Trên thực tế, Hàm Diệu Chi không sử dụng toàn bộ thực lực của mình.
Thần cấp cao mà bùng phát ra toàn bộ thực lực thì một nửa thần thành Lục Nhâm này cũng sẽ bị phá hủy.
Nhưng cho dù như vậy thì đã rất không công bằng với La Chinh rồi. Thần thông Ngũ Hành Tàn Phá mà Hàm Diệu Chi sử dụng vốn dĩ không hợp để sát hạch võ giả chứng thần.
Hàm Mạnh không thể chịu được nữa, lớn tiếng khuyên: “La Thiên Hành, sát hạch thế này đúng là để làm khó ngươi, từ bỏ cũng được! Năm sau dòng chính lại phái người đến, ta tin đến lúc đó ngươi nhất định có thể vào đảo nổi!”
Những người được chi thứ Hàm gia đặc biệt tiến cử đều do Hàm Diệu Chi nhận vào đảo nổi. Bởi vì chỉ có một người nên cũng sẽ không sát hạch nghiêm túc, hoàn toàn dựa vào phán đoán và sự yêu thích của Hàm Diệu Chi. Nhưng năm sau dòng chính sẽ chọn người, lúc đó tình hình sẽ không giống thế này nữa, mà phải thông qua sát hạch nghiêm ngặt mới có thể tiến vào đảo nổi!
Hàm Mạnh cũng hiểu rõ, cho dù dòng chính có sát hạch nghiêm ngặt đến đâu thì cũng dễ hơn những thủ đoạn này của Hàm Diệu Chi nhiều. Hàm Diệu Chi đã có ý định gây khó dễ thì La Chinh căn bản không thể vượt qua được sát hạch của ông ta. Kiên trì trong Ngũ Hành Tàn Phá” của ông ta một nén nhang? Chỉ có ông già không biết xấu hổ này mới nghĩ ra được!
Hàm Đạo Chi đã nghĩ kỹ rồi. Sau này có cơ hội đến đảo nổi, chắc chắn ông sẽ vạch tội Hàm Diệu Chi với dòng chính.
La Chinh không nghe theo lời khuyên của Hàm Mạnh. Hắn không muốn lãng phí cơ hội khó có được này. Trong thời gian một nén nhang, hắn cũng muốn thử xem.
“Vù, vù...”
Tiếng mặt đất nứt vỡ, tiếng vàng và kim loại va chạm, tiếng lửa cháy... tất cả không ngừng quanh quẩn bên tai La Chinh.
Lực tàn phá đó thực sự rất lợi hại!
La Chinh có thể nhận ra Hàm Diệu Chi có nương tay. Chỉ là sức mạnh mà thần cấp cao lĩnh ngộ mạnh hơn hắn rất nhiều. Cho dù lực tàn phá đó không còn dữ dội nữa, nhưng nó vẫn giống như những con dao nhỏ sắc bén, dễ dàng chém lên cơ thể La Chinh.
Lúc này La Chinh cũng đã sử dụng một số phương pháp để thử tránh khỏi lực tàn phá đó, ví dụ như sử dụng Bát Khúc Phi Yên. Nhưng thực tế vẫn không thể tránh được. Thân pháp này rất hiệu quả với võ giả chứng thần, thậm chí là với một bộ phận thần cấp thấp. Nhưng đối mặt với một vị thần cấp cao thì đó chỉ là chút tài vặt…
Nói vậy, La Chinh chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà thôi!
Mặc dù vẻ mặt Hàm Diệu Chi trông rất lạnh nhạt, nhưng thực tế trong lòng ông cũng vô cùng ngạc nhiên.
Lúc đầu, ông không định sử dụng lực tàn phá, ông chỉ cần thúc giục lực ngũ hành là đủ rồi. Chẳng qua chỉ trong phút chốc, Hàm Diệu Chi đã nhìn ra ngay. Nếu chỉ dùng lực ngũ hành thì căn bản không thể làm tổn thương La Chinh dù chỉ một chút. Vì vậy, ông ta bèn quyết định thúc giục Huyết Diệt Ngũ Hành!
Ban đầu ông ta nghĩ, La Chinh không thể chống đỡ được hai ba nhịp thở, chắc chắn sẽ mở miệng cầu xin. Nhưng không ngờ, La Chinh vẫn cứ chống cự, đúng là ngoài ý muốn.
Đã qua mười nhịp thở mà tên nhóc đó vẫn không hề bị tổn thương cơ bắp và xương. Làm sao võ giả chứng thần lại luyện ra được một cơ thể yêu nghiệt như vậy?
Trong lòng Hàm Diệu Chi cũng đang do dự, không biết liệu có cần phải sử dụng thêm “thế” không?
Nhưng ông ta vẫn biết mình biết ta. Thân là thần cấp cao sát hạch một võ giả chứng thần, đưa vào một phần sức mạnh đã quá đáng lắm rồi. Nếu lại gia tăng thêm Ngũ Hành Tàn Phá, sau này truyền ra ngoài thì quả thực sẽ không hay…
“Thời gian một nén nhang, có lẽ ngươi cũng không thể vượt qua được.” Trong lòng Hàm Diệu Chi thầm nghĩ.
Lực ngũ hành ngày càng lợi hại, lực tàn phá càng nhiều hơn, muốn chống lại những luồng sức mạnh này cũng dần trở nên khó khăn!
Hiện tại, La Chinh đã vô cùng thảm hại. Lực tàn phá kia không ngừng ăn mòn khiến cơ thể hắn càng lúc càng nhiều vết thương. Cho dù thực sự chịu đựng được thì chắc chắn cơ thể cũng sẽ bị tổn hại rất nghiêm trọng.
Thực tế, trong lòng La Chinh cũng rất băn khoăn. Mặc dù Hàm Đạo Chi đã vẽ cho hắn một con đường khác, từ bỏ rồi đợi đến sang năm cũng được, muộn một năm cũng không ảnh hưởng đến đại cuộc.
Nhưng nghĩ đến khuôn mặt đó của Hàm Diệu Chi, La Chinh lại cắn chặt răng chịu đựng!
“Xoẹt!”
Khi một số đường lực tàn phá cắt vào đôi chân La Chinh, chúng trực tiếp xuyên qua quần áo đồng tâm, cắt ra những đường hoa văn uốn lượn ở hai bên chân hắn, máu màu vàng đồng thời cũng bắn ra.
Khi dòng máu màu vàng của La Chinh vừa chảy ra, chúng liền khiến một số người Hàm gia chú ý. Nhưng trong Thần Vực, máu màu vàng cũng không quá hiếm gặp, mọi người chỉ cảm thấy kỳ lạ, cũng không để tâm lắm.
“Nhóc con, từ bỏ đi!” Hàm Diệu Chi lạnh nhạt cười. “Lực tàn phá này không phải thứ mà ngươi có thể chống lại, nhỡ nó xâm nhập vào đầu, linh hồn ngươi bị tổn hại mà ngã xuống thì lại mất tất!”
Đối mặt với lời cảnh báo của Hàm Diệu Chi, khuôn mặt La Chinh vẫn không hề thay đổi, hắn vẫn đứng yên tại chỗ!
Cực Ác lão nhân trong tâm trí thở dài. Ông cũng cảm nhận sâu sắc sự đáng sợ của tên nhóc này. Một khi hắn đã quyết định chuyện gì thì cho dù là ai khuyên ngăn cũng vô dụng. Ví như vừa rồi Hàm Mạnh có lòng tốt khuyên bảo, Hàm Diệu Chi cũng đã châm biếm cảnh cáo, nhưng La Chinh vẫn giả bộ mắt điếc tai ngơ!
La Chinh mặc cho lực tàn phá đó cắt vào cơ thể, đồng thời bắt đầu chú ý đến thước Vô Lượng trong đầu.
Cây thước Vô Lượng này chỉ có thể kích hoạt dựa vào đạo uẩn. Những lúc khác, nó luôn tĩnh lặng trôi nổi trong đầu hắn. Bề ngoài trông nó cũng bình thường, dường như không có cảm giác tồn tại.
Thần đạo Ngũ Hành đã được thước Vô Lượng ghi chép lại. La Chinh cũng có thể thông qua đó mà phát huy ra hai loại thần thông trong thần đạo Ngũ Hành. Nhưng Ngũ Hành Tàn Phá mà Hàm Diệu Chi phát huy ra lại chính là thần thông mà ông ta tự ngộ. Chiêu này tương tự như Băng Phách Ma Diễm của Cưu Thánh, cho dù tìm trên bia của thần đạo Ngũ Hành thực sự thì cũng không có chiêu Ngũ Hành Tàn Phá này.
Không biết thước Vô Lượng có thể hấp thụ loại thần thông này không?
Một ý tưởng táo bạo xuất hiện trong đầu: Để mặc cho một phần đạo uẩn xông vào trong đầu, để thước Vô Lượng hấp thụ?
Lúc đối diện với bia đạo, La Chinh còn có thể chịu được đạo uẩn ở trên mặt bia.
Dù sao bia đạo cũng là vật không có chủ, đạo uẩn trong đó chỉ là tự nhiên phát ra. Nhưng Hàm Diệu Chi không phải là một bia đạo không biết suy nghĩ, nếu làm vậy sẽ rất mạo hiểm!
La Chinh không có nhiều thời gian để suy nghĩ, hắn cũng không định nghĩ nhiều như vậy. Sau khi đưa ra quyết định, La Chinh dẫn đạo uẩn vào trong đầu mình...
Khi thi triển bất kỳ thần thông nào trong thần đạo, chắc chắn sẽ tỏa ra lực đạo uẩn vô hình, đương nhiên lực tàn phá đó cũng không ngoại lệ! Nếu La Chinh dẫn đạo uẩn vào trong đầu thì bản thân sẽ phải mạo hiểm khá lớn. Dù sao đầu và đan điền cũng là hai chỗ hiểm trên người võ giả.
Thấy La Chinh từ bỏ, không bảo vệ đầu nữa, thậm chí còn định chủ động lại gần lực tàn phá, Hàm Diệu Chi cũng ngẩn người. Ông ta vừa nhắc La Chinh cẩn thận đừng làm tổn hại đến linh hồn, vậy mà tên này định lấy đầu ra đối kháng sao? Từng gặp người không cần mạng, nhưng chưa gặp người không cần mạng kiểu như vậy bao giờ. Ông tự hỏi, có phải La Chinh đang khiêu khích mình hay không?
Những người khác trong sảnh chính cũng đưa mắt nhìn nhau. Tất cả đều không hiểu La Chinh đang làm gì, nhưng bọn họ chắc chắn hắn đang tìm chết!
Lực ngũ hành không ngừng va vào nhau. Mỗi khi hai quy luật tương khắc va chạm vào nhau đều sẽ phát ra một đường lực tàn phá. Lực tàn phá này giống như những mũi nhọn vô hình bay lượn xung quanh La Chinh. Nếu Hàm Diệu Chi tận lực thao tác lực tàn phá, đương nhiên La Chinh sẽ không thể có chút năng lực đối kháng.
Nhưng dù sao, Hàm Diệu Chi cũng không coi La Chinh là đối thủ thực sự của mình, chỉ sử dụng Ngũ Hành Tàn Phá để sát hạch La Chinh, đồng thời cũng cho La Chinh một chút cơ hội mà thôi!
Đạo uẩn thoát ra từ lực tàn phá cũng được La Chinh cẩn thận đưa vào trong đầu. Những đạo uẩn đó quá mạnh mẽ. Linh hồn của Cực Ác lão nhân đã trốn đi từ lâu. La Chinh cũng thu gọn linh hồn của bản thân vào nơi sâu nhất trong đầu, bởi nếu không chú ý, có thể sẽ bị hồn bay phách lạc.
Nhưng cây thước Vô Lượng vẫn nhẹ nhàng trôi nổi trong đầu La Chinh, không có phản ứng gì...
“Ta đoán sai rồi sao? Hay là vẫn chưa tích lũy đủ đạo uẩn?”
Mạo hiểm lớn như vậy mà thước Vô Lượng vẫn không động. La Chinh vô cùng lo lắng.
“Xoẹt!”
Vào lúc này, một đường lực tàn phá cắt thẳng vào ấn đường của La Chinh. Mặc dù đường lực tàn phá này không cắt vào xương đầu, nhưng nó đã để lại trên mặt hắn một vết thương đáng sợ, máu tươi lập tức chảy ra!
Trong sảnh chính bỗng truyền đến những tiếng kêu kinh hãi!
Ngay cả Hàm Diệu Chi cũng cảm thấy ngượng chín cả mặt. Ông cũng không định cho La Chinh vượt qua bài sát hạch của mình. Nhưng nếu khiến tên nhóc này chết trong tay mình thật thì sợ rằng cũng sẽ rắc rối. Mặc dù là La Chinh tự tìm lấy cái chết, nhưng dù sao cũng không thể coi như không có chuyện gì được.
“Hàm Diệu Chi, dừng tay đi.” khuôn mặt Hàm Đạo Chi u ám nói. Đồng thời, đạo uẩn trong cơ thể đã bắt đầu được phóng thích ra một cách chậm chạp. Ông không thể trơ mắt nhìn La Chinh ngã xuống trong phủ Hàm Thiên. Nếu đã không thể thuyết phục La Chinh từ bỏ thì ông có thể ngăn cản Hàm Diệu Chi. Huống chi, ông đã muốn ra tay với Hàm Diệu Chi từ lâu rồi.
“Là tên nhóc đó tự...”
Hàm Diệu Chi cảm thấy hơi bất đắc dĩ. Nhìn thấy Hàm Đạo Chi bắt đầu kích hoạt thần cách, ông ta cũng chỉ có thể vội vàng giải thích. Tuy ông ta và Hàm Đạo Chi đều là thần cấp cao, nhưng sức mạnh của Hàm Đạo Chi tuyệt đối không thua kém gì ông ta. Nếu bây giờ thật sự chọc cho Hàm Đạo Chi nóng lên mà ra tay thì người phải chịu thiệt chắc chắn là ông ta.
“Không lý do lý trấu gì hết, dừng tay!” Trong mắt Hàm Đạo Chi không hề có một tia do dự. Dường như nếu Hàm Diệu Chi không dừng tay thì ông sẽ lập tức ra tay ngay vậy!
Hai vị thần cấp cao Hàm gia đánh nhau trong phủ Hàm Thiên, có lẽ chuyện này là một sự kiện động trời. Hàm Mạnh và những người khác cũng bắt đầu tiếng khuyên giải.
Đúng lúc trong sảnh chính đang hỗn loạn, ở bên mép đôi con ngươi của La Chinh - người đang bị giam trong Ngũ Hành Tàn Phá đột nhiên xuất hiện hai vòng ánh sáng vàng!