Bách Luyện Thành Thần

Chương 1809





Chương 1809BIỂN THỜI GIAN

Tất nhiên La Chinh không thể giải thích vấn đề thần cách với Hàm Mộng.

Nếu hắn đi theo hệ thống tu chân, việc ngưng tụ thần cách hiển nhiên rất dễ.

Tùy tiện chọn một loại thần đạo, sau đó ngưng tụ đạo uẩn mình lĩnh ngộ được thành thần cách là xong.

Nhưng tu luyện bí thuật Hỗn Độn thì việc ngưng tụ thần cách lại cực kỳ khó khăn.

Mạo hiểm lắm mới lấy được loại đất sét kỳ lạ kia, vậy mà lại chỉ ngưng tụ được một phần rất nhỏ tinh thể thần cách. Mà còn không biết đến khi nào mới lại có thể tìm thấy loại đất sét này nữa. Thực tế chính bản thân La Chinh cũng rất sốt ruột.

Hàm Diệu Chi đang ở trên không trung, nhìn thấy La Chinh chỉ tiện tay đã phát huy ra thần đạo Tử Khí như vậy, trong lòng cũng không biết là mùi vị gì. Ông ta không nói thêm câu nào, lạnh lùng trừng mắt liếc La Chinh, tự nhủ phải nhớ kỹ mặt mũi của anh chàng này, sau đó quay đầu bay đi!

Hàm Mộng thấy Hàm Diệu Chi vội vàng rời khỏi thì mỉm cười, lại hỏi Hàm Đạo Chi: “Chắc các ngươi có mâu thuẫn gì với hắn rồi. Nếu không, có lẽ Phủ Hàm Thiên các người còn lâu mới để tên nhóc này qua chỗ ta.”

Hàm Đạo Chi lắc đầu: “Đừng nhắc tới hắn nữa. Hàm Mộng tiên tử một mình từ xa đến một chuyến thế này, tất nhiên chúng tôi sẽ tiếp đãi thật tốt...”

“Đó chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ.” Mọi hứng thú của Hàm Mộng đều ở trên người La Chinh.

Nàng nhẹ nhàng bước đến, đánh giá La Chinh từ trên xuống dưới, nói tiếp: “Trong tất cả những đệ tử mà sư phụ thu nhận, chín mươi chín phần trăm đều nữ giới, chỉ có hai ba người là nam, không ngờ bây giờ lại có thể nhận thêm một sư đệ nữa.”

La Chinh hơi nhướng mày, nhận sư phụ?

Tuy hắn muốn vào đảo nổi, nhưng không định nhận sư phụ, hắn đã có sư phụ rồi.

Hàm Mộng đoán ý qua lời nói và sắc mặt khá là tinh tế tỉ mỉ: “Thế nào? Không muốn?”

Hàm Cửu Di là á thánh nổi tiếng lẫy lừng trong Thần Vực, có địa vị gần với Thánh Hoàng trên đảo nổi của Hàm gia. Hơn nữa, Hàm Cửu Di còn định tự lập môn phái, xây dựng một đảo nổi khác! Được Hàm Cửu Di nhận làm đệ tử, đối với rất nhiều vị thần thì đây chắc chắn là một con đường tắt.

Đương nhiên Hàm Mộng không hiểu, rằng La Chinh chẳng mấy hứng thú với việc nhận sư phụ.

Giai đoạn mà bây giờ hắn đang trải qua, cho dù có là Cố Bắc đích thân tới thì cũng không thể dạy cho La Chinh điều gì. Hắn chỉ có thể tự mình tìm tòi. Huống chi, thần đạo mà Hàm Cửu Di tu luyện lại là thần đạo Tử Khí.

“Không, ta có sư phụ rồi.” La Chinh lắc đầu nói.

Nghe vậy, Hàm Mộng mỉm cười.

Tuy La Chinh được trời phú cho tư chất đặc biệt, nhưng dù sao cũng chỉ là võ giả chứng thần, vùng vẫy trong một thần thành nho nhỏ mà thôi. Sư phụ hắn có tài đức gì mà có thể sánh được với á thánh Hàm Cửu Di?

Nhưng sự kiên trì của tên nhóc này trong mắt Hàm Mộng lại được xem như là một đức tính.

Hàm Mộng lập tức giải thích: “Xin vào dưới trướng của sư tôn, không hẳn phải làm đệ tử. Muốn trở thành đệ tử của sư phụ cũng không dễ như vậy. Đến lúc đó, sư phụ có nhận ngươi hay không thì còn khó nói.” Nàng nghĩ, bây giờ La Chinh kiên trì như vậy, nhưng sau khi tiến vào đảo nổi thì sẽ nhìn rõ con đường của mình. Chỉ cần La Thiên Hành không ngu, thể nào cũng sẽ đưa ra lựa chọn chính xác.

Hàm Mộng đã đưa ra một lời hứa hẹn như vậy nên La Chinh cũng không cố gắng tìm tòi nữa, cứ vào được đảo nổi đã rồi tính sau.

Hàm Mộng ở lại phủ Hàm Thiên hai ngày, tất nhiên trong phủ cũng tiếp đãi nhiệt tình.

Lúc này đây, Hàm Đạo Chi cực kỳ rộng rãi, chắp tay dâng La Chinh cho Hàm Cửu Di. Giữa hắn và Hàm Mộng cứ như đã đạt được một giao kèo nào đó, cụ thể là gì thì La Chinh không biết. Nhưng chi của Hàm gia chịu thiệt công khai như thế thì dù sao cũng phải nghĩ cách kiếm lại một chút.

Hai ngày sau, La Chinh thu dọn một chút rồi cùng Hàm Mộng rời khỏi thần thành Lục Nhâm.

Việc La Chinh chỉ ở lại phủ Hàm Thiên mấy tháng ngắn ngủi đã tiến vào đảo nổi được truyền đi khắp nơi. Cái tên “La Thiên Hành” lại trở thành tiêu điểm trong thần thành Lục Nhâm lần nữa. Nhưng trong lúc bàn tán, khi nhắc tới thân phận của La Thiên Hành, mọi người đều mù tịt.

Chi thứ Hàm gia hiểu rằng không thể để người ta điều tra ra được thông tin của La Chinh, thế nên dứt khoát giúp La Chinh tạo một thân phận thật đầy đủ khác. Như vậy, cho dù người bên ngoài có điều tra như thế nào thì Hàm gia và La Chinh đều có thể tự bào chữa được. Vì vậy, vấn đề “xuất xứ” xem như đã được giải quyết xong trước khi tiến vào đảo nổi, đồng thời cũng giúp La Chinh tẩy trắng thân phận “dân nhập cư trái phép”.

***

La Chinh được Hàm Mộng mời lên bảo hoa màu tím, sau đó lên đường, hướng thẳng về biển Thời Gian...

Đóa bảo hoa màu tím này là pháp bảo không gian được Hàm Mộng tạo ra bằng thần đạo Tử Khí. Không gian bên trong cực kỳ rộng lớn, có thể coi là một thế giới riêng, nhưng còn cách cấp độ của tuyệt địa Tử Thiên rất xa.

Trong đóa bảo hoa này, La Chinh không thể quan sát tình hình bên ngoài, chỉ cảm nhận được nó đang di chuyển với một tốc độ cực nhanh.

Sau khi tiến vào bảo hoa, Hàm Mộng rất ít khi xuất hiện, nên La Chinh cảm thấy vô cùng buồn chán khi ở trong thế giới trống rỗng này.

Tu luyện đã không còn tác dụng gì với tu vi của La Chinh nữa rồi. Hắn đã đạt tới giới hạn của võ giả chứng thần từ lâu, chẳng qua chỉ còn ngưng tụ thần cách nữa mà thôi. Nhưng thần cách lại là một chướng ngại lớn nhất của hắn...

Trong khoảng thời gian này, La Chinh tập luyện lại những thần đạo trong thước Vô Lượng. Thần đạo có rất nhiều chủng loại, đồng thời cũng có đặc điểm của riêng mình. Trong tình huống đặc biệt, có thể xuất hiện hiệu quả ngoài dự đoán của mọi người. Nếu sử dụng thành thạo thần đạo, ngược lại còn có thể có hiệu quả phi thường.

Những ngày tháng như vậy kéo dài khoảng hai tháng.

Hai tháng sau, La Chinh bỗng cảm thấy Bảo Hoa hạ xuống, sau đó dừng lại. Giọng nói của Hàm Mộng từ nơi xa xôi truyền đến: “Được rồi, chúng ta đến rồi.”

Đợi khi La Chinh đi ra khỏi đóa bảo hoa màu tím kia, đập vào mắt hắn là không gian mênh mông với những màu sắc sặc sỡ. Những màu sắc đó đan xen với nhau, hình thành một vùng biển rộng mênh mông không biên giới. Trong cả vùng biển đầy màu sắc này ẩn giấu một khí thế từ xa xưa, bao gồm cả sự vắng lặng của thế giới.

“Biển...”

Đó là một vùng biển lộng lẫy đầy màu sắc...

Vùng biển này rộng mênh mông vô bờ. Hơn nữa, chất lỏng cuồn cuộn trong biển cũng không phải “nước biển” bình thường, nó là một loại chất lỏng bảy màu rực rỡ. Từng đợt sóng biển xô vào bờ, văng lên ánh sáng như bảy sắc cầu vồng, khiến con người ta cảm thấy mãn nhãn, vui tai vui mắt.

“Đây là biển Thời Gian?” La Chinh nhìn về nơi phương xa hỏi.

Hàm Mộng gật đầu.

Biển Thời Gian rất bình thường với người trên đảo nổi, nhưng với rất nhiều võ giả chứng thần, thậm chí là thần, cả đời này bọn họ cũng chưa bao giờ nhìn thấy.

Người lần đầu tiên nhìn thấy biển Thời Gian, đương nhiên sẽ cực kỳ chấn động.

Nhưng với người sinh ra trên đảo nổi như Hàm Mộng thì đã sớm thấy nó rất bình thường rồi.

“Một vùng biển thật đẹp...”

La Chinh khẽ khen một câu. Trong biển Thời Gian hình như có ẩn giấu một luồng khí tức thần bí nào đó, cực kỳ hấp dẫn La Chinh.

Hắn dường như bị mê hoặc tâm trí, nhìn chằm chằm một lúc lâu, sau đó không kìm lòng nổi mà đi về phía biển cả.

Thấy hành động của La Chinh, cơ thể Hàm Mộng lóe lên, ngăn trước mặt La Chinh: “Ngươi làm gì đó?”



“Ta muốn nhìn nước biển...” La Chinh vẫn ngóng nhìn biển Thời Gian, trong lòng tràn đầy cảm giác hướng về. Tiềm thức dường như đang không ngừng nhắc nhở hắn rằng, hắn có xuất thân từ chính vùng biển này.

“Biển Thời Gian rất nguy hiểm với tính mạng của ngươi.” Hàm Mộng mỉm cười, nàng không phát hiện ra sự khác thường của La Chinh, chỉ cho rằng La Chinh tò mò về biển Thời Gian mà thôi. “Đừng nói là ngươi, cho dù ta rơi vào biển Thời Gian thì cũng không thể may mắn thoát ra được.”

Thấy bộ dạng mê mẩn của La Chinh, Hàm Mộng chỉ có thể nhẫn nại giải thích: “Ngươi nhìn này, khi nước biển văng lên, nó hóa thành những giọt nước đủ màu sắc. Thật ra, mấy thứ này không hề đẹp đẽ như vẻ bề ngoài, chúng không phải là vật chất mà chính là từng mảnh thời gian nho nhỏ! Thái cổ, trung cổ, tất cả mọi thứ trong từng kỷ nguyên thần đều bị biển Thời Gian ghi chép lại, hóa thành mảnh nhỏ của số vô lượng, tập hợp ở đây. Nếu tiếp xúc với một mảnh nào bất kỳ trong đó, ngươi sẽ rơi vào thời đại tương ứng.”

La Chinh hơi sửng sốt, “Nói cách khác, ta có thể xuyên qua bất kỳ thời đại nào trong Thần Vực thông qua biển Thời Gian?”

“Trên lý thuyết là như vậy. Chẳng qua như ta đã nói, chúng là mảnh nhỏ của thời gian, không phải con đường thời gian đầy đủ. Nếu ngươi rớt xuống biển, lúc đó, cơ thể ngươi sẽ chia thành vô số mảnh, rơi vào những khoảng thời gian khác nhau. Cho nên lúc ngươi rơi vào đó thì cũng đồng nghĩa với cái chết.” Hàm Mộng khẽ cười nói.

Nghe vậy, cả người La Chinh lập tức toát mồ hôi lạnh. Nhìn từng đợt sóng đang liên tục vỗ đến gần kia, ánh mắt La Chinh hiện lên vẻ cẩn thận: “Vậy tại sao nhiều thế gia lại muốn thành lập đảo nổi ở nơi nguy hiểm này?”

Hàm Mộng lắc đầu: “Nguyên nhân chỉ có một, là bởi bảng đá thống trị ở chỗ này.”

La Chinh vẫn khá khó hiểu, việc bảng đá thống trị ở đây và việc nhiều thế gia xây dựng đảo nổi ở đây thì liên quan gì tới nhau? Nhưng hắn vẫn gật đầu, không hỏi thêm nữa. Hàm Mộng chỉ là người dẫn mình vào đảo nổi mà thôi, không phải người hướng dẫn của mình.