Bách Luyện Thành Thần

Chương 1810





Chương 1810ĐIỀU KIÊNG KỴ NHẤT

Chờ ở bờ biển nửa canh giờ...

La Chinh nhìn thấy một điểm đen nho nhỏ ở xa xa trên biển Thời Gian.

Điểm đen nhỏ đang liên tục phóng to, khi nó đến một khoảng cách nhất định, La Chinh mới thấy rõ, đó là một con thuyền nhỏ chạy trên biển.

La Chinh ngại hỏi Hàm Mộng, chỉ có thể hỏi Cực Ác lão nhân trong đầu: “Hàm Mộng nói bất cứ cái gì rơi vào biển Thời Gian đều bị xé thành mảnh nhỏ. Thế tại sao còn có thuyền chạy được trên biển?”

Cực Ác lão nhân vẫn luôn im lặng trong đầu. Ông từng đến biển Thời Gian một lần, giờ cũng được xem như quay về chốn cũ nên đang rất xúc động. Bỗng nghe La Chinh hỏi thế thì lập tức cười nói: “Khà Khà, thì lúc nào người ta chẳng nghĩ ra được biện pháp. Vật liệu của chiếc thuyền kia cực kỳ đặc biệt, nó có thể ngăn thời gian trong biển Thời Gian này ở một mức độ nào đó... Ta chưa tiến vào đảo nổi, nhưng theo ta biết thì những chiếc thuyền này đến từ một chủng tộc rất thần bí, tên là Nhật Manh tộc. Người dân của tộc này chưa bao giờ mở mắt ra nhìn xem thế giới, bởi họ đều là người mù. Nhiều thế hệ của họ đều là người đưa đò trên biển Thời Gian.

Có rất nhiều truyền thuyết về Nhật Manh tộc ở Thần Vực, nhiều một cách vô lý.

Đây là một chủng tộc vừa ẩn dật vừa thần bí, giống như lời Cực Ác lão nhân nói, mọi người trong Nhật Manh tộc đều là người mù. Nhưng đây không phải điểm mấu chốt. Quan trọng nhất là chủng tộc này đã tuần tra trên biển Thời Gian suốt từ thời viễn cổ, trước cả khi các thế gia chiếm giữ biển Thời Gian.

Đến nay, các vị thần ở Thần Vực vẫn không biết gì nhiều về chủng tộc này. Bọn họ áp dụng rất nhiều tập tục và phép tắc kỳ lạ, thường khiến người ta khó hiểu, cũng khiến rất nhiều đệ tử thế gia đau đầu. Những thế gia đó đều là thế lực mạnh nhất trong Thần Vực, ngày thường tác phong vô cùng ngang ngược, nhưng lại rất dễ dàng tha thứ cho chủng tộc nhỏ yếu này. Vì vậy mới khiến người trong Thần Vực có nhiều suy nghĩ và phỏng đoán hơn về Nhật Manh tộc.

Con thuyền nhỏ kia liên tục nhấp nhô trên biển Thời Gian, nhìn thì có vẻ di chuyển rất thong thả, nhưng trên thực tế tốc độ lại khá nhanh.

Thị lực của La Chinh có thể nhìn ra xa nghìn dặm, chiếc thuyền kia chạy từ ngoài nghìn dặm lại đây mà chỉ mất một nén nhang...

Khi thuyền nhỏ đến gần, La Chinh mới thấy người đưa đò là một người đàn ông to con có làn da đỏ sậm. Người đàn ông này hình như là một người mù, hai mắt nhắm nghiền, hai cánh tay rắn chắc mạnh mẽ khua một cặp mái chèo kỳ lạ - dường như là xương sống của một loại cá lớn nào đó.

Đợi đến khi chiếc thuyền vào bờ, người đàn ông to con nghiêng tai lắng nghe một lúc, sau đó mở miệng hỏi: “Là Hàm Mộng tiên tử muốn qua sông sao?”

“Đúng vậy.” Hàm Mộng khẽ trả lời.

Người đưa đò gật đầu, cố định chiếc thuyền xong, lập tức nói: “Mời lên thuyền.”

Hàm Mộng liếc La Chinh, vươn tay bắt lấy cánh tay hắn, khẽ nhảy lên, hai người liền đứng vững trên chiếc thuyền nhỏ.

Người đưa đò nghiêng đầu lắng nghe, sau đó hỏi: “Hàm Mộng tiên tử còn dẫn theo một người?”

“Tính hai người là được.” Hàm Mộng thản nhiên đáp.

Người đưa đò vẫn nhắm mắt, quay đầu đối diện với La Chinh. Hai mắt hắn không thể nhìn được, nhưng dường như sử dụng thần thức hoặc phương pháp nào đó khác để đánh giá La Chinh, mãi một lúc lâu sau vẫn không nhúc nhích.

Hàm Mộng nhíu mày.

Quy tắc trên biển Thời Gian cực kỳ phức tạp, không thể bay trên cả vùng biển, thậm chí cũng không thể sử dụng phương pháp dịch chuyển không gian.

Bất kể là thần cấp cao hay đại viên mãn, muốn ra vào đều phải dựa vào những người đưa đò, nhưng bình thường cũng không rắc rối như vậy. Hôm nay, không biết sao người này lại thế. Nhịn một lúc, Hàm Mộng mới mở miệng hỏi: “Sao vẫn chưa lái thuyền?”

Người đưa đò không nói chuyện, vẫn đứng im đối diện La Chinh.

Tuy những người đưa đò không có tu vi cao, nhưng lại là thành phần không thể thiếu trên biển Thời Gian. Các thế gia lớn sẽ không tùy tiện trêu chọc bọn họ. Dù sao biển Thời Gian cũng quá nguy hiểm, đã lên thuyền thì đồng nghĩa là giao tính mạng của mình cho bọn họ, lỡ người ta chấp nhận cá chết lưới rách, lật thuyền, rơi vào trong biển thì số phận thế nào, hẳn là đoán được rồi đó.

Vì thế, Hàm Mộng vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

Người đưa đò này nhắm mắt đối diện La Chinh một lúc lâu, sau đó bỗng mở mắt ra.

Không ngờ đôi mắt hắn lại không có con ngươi, cả con mắt toàn là màu trắng, nhìn qua khiến người ta vô cùng sợ hãi. Hơn nữa, hắn còn dí mặt đến trước mặt La Chinh, chỉ cách La Chinh có hai ba tấc mà thôi!

La Chinh cũng ngu ngơ chẳng hiểu gì, không biết mặt mình có gì đẹp...

Lúc này, người đưa đò bỗng nói: “Ta sẽ không đưa ngươi qua sông, ngươi đi xuống đi.”

“Có ý gì?” Mặt Hàm Mộng lập tức xụ xuống.

Tính cách những người đưa đò vốn vẫn khá hiền lành, giống như một người hầu cần cù giản dị, bị các thế gia lớn sai khiến suốt bao nhiêu năm qua nhưng vẫn luôn lặng lẽ. Ngoài thời kỳ đặc biệt ra thì bọn họ chưa bao giờ đình công, cũng sẽ không lề mề, gọi đến là đến, nói đi là đi.

Hôm nay, có phải người này uống lộn thuốc rồi hay không?

La Chinh cũng nhíu mày, nhưng không nói câu nào.

“Không có gì. Dù sao thì ta cũng không thể chở hắn.” Người đưa đò vẫn cố chấp lắc đầu, từ đầu thuyền lùi về đuôi thuyền, gác hai mái chèo sang một bên. Ý là, La Chinh không xuống thuyền thì hắn sẽ không chèo thuyền đi.

“Hằng năm, Hàm gia chúng ta đều giao đủ Thần vũ tệ cho Nhật Manh tộc các người. Hôm nay ta có chuyện quan trọng cần đi đảo nổi, vậy mà ngươi lại không chịu đưa đò?” Rốt cuộc Hàm Mộng cũng không nhịn nổi nữa, giọng điệu cũng kém hẳn đi.

Người đưa đò Nhật Manh tộc này vẫn lắc đầu: “Biển Thời Gian rất nguy hiểm và đáng sợ. Hàm Mộng tiên tử hẳn cũng biết, Nhật Manh tộc chúng tôi có rất nhiều cấm kỵ.”

Biển Thời Gian mênh mông bát ngát, xinh đẹp lại thần bí. Nhưng nếu bỏ qua sự lung linh rực rỡ ấy thì nó chính là một vùng biển chết điển hình.

Bất cứ sinh linh nào rớt xuống biển, cơ thể đều sẽ bị xé thành mảnh nhỏ rồi rơi xuống một đoạn thời gian nào đó.

Đối với các vị thần thì biển Thời Gian còn đáng sợ hơn rất nhiều cấm địa lớn. Có lẽ các cấm địa đó đáng sợ đến mức khiến người ta nhắc đến liền thay đổi sắc mặt, nhưng dù sao thì vẫn có đường sống. Còn nếu không cẩn thận mà rơi xuống biển Thời Gian thì chỉ có một con đường chết, chưa hề có ngoại lệ.

Ngoài thánh nhân ra, các vị thần muốn vào đảo nổi đều phải ngoan ngoãn dựa vào những người đưa đò của Nhật Manh tộc. Và chỉ Nhật Manh tộc mới có thể chinh phục biển Thời Gian đầy cấm kỵ này bằng một chiếc thuyền nhỏ.

Nhưng Nhật Manh tộc cũng có rất nhiều quy tắc kỳ lạ. Những quy tắc không thể vi phạm do ông cha truyền lại đó được gọi là “bốn không đưa”.

Một: Giờ Tý và giờ Ngọ không qua. Nghĩa là từ 23 giờ đêm đến 1 giờ sáng và từ 11 giờ trưa đến 13 giờ trưa, Nhật Manh tộc chắc chắn sẽ không đưa đò.

Hai: Mưa gió không qua. Nếu thời tiết trên biển xấu, Nhật Manh tộc cũng không đưa đò. Tất nhiên không phải bọn họ sợ mưa giông bình thường, một khi trên biển xuất hiện mưa to gió lớn thì đều có tính hủy diệt với mọi sinh linh trên biển.

Ba: Ngày Lăng không qua. Ngày Lăng là một ngày hội long trọng của Nhật Manh tộc. Trong ngày này, trên biển sẽ không có thuyền, như vậy thì cũng không qua được...

Bốn: Kiêng kỵ không qua. Nếu trên thuyền có người khiến người đưa đò sợ hãi, bọn họ cũng không đưa.

Đương nhiên Hàm Mộng từng nghe quy tắc “bốn không đưa”. Nàng suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Bây giờ không phải là giờ Tý và giờ Ngọ, thời tiết cũng nắng ráo không mưa, cũng không phải ngày Lăng. Vậy sao không cho hắn qua?”

“Bởi vì ta sợ hắn.” Người đưa đò Nhật Manh tộc nói như thế.

“Kiêng kỵ không đưa? La Thiên Hành chỉ là một tên võ giả chứng thần, ngươi sợ cái gì?” Hàm Mộng tò mò hỏi. Một khi Nhật Manh tộc đã làm khó dễ thì đúng là nghiêm túc thật.

Trên mặt La Chinh cũng đầy vẻ khó hiểu, trong lòng lại bắt đầu cảnh giác.

Nhật Manh tộc này kỳ lạ thật, hình như có khứu giác đặc biệt nào đó. Nhỡ đâu họ phát hiện ra sơ hở mà mình cũng không biết, khiến lai lịch bản thân bị lộ thì phiền to.

Người đưa đò lắc đầu: “Ta sợ hắn. Khí tức của hắn không bình thường.”

Thế này, Hàm Mộng hoàn toàn bó tay.

Nàng không thể dùng bạo lực với Nhật Manh tộc, không người nào trên đảo nổi lại đi chọc vào chủng tộc thần bí này. Hắn nói không đưa La Thiên Hành đi, vậy La Thiên Hành đúng là không vào được đảo nổi!

“Vậy phải làm sao mới cho hắn vào đảo nổi được?” Hàm Mộng hỏi tiếp.

Nếu người Nhật Manh tộc này không muốn đưa La Thiên Hành qua, chỉ còn cách mời sư phụ ra tay. Sư phụ có bản lĩnh đưa La Thiên Hành vào đảo, nhưng chuyện này rõ ràng không thể mời sư phụ ra tay được. La Thiên Hành cũng không có tư cách đó.

“Để ta gọi cha đến. Cha và ca ta có lẽ không sợ hắn.” Người đưa đò lại nói.

Trong Nhật Manh tộc cũng phân chia nhiều cấp bậc. Bởi vì tộc thần bí này rất ít giao tiếp với người ngoài nên người bình thường hoàn toàn không thể biết được cấp bậc trong đó. Còn Hàm Mộng, dù đã ra vào biển Thời Gian nhiều lần nhưng nàng cũng chẳng đi nghe ngóng bao giờ, thậm chí còn cảm thấy người trong Nhật Manh tộc đều trông giống nhau.