỳ đáng sợ.
Lúc này, năm xúc tu của nó đột nhiên với vào tầng đá mạch, lập tức kết nối với toàn bộ hang động. Dưới sự kiểm soát của khối đất sét này, măng đá nửa trong suốt lại bắt đầu dài ra, giống như hàng nghìn cái xúc tu, muốn cản đường La Chinh!
Tuy nhiên, tốc độ và sức mạnh mà La Chinh thể hiện lúc này đã vượt xa dự liệu của khối đất sét!
Trước đó, rõ ràng khối đất sét này chẳng coi La Chinh ra gì. Bởi sau khi bị nó vây lại thì số lượng thần bị nó ăn thịt cũng không ít. Một võ giả chứng thần thì làm gì được nó?
Nhưng giờ đây nó đã nhận ra điểm phi thường của La Chinh, chẳng qua là đã quá muộn!
Những khối măng đá điên cuồng dài ra kia căn bản không thể ngăn cản được La Chinh.
Trên mặt La Chinh không thể hiện ra dù chỉ một chút dao động. Sau khi vào trạng thái “Kiếm Xuất Vô Ngã”, hắn không chỉ có thể phát huy hoàn toàn sức mạnh của thần đạo Đoạn Tình mà trạng thái của hắn còn trở nên bình tĩnh tuyệt đối. Đối với mọi uy hiếp xung quanh, hắn đều có thể suy xét rõ ràng!
“Thùng thùng thùng...”
Trọng kiếm Đại Thiên điên cuồng chém xung quanh La Chinh. Bất kỳ măng đá nào dám tiếp cận hắn đều bị một kiếm chặt đứt, không có ngoại lệ!
Toàn bộ quá trình chỉ kéo dài trong một nhịp thở. Trong thời gian này, La Chinh đã chém ra hàng trăm nhát kiếm, chặt đứt hàng trăm măng đá, cuối cùng tấn công khối đất sét kia!
“Ha!”
Một thanh âm kỳ quái phát ra từ khối đất sét này.
Lúc này, khối đất sét lại chia năm xẻ bảy, biến thành những mảnh nhỏ bằng lòng bàn tay, chui vào bức tường phía sau nó!
“Quả nhiên thứ này có thể chui vào tầng đá mạch.” Lông mày La Chinh hơi nhíu lại. Lần này, hắn đã nhìn rõ. Khối đất sét này chia thành sáu mảnh, năm mảnh còn lại chỉ là xúc tu. Ở giữa mảnh to nhất của khối đất sét này có một vật gồ lên.
Dường như hắn không hề do dự, trọng kiếm Đại Thiên đập thật mạnh vào thứ gồ lên ở giữa khối đất sét đó!
“Keng!”
Không ngờ vật này lại cứng như vậy. La Chinh dùng trọng kiếm Đại Thiên đánh xuống mà nó cũng không vỡ. Nhưng phần gồ lên đó lại bật lên khỏi khối đất sét, muốn chạy trốn xuôi theo bức tường của hang động.
La Chinh quét mắt nhìn qua, phát hiện ra đó là một viên minh châu trong suốt. Ở giữa viên châu này dường như có một “con ngươi” đang chậm chạp chuyển động, giống như con ngươi của một sinh linh nào đó.
Cho dù có là sinh linh gì thì con ngươi cũng là nơi yếu ớt nhất. Đây là quy luật tiến hóa của hầu hết các sinh linh. Nhưng rõ ràng nó đã vượt qua quy luật này nên mới có thể kiên cố như vậy.
Cho dù trong lòng La Chinh rất kinh ngạc, nhưng lúc này hắn cũng không hề dừng tay.
Sau khi mất đi viên nhãn cầu này, sáu khối đất sét bị tách rời đã bất động trên mặt đất, giống như vật chết. La Chinh vươn tay cất sáu khối đất sét đó vào trong nhẫn tu di, đồng thời thân hình lùi lại, tay trái thò ra muốn bắt lấy nhãn cầu kia!
Mục tiêu ban đầu của La Chinh chỉ là những khối đất sét trên mặt đất mà thôi. Nhưng sau khi nhìn thấy nhãn cầu kỳ lạ kia, trong lòng hắn lờ mờ có một dự cảm, rằng những thứ này có mối liên hệ nào đó với “bí thuật Hỗn Độn” mà bản thân đang tu luyện. Nếu không, thế giới trong cơ thể hắn chắc chắn sẽ không phản ứng mạnh như vậy.
Nhưng ngay khi hắn vươn tay muốn đoạt lấy nhãn cầu, những cái bóng to lớn trong bức tường bên cạnh cũng ngày càng đến gần hơn. Lúc này, từ trong bức tường đột nhiên có một cánh tay gầy trơ xương thò ra, trực tiếp túm lấy La Chinh!
“Cái tay này...”
Cánh tay này không giống tay của sinh linh, mà giống như được điêu khắc ra từ ngọc thạch đặc biệt nào đó. La Chinh không hề cảm nhận được một chút huyết khí nào ở cánh tay này, giống như đó là một con rối vậy.
Nếu để mặc cho nhãn cầu kia chạy mất, La Chinh lại không cam lòng!
Hắn cắn răng, chém trọng kiếm Đại Thiên vào phía bên phải...
“Keng!”
Tia lửa bắn ra bốn phía...
Chiêu Dịch Thần Nhất Kiếm La Chinh chém ra khi ở trong cảnh giới Vong Ngã này đã được dùng bảy phần sức mạnh của hắn. Uy lực của một kiếm này, cho dù là thần bình thường cũng khó có thể đối kháng trực tiếp. Thế nhưng khi chém lên cánh tay ngọc kia, nó lại chỉ tóe ra những tia lửa, không hề lưu lại một chút vết tích nào!
Thấy vậy, trong lòng La Chinh lập tức chùng xuống, thân hình bỗng nhoáng lên, cắn răng hành động, tốc độ cũng tăng thêm ba phần, dường như ép ra giới hạn của bản thân! Tay trái hắn đột nhiên thò ra, cuối cùng nắm lấy nhãn cầu kia...
“La Chinh, ra ngoài rồi, tất cả đều ra ngoài rồi...” Cực Ác lão nhân ở trong tâm trí hắn hét to.
Trên những bức tường ở bốn phía quanh hang động này có vô số cánh tay dài đang thò ra, không ngừng túm loạn xạ trong không trung. Mà ở trong bức tường chỗ La Chinh đang đứng cũng có tới sáu bảy cánh tay thò ra, túm lấy hắn!
Vừa nãy, sau khi chém ra một kiếm, La Chinh đã thăm dò được sức mạnh của những cánh tay này. Với tu vi hiện tại của hắn, nếu bị những cánh tay này túm được thì chắc chắn sẽ chết. Cho dù hắn có kích phát toàn bộ nguồn sức mạnh của mình thì cũng khó có thể tránh thoát.
“Bát Khúc Phi Yên!”
Vào thời khắc nguy hiểm, La Chinh nhanh chóng thúc giục thân pháp của mình.
Những cái bóng to lớn màu đen này chỉ thò cánh tay ra khỏi tầng đá mạch. Bọn họ chỉ dựa vào cảm giác mà túm loạn xạ thôi. Sau khi thi triển Bát Khúc Phi Yên, cả người La Chinh nhẹ như tờ giấy, bay theo những cánh tay đang túm loạn xạ này. Một lúc sau, cuối cùng hắn cũng thoát khỏi phạm vi của những cánh tay kia.
La Chinh thở phào nhẹ nhõm, thu lại Bát Khúc Phi Yên, thở hổn hển...
Nhìn những cánh tay dày đặc đang không ngừng khua loạn, da đầu La Chinh cũng tê rần. Ở lại đây càng lâu thì càng nguy hiểm. Bây giờ hắn phải tìm lối ra để thoát khỏi nơi này!
Lúc nãy, La Chinh chui xuống từ đỉnh của hang động này. Nhưng cái lối đi do chính hắn đào ra lại bỗng nhiên biến mất một cách kỳ lạ.
Hắn không thể tìm ra nguyên nhân, thêm nữa là hiện tại cũng không có thời gian để suy nghĩ. Hắn gần như chỉ có thể dựa vào một kiếm của bản thân, chém lên phía trên hang động.
Một kiếm này vừa được chém ra, ánh kiếm nhỏ dài trực tiếp xé ra một vết nứt lớn trên đỉnh hang động. La Chinh định lao ra từ miệng vết nứt này, nhưng vừa nhìn thấy cảnh tượng trong đó, đôi chân hắn đột nhiên mềm nhũn, suýt chút nữa ngã ngửa trên đất!
Không ngờ ở ngoài miệng vết nứt lớn đó lại là một cái động với vô số những khối đất sét nhỏ đang không ngừng nhảy lên. Ở giữa những khối đất sét này đều có một phần gồ lên, con ngươi trong đó đang nhìn chằm chằm La Chinh.
Nếu chỉ là những “khối đất sét” thì La Chinh hẳn sẽ thấy vui mừng. Bởi nếu có những “khối đất sét” này trong tay thì việc hắn ngưng kết thần cách sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nhưng bên cạnh những “khối đất sét” này có tới bảy tám cái đầu lâu to lớn nhô ra khỏi vết nứt. Chúng giống như quái vật không da, từng con ngươi có kích thước bằng cái cối xay đang nhìn chằm chằm vào La Chinh trông vô cùng đáng sợ.
Bị những ánh mắt này nhìn chằm chằm, La Chinh cảm thấy mình khó có thể xả hơi!
Lúc này La Chinh cảm thấy bản thân đã rơi vào đường cùng, sợ rằng hắn không thể rời khỏi hang động bí hiểm này rồi.