Bách Luyện Thành Thần

Chương 1805





Chương 1805GÂY KHÓ DỄ

Nghe những lời này của Hàm Diệu Chi, sắc mặt của mọi người trong chi thứ Hàm gia và Phủ chủ phủ Hàm Thiên đều không tốt lắm.

Chi thứ Hàm gia có quyền tiến cử đặc biệt, bọn họ cũng rất coi trọng và quý trọng quyền lợi này. Bình thường sẽ không sử dụng, nhưng một khi nó đã được sử dụng thì chắc chắn phải là người vô cùng xuất sắc.

Mặc dù Hàm Diệu Chi có trách nhiệm kiểm tra đánh giá, nhưng mỗi lần đến chi thứ Hàm gia nhận người, thực ra ông ta cũng chỉ qua loa cho có, chứ không thực sự nghiêm túc. Dù sao thì chi thứ Hàm gia cũng sẽ không tùy tiện tiến cử, nếu không lúc lên đảo nổi sẽ bị lộ ngay.

Công bằng mà nói thì con trai út Hàm Dương của Hàm Đạo Chi hoàn toàn không phải phế vật. Chẳng qua sau khi lên đảo nổi Hàm gia, quả thực hắn đã gặp phải một số chuyện nên mới rơi vào tình cảnh như hiện tại.

Nếu Hàm Diệu Chi thật sự muốn “sát hạch” nghiêm túc, sợ là La Thiên Hành khó qua được cửa ải này rồi!

Mọi người trong phủ Hàm Thiên tự nhiên căng thẳng hẳn lên.

Thấy sắc mặt của mọi người trong chi thứ Hàm gia, mặt Hàm Diệu Chi đầy vẻ đắc ý. Muốn phân cao thấp với ông đây, đám người này vốn không đủ tư cách. Ông tiếp tục cười lạnh, nói: “Các ngươi nói xem, sao tên đó vẫn chưa đến? Câu giờ lâu thế, đừng trách ta không đợi!”

“Đến rồi, đến rồi!”

Từ bên ngoài sảnh chính, tiếng một người canh giữ phủ Hàm Thiên vang lên.

Sau đó, La Chinh tiến vào sảnh chính dưới sự chỉ dẫn của hai người canh giữ.

Trong lòng La Chinh hơi kích động, kế hoạch của hắn coi như tiến hành thuận lợi. Dù sao việc tiến vào đảo nổi là một chuyện khá quan trọng.

Hắn vừa bước vào sảnh chính liền cảm thấy bầu không khí hơi khác thường.

Những người đứng đầu của chi thứ Hàm gia đều có mặt. Hàm Đạo Chi, Hàm Mạnh và những người khác đều có sắc mặt u ám, đặc biệt là Hàm Đạo Chi, thậm chí ông ta còn rất tức giận. Là Chi trưởng Hàm gia, thần cấp cao, khắp Thần Vực này cũng chẳng ai có thể coi nhẹ sự tồn tại của ông ta. Vậy thì đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến tâm trạng ông ta chấn động như vậy?

Hàm Diệu Chi thản nhiên liếc nhìn La Chinh, sau đó lập tức nói với giọng điệu kỳ quái: “Ta tưởng các ngươi muốn tiến cử nhân vật bảo bối gì cơ, hóa ra lại muốn nhét vào đảo nổi một phế vật!”

Nghe thấy lời này, La Chinh khẽ cau mày, trong đôi mắt lóe lên một tia lạnh lùng rất khó nhận ra. Hàm Diệu Chi đang ngồi trên vị trí cao nhất ở sảnh chính, dáng vẻ oai phong, thần sắc cao ngạo. La Chinh nhìn ra, có lẽ người này chính là nhân vật mấu chốt đưa hắn lên đảo nổi.

Hắn không ngờ ông già này lại nói lời khó nghe như vậy, vừa mở miệng ra đã gọi hắn là phế vật.

Người của chi thứ Hàm gia không nói gì, La Chinh cũng không tức giận. Nhưng ngọn lửa kích động trong lòng vụt tắt, trên mặt lại càng lạnh lùng.

“Khụ khụ!” Hàm Mạnh nhịn không nổi liền ho khan hai tiếng. Mặc dù Hàm Diệu Chi và Hàm Đạo Chi vừa mới xích mích, gây ra một số chuyện không vui vẻ gì, nhưng dù sao vẫn phải lấy đại cuộc làm trọng. “Trong kỳ thi của phủ Hàm Thiên ta, vị La Thiên Hành này đã được hàng trăm bia đạo thừa nhận, thực sự không thể coi thường. Vì thế bọn ta mới phá lệ, tiến cử với dòng chính, tuyệt đối không phải phế vật.”

Trong mắt Hàm Diệu Chi lóe lên một tia kỳ lạ. Mặc dù trong lòng rất ngạc nhiên, nhưng ông ta khẽ hừ mũi một cái: “Được hàng trăm bia đạo thừa nhận, chẳng qua chỉ là khả năng thích nghi không tệ mà thôi. Huống hồ, tham thì thâm! Thiên tài có tiền đồ thực sự chỉ cần tu luyện một thần đạo cũng có thể đạt được thành tựu lớn!”

Hàm Diệu Chi nói những lời này tuyệt đối này chỉ vì công kích La Thiên Hành. Trên thực tế, nhiều vị thần chắc chắn không chỉ tu luyện một thần đạo. Có lúc, mấy thần đạo hỗ trợ, phối hợp với nhau có thể phát huy ra uy lực mạnh hơn. Nhưng lời của ông ta cũng có lý. Được vài trăm bia đạo thừa nhận, thực sự nói nghe mà sởn tóc gáy. Thậm chí thông qua thước Vô Lượng, La Chinh cũng nắm chắc được đạo uẩn của những thần đạo này, tuy nhiên về bản chất thì thực lực của La Chinh vẫn chưa được nâng cao được bao nhiêu.

Lúc đối mặt với kẻ địch mạnh, La Chinh vẫn phải dựa vào thần đạo Đoạn Tình.

Hàm Mạnh không tranh cãi với Hàm Diệu Chi, ông hiểu sự tài giỏi của La Chinh tuyệt đối không chỉ ở chỗ được bia đạo thừa nhận. Tên nhóc có lai lịch thần bí này mới chỉ để lộ rất ít bản lĩnh, giống như một núi băng trên mặt biển vậy, sức mạnh thực sự được ẩn giấu phía dưới mặt nước.

“La Thiên Hành có khả năng vào đảo nổi hay không, mời ngài ra tay sát hạch.” Hàm Mạnh thản nhiên cười, lộ rõ vẻ tự tin.

Nhìn thấy nét mặt của Hàm Mạnh, Hàm Diệu Chi càng khó chịu hơn, trong lòng càng quyết tâm muốn gây khó dễ cho chi thứ Hàm gia.

Còn La Chinh khi nhìn thấy dấu hiệu này, trong lòng có chút buồn bực. Không biết chi thứ Hàm gia và ông già này có tranh chấp gì, có lẽ người xui xẻo cuối cùng vẫn là bản thân hắn!

“Được! Vậy để ta xem tên nhóc này có bản lĩnh gì!” Hàm Diệu Chi cười lớn, đột nhiên hít vào một hơi, một luồng thế to lớn mạnh mẽ phun ra ngoài, lan khắp sảnh chính.

Trong thế này chứa đạo uẩn của thần đạo Ngũ Hành. Rõ ràng Hàm Diệu Chi đã sử dụng thần đạo.

Sắc mặt của những Chi chủ ở đây càng khó coi hơn. Hàm Diệu Chi đường đường là vị thần cấp cao, vậy mà sát hạch một vị võ giả chứng thần lại phải sử dụng thần đạo sao?

Lúc trước, khi sát hạch La Chinh, Hàm Đạo Chi cũng chỉ dùng sức mạnh và lời nói bỡn cợt mà thôi. Không ngờ ngược lại, những thứ ấy lại bị La Chinh đánh bại. Nhưng lúc đó Hàm Đạo Chi không hề tức giận, đường đường là thần cấp cao, dù sao cũng phải có phong thái.

Nhưng bây giờ vừa bắt đầu Hàm Diệu Chi đã động đến thần cách, chẳng lẽ ông ta muốn giết người?

Mọi người đều thầm oán trong lòng, nhưng không ai dám lên tiếng. Bọn họ đều hiểu, bây giờ mà nói xen vào thì chỉ sợ lại thêm dầu vào lửa.

“Rốt cuộc ông già kia muốn làm gì? Đường đường là thần cấp cao, vậy mà lại lợi dụng thần đạo Ngũ Hành để ức chế ngươi. La Chinh, tốt nhất ngươi nên chạy đi...” Cực Ác lão nhân cũng cạn lời. Ông luyện đạo Cực Ác, bản thân ông cũng không hẳn là người thiện hay kẻ ác, nhưng người như ông già không biết xấu hổ kia thì đây đúng là lần đầu tiên ông thấy...

“Bố ai biết được.” La Chinh đầy một bụng buồn bực. Mặc dù trong lòng cực kỳ khó chịu, nhưng cuối cùng La Chinh vẫn dốc hết tinh thần đối phó với ông già này. Dù sao đây cũng là cơ hội tiến vào đảo nổi, La Chinh cũng không muốn chậm trễ, biết đâu người ta có ý sâu xa khác thì sao?

“Nhóc con, Hàm Diệu Chi ta đã tu luyện thần đạo Ngũ Hành suốt mười hai kỷ nguyên thần qua, đã có lĩnh ngộ của riêng mình. Lấy đạo uẩn Ngũ Hành tự hóa Ngũ Hành Tàn Phá. Nếu ngươi có thể kiên trì trong đó một nén nhang thì coi như thông qua!” Sắc mặt lạnh lùng, Hàm Diệu Chi cười. Ông ta không có ác cảm với La Chinh, nhưng trong lòng tồn tại ý nghĩ muốn đàn áp chi thứ Hàm gia nên cũng sẽ không nương tay!

Nói xong, đạo uẩn trong sảnh chính bắt đầu không ngừng co lại, hóa thành năm lực quy tắc Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, nhanh chóng ngưng kết xung quanh La Chinh.

“Ngũ Hành Tàn Phá” chính là bản lĩnh cao cường Hàm Diệu Chi tự ngộ ra trong thần đạo Ngũ Hành.

Thực ra dựa vào lực ngũ hành cũng đủ để tự tạo ra một thế giới riêng. Nhưng nếu chỉ lấy thần thông Ngũ Hành để xây dựng thì thế giới đó sẽ không hoàn chỉnh, nhưng Hàm Diệu Chi tự mình nghiên cứu, kiên quyết chắp vá ra một thế giới ảo cảnh đổ nát, rõ ràng không hoàn chỉnh, coi như cũng có phần sáng tạo!

Những đạo uẩn đó không ngừng khai triển, hóa thành một thế giới đầy màu sắc lung linh. Nhưng thế giới này chỉ có phạm vi vài trượng, bao phủ La Chinh trong đó!

“Rầm...”

Lúc này, La Chinh dường như đắm chìm vào trong ảo cảnh, mọi thứ xung quanh đều biến mất. Hắn bước vào một thế giới do lực ngũ hành tạo ra, mặt đất dưới chân, tia sáng màu vàng trên không trung, cây lớn ở và sóng thần ở phía xa đang ùn ùn kéo đến, những đám mây lửa đan xen thành một thế giới kỳ diệu.

Nhưng thế giới này đang nhanh chóng sụp đổ, tiêu tan...

Thế giới không ngừng sụp đổ, lực ngũ hành va chạm với nhau, nổ tung, đồng thời đánh về phía La Chinh!

Mắt La Chinh hơi ngước lên, thần cấp cao ra tay, quả nhiên không tầm thường. Lực ngũ hành đan xen với nhau, năng lượng phóng ra rất phức tạp. Loại năng lượng này hoàn toàn tương phản với năng lượng chứa trong núi Nguyên Từ Thần!

Sau khi núi Nguyên Từ Thần ngưng kết năm quy tắc, nó liền trở nên hỗn tạp, vì vậy cũng rất ổn định.

Nhưng Hàm Diệu Chi lại đi theo hướng ngược lại, lấy hai phương thức tương khắc nhằm triệt tiêu lẫn nhau, bùng phát ra năng lượng tàn phá không ổn định. Bởi vì sự không ổn định này, cho nên uy lực cũng được tăng lên nhiều!

Trong chớp mắt, La Chinh bị những năng lượng tàn phá đó bao quanh.

Những đường ánh sáng màu vàng sắc bén điên cuồng cắt qua cơ thể hắn. Lửa hừng hực bốc cháy thiêu đốt... La Chinh còn có thể chịu đựng, nhưng những năng lượng tàn phá đó bùng phát ra khiến La Chinh cảm nhận được sự uy hiếp rất lớn! .

“Ầm ầm, ầm ầm...”

Những năng lượng tàn phá này dễ dàng xuyên qua bộ quần áo đồng tâm, trực tiếp tác động lên cơ thể La Chinh. Mặc dù cơ thể La Chinh rất chắc chắn, nhưng cũng bị năng lượng tàn phá này tạo ra nhiều vết thương.

Hàm Diệu Chi vẫn cười lạnh: “Nếu không chống lại được thì không cần phải gắng gượng. Không đến được đảo nổi, sau này vẫn còn cơ hội. Bây giờ mà ngã xuống thì sẽ rất đáng tiếc!”

Hàm Mạnh và Hàm Đạo Chi lạnh lùng nhìn chằm chằm Hàm Diệu Chi!

Người của chi thứ Hàm gia cũng thầm thở dài trong lòng. Một võ giả chứng thần chống lại thần thông tự ngộ của thần cấp cao. Hàm Diệu Chi này quả thực không cần mặt mũi nữa rồi.