Bách Luyện Thành Thần

Chương 1804





Chương 1804TRANH CHẤP

Thế giới cơ thể không ngừng thúc giục, La Chinh một lần nữa đưa khối đất sét vào đó.

Giống như lần trước, La Chinh để mặc cho khối đất sét tự do rơi xuống.

Sau khi khối đất sét rơi xuống biển hỗn độn, rất nhiều bọt khí liền xuất hiện. Chẳng bao lâu, ở bầu trời trên vùng biển xuất hiện màn sương mù màu nâu...

Nhìn thấy cảnh này, khóe miệng La Chinh hơi nhếch lên. Thực sự không sai, màu sắc của những khối đất sét này hơi khác so với khối đất sét mà Thiết Lâm bán cho hắn, nhưng hiệu quả thì như nhau. Có lẽ khối đất sét kia của Thiết gia đã để quá lâu nên màu của nó mới chuyển thành màu nâu, còn những khối đất sét trong tay La Chinh thì có màu đen.

Sau đó, hắn đưa những khối đất sét còn lại vào thế giới trong cơ thể!

Vùng biển rộng lớn bắt đầu sôi sục. Những bọt khí lớn nhanh chóng lan ra. Vùng biển này cứ như bị đun sôi vậy, mặt biển không ngừng cuộn lên.

Không lâu sau, trên vùng biển này hình thành một đám mây màu nâu thật lớn. Trước hết, những đám mây này chiếm đoạt mấy đám mây nhỏ xuất hiện từ lần đầu La Chinh đưa những khối đất sét vào, sau đó lại lơ lửng bay về phía bàn thần cách của hắn.

Trong lúc đám mây màu nâu này đang bay lơ lửng, La Chinh cũng đưa lĩnh ngộ của bản thân về thần đạo Đoạn Tình hợp vào tầng mây này. Trong tầng mây này dần phản chiếu ra một đường ánh kiếm sắc bén lờ mờ, chầm chậm hóa thành một đám mây kiếm.

“Vù vù vù...”

Bàn thần cách của La Chinh giống như một vòng xoáy khổng lồ, là nơi tập hợp toàn bộ mây kiếm. Những đám mây kiếm không ngừng qua lại như con thoi trong bàn thần cách, bắt đầu ngưng kết lại. Cuối cùng, nó hóa thành một tinh thể hình tam giác, khắc ở giữa bàn thần cách.

Khối tinh thể lúc trước rất nhỏ, giống như một cây kim, còn khối tinh thể hình tam giác lần này lại lớn hơn gấp mười lần.

Kích thước của khối đất sét được đưa vào thế giới cơ thể cũng quyết định kích thước của đám mây. Đám mây càng lớn thì đương nhiên tinh thể có thể ngưng kết ra cũng càng lớn. Nếu có đủ đất sét thì việc La Chinh ngưng kết thần cách chỉ là chuyện ngày một ngày hai.

Khi trốn đi khỏi cái hang động kỳ lạ kia, La Chinh đã chém vỡ không gian phía trên hang động. Khi đó hắn lại nhìn thấy một cái động khác. Hắn thấy rất nhiều vật màu đen chậm chạp di chuyển trong đó. Chẳng qua hang động đó quá nguy hiểm mà thôi...

Với sức mạnh hiện tại của La Chinh, nếu lại mạo hiểm đi vào trong đó thì có lẽ sẽ là một đi không trở lại. Chuyện này phải tính toán thêm...

Trong khoảng thời gian ở phủ Hàm Thiên, La Chinh cũng thường nghe những vị thần kia giảng đạo. Sức mạnh của những vị thần giảng đạo đó đúng là không đáng nhắc đến. Một bộ phận các vị thần sinh ra không phải để chiến đấu. Mục tiêu của các thần giảng đạo chỉ là muốn tìm hiểu thần đạo, nên lực chiến đấu vốn có hạn.

Nhưng các vị thần giảng đạo thực sự lĩnh ngộ thần đạo rất sâu sắc, thường có những lý giải đặc biệt về thần đạo, thậm chí còn có thể dùng những ngôn từ rất dễ hiểu để đám học sinh này hiểu được.

Thông qua thước Vô Lượng, La Chinh đã được rất nhiều thần đạo công nhận. Sau khi hấp thụ đạo uẩn của những bia đạo kia, thậm chí hắn còn có thể phóng ra năng lực của những thần đạo đó dựa vào thước Vô Lượng. Nhưng hắn thuộc dạng tiếp thu không có chọn lọc, bản thân vốn không hiểu rõ những thần đạo đó.

Bây giờ, ngày nào cũng nghe những vị thần giảng đạo này giảng giải, La Chinh cũng có được nhiều lợi ích. La Chinh nghĩ, tiêu tốn một năm rưỡi ở phủ Hàm Thiên cũng không tệ, ít nhất hắn cũng có thể hiểu thêm về Thần Vực, có thể lĩnh ngộ sâu hơn về thần đạo.

Tuy nhiên, những ngày này chỉ kéo dài được một tháng.

Một tháng sau, người trong dòng chính của Hàm gia đến...

Mỗi lần dòng chính phái người đến thì đều khiến toàn bộ thần thành Lục Nhâm đều kinh động.

Trong phủ Hàm Thiên có các con cháu của chi thứ hai và chi thứ ba của gia tộc. Các chi thứ này kỳ vọng rất nhiều vào con cháu của gia đình mình, hy vọng có ngày sẽ được người dòng chính chọn vào đảo nổi.

Tuy nhiên, vào được phủ Hàm Thiên đã khó, vào được đảo nổi lại càng khó hơn.

Cho dù là Hàm gia hay đảo nổi của các nhà khác đều khan hiếm tài nguyên ở Thần Vực. Giấc mơ của vô số vị thần đều là muốn đặt chân lên đảo nổi. Ví dụ như Cực Ác lão nhân là vị thần cấp trung cao cấp nổi tiếng đã lâu, vậy mà tâm trí cũng luôn hướng tới khi nhắc đến đảo nổi.

Theo lẽ thường thì người dòng chính Hàm gia năm sau mới đến, chọn ra người xuất sắc nhất trong phủ Hàm Thiên để đưa đến đảo nổi.

Nhưng lần này, một chi của Hàm gia đã sử dụng đặc quyền chỉ có một lần, thay phủ Hàm Thiên mà tiến cử La Chinh!

Trong lịch sử, các chi Hàm gia rất ít khi sử dụng đặc quyền này. Nói chung, người có đủ tư cách để nhận đặc quyền tiến cử này đều là người cực kỳ ưu tú. Khi công bố chuyện này ra ngoài, đương nhiên sẽ khiến rất nhiều người thèm muốn. Giống như tin đồn trước đó, việc La Chinh tiến vào đảo nổi là chuyện ván đã đóng thuyền.

Nhưng vẫn có kẻ ghen tỵ, mắng chửi các chi Hàm gia không có mắt nhìn, không chừng lại làm trò cười...

Trong sảnh chính Hàm gia, một ông già mặc áo màu vàng đeo đao màu vàng ngồi ở vị trí cao nhất. Râu ria như hai nét chữ bát (八) màu trắng vểnh lên, sắc mặt có vẻ không kiên nhẫn.

“Ta nhớ ‘Hàm Dương’ mà lần trước các ngươi tiến cử thực sự là ‘cực phẩm’. Đến nay ta vẫn còn nhớ biểu hiện của hắn sau khi đến đảo nổi. Không biết tên lần này ở chi Hàm gia các ngươi thì thế nào?” Ông già này dùng giọng điệu cười nhạo hỏi.

Hôm nay vì tiếp đón ông già này mà các nhân vật quan trọng của Hàm gia đều tập hợp đông đủ tại sảnh chính.

Khi ông già này nhắc đến chuyện cũ, vừa nói đến “Hàm Dương”, sắc mặt toàn bộ những người thuộc chi thứ Hàm gia có mặt tại đây đều không được tự nhiên, đặc biệt là Hàm Đạo Chi. Sắc mặt ông vốn đầy vẻ nghênh đón, nhưng sau khi nghe ông già kia nói ra hai chữ “Hàm Dương”, Hàm Đạo Chi khẽ cau mày, vô tình lóe lên một nét giận dữ, nhưng tia giận dữ đó đã nhanh chóng bị giấu đi.

Hàm Dương chính là con trai út của Hàm Đạo Chi. Thân là con trai của Chi trưởng Hàm gia, Hàm Dương không bị nhiễm những thói xấu, quần là áo lượt như đám con cháu khác của gia tộc. Từ nhỏ hắn đã rất nỗ lực, hơn nữa tài năng cũng thuộc dạng ưu tú bậc nhất, chẳng hề thua kém dòng chính là bao.

Lúc đó, khi Hàm Dương trở thành võ giả chứng thần thì còn cách thời gian dòng chính nhận người tới mười ba năm. Vì vậy, sau khi Hàm Đạo Chi bàn bạc với mọi người trong chi, sử dụng đặc quyền, tiến cử Hàm Dương vào đảo nổi.

Không ngờ Hàm Dương vừa mới vào đảo nổi được ba năm đã bị trả về. Sau khi trở lại, Hàm Dương đã trở nên điên điên khùng khùng.

Nghe nói sau khi lên đảo nổi, Hàm Dương bị những con cháu thuộc dòng chính “hệ Hàm*” ức hiếp, sỉ nhục, cuối cùng không chịu đựng được mới thành ra nông nỗi này!

* Hệ Hàm: Là những người có quan hệ ruột thịt trong dòng chính Hàm gia.

Hiện tại, Hàm Dương vẫn được chăm sóc tại chi thứ của Hàm gia. Với năng lực của Hàm gia thì việc chăm sóc một kẻ điên không phải là gánh nặng gì. Nhưng Hàm Dương đã trở thành nỗi đau vĩnh viễn trong lòng Hàm Đạo Chi. Cho dù ông già kia rất có địa vị thì sau khi ông ta nhắc đến Hàm Dương, trong lòng Hàm Đạo Chi lại trào lên cơn giận không thể kiểm soát.

“Dương Nhi vẫn ở trong chi của chúng ta...” Hàm Đạo Chi mạnh mẽ áp chế tức giận trong lòng nói.

Chi chủ của các chi khác cũng biết Hàm Dương có địa vị trong lòng Hàm Đạo Chi. Cho dù họ không hòa hợp với Hàm Đạo Chi, nhưng cũng tuyệt đối không đụng đến Hàm Dương. Việc này sẽ trực tiếp chọc giận Hàm Đạo Chi.

“Ha ha, vậy thì tốt. Hy vọng lần này chi các ngươi sẽ không tiến cử một phế vật như Hàm Dương.” Ông già kia ha ha cười lớn.



Sau khi nói xong, Hàm Đạo Chi cuối cùng không chịu nổi nữa, trên mặt lộ ra vẻ bi phẫn: “Hàm Dương không phải phế vật!”

Đương nhiên địa vị của ông già này trong đảo nổi không tệ, nhưng Hàm Đạo Chi là Chi trưởng của Hàm gia, địa vị thực ra không kém ông ta. Chẳng qua ông già này giữ chức vị quan trọng trên đảo nổi nên dù sao vẫn hơn chi thứ của Hàm gia một bậc.

Huống hồ, chi thứ muốn tiến cử một số thiên tài với đảo nổi thì vẫn phải thông qua cửa ải của ông già này. Vì thế, toàn bộ chi thứ Hàm gia đều rất cung kính với ông ta. Mặc dù tính khí Hàm Đạo Chi hơi kỳ quái, nhưng cũng không ngoại lệ, dù thế nào cũng nghĩ cách làm cho ông già này vui vẻ. Mỗi lần ông già này đến chi thứ Hàm gia, đương nhiên cũng có thái độ cao hứng.

Không ngờ lần này Hàm Đạo Chi lại không nể mặt, sắc mặt không chỉ u ám mà giọng điệu cũng không tốt.

Mặc dù ông già hiểu mình đã lỡ lời, nhưng vẫn không nén được tức giận, sắc mặt chẳng tốt đẹp gì: “Hàm Dương kia thiên phú bình thường, biểu hiện bình thường, nhưng lại tâm cao khí ngạo, không chịu nổi cạnh tranh của các đệ tử dòng chính, cuối cùng tâm tình hỗn loạn, biến thành một phế vật. Chuyện này có gì hay mà phải tranh cãi?”

“Lúc đầu, Hàm Dương là do Hàm Diệu Chi ngươi đích thân kiểm tra đánh giá. Nếu nó là phế vật thì sao có thể qua được cửa ải của ngươi?” Hàm Đạo Chi lạnh lùng nói. Lúc này, ông ta vô cùng nóng nảy, thậm chí còn muốn ra tay đánh Hàm Diệu Chi!

Hàm Diệu Chi cũng cười nhạt: “Lúc đó coi như mắt ta kém. Đương nhiên lần này người các ngươi tiến cử, ta sẽ kiểm tra thật kỹ!”