Bách Luyện Thành Thần

Chương 1812





Chương 1812LA GIA

Ông lão Nhật Manh tộc không tiết lộ chuyện đã xảy năm đó, cũng không nói cho La Chinh biết hình dáng của con Đế Hận kia.

Thực tế, Nhật Manh tộc là một chủng tộc ít nói. Bọn họ đã đưa đò trên biển Thời Gian nhiều năm, nhưng rất ít khi nói với khách của mình một hai câu.

Ông lão nói nhiều với La Chinh như vậy đã rất “không bình thường” rồi.

Hơn hết, cuối cùng ông lão còn mời La Chinh đến tộc bọn họ làm khách vào ngày Lăng.

La Chinh cũng hơi tò mò về Nhật Manh tộc, nên đồng ý luôn, không cảm thấy gì kỳ lạ. Nhưng khi đến đảo nổi, La Chinh mới biết, dù là người trong đảo nổi thì người có thân phận bình thường hoàn toàn không có tư cách được Nhật Manh tộc ngỏ lời mời.

Thuyền nhỏ đi được một lúc lâu thì mọi cảnh vật xung quanh đều biến mất.

Cả thế giới dường như chỉ còn lại biển Thời Gian bao la bát ngát, ngoài ra cũng chỉ có ông lão Nhật Manh tộc và con thuyền nhỏ này...

Thấm thoát, La Chinh liền rơi vào tình trạng cực kỳ mệt mỏi, buồn ngủ, không nhịn được mà ngáp một cái.

Nhìn linh hồn Cực Ác lão nhân trong đầu, hắn không ngờ ông đã chìm vào giấc ngủ say.

La Chinh đang thấy khó hiểu thì ông lão Nhật Manh tộc thản nhiên nói: “Khi đi lại trên biển Thời Gian, sẽ có rất nhiều người mất đi khái niệm về thời gian. Tuy ta chở ngươi vào đây mới hơn một canh giờ, nhưng cơ thể ngươi đã cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu rồi, tất nhiên sẽ cảm thấy mệt mỏi. Nếu mệt thì có thể ngủ một giấc.”

“Thì ra là thế...”

Lời nói của ông lão như có một sức lôi cuốn kỳ lạ. La Chinh cảm thấy mí mắt mình đang muốn díu hết cả lại, cuối cùng vẫn khép mắt, thậm chí hắn cũng không phát hiện ra mình ngủ lúc nào.

“Kèn kẹt, kèn kẹt...”

Chẳng biết đã ngủ bao lâu, bên tai La Chinh chỉ nghe thấy tiếng mái chèo khua dưới nước. Đợi đến khi hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, đã thấy trên không lơ lửng rất nhiều quái vật lớn!

“Đây là đảo nổi!”

La Chinh lập tức tỉnh táo lại.

Cùng lúc đó, Cực Ác lão nhân cũng lười biếng nói: “Đó hẳn là đảo nổi của các thế gia. Suốt cuộc đời, đây cũng là lần đầu tiên ta được thấy.”

Những hòn đảo nổi ấy cách mặt biển khá cao, mỗi hòn đảo nổi đều vô cùng lớn!

Những đảo nổi đó giống như Vân Điện trong Trung Vực, nhưng quy mô thì lớn hơn nghìn lần, chục nghìn lần. Mỗi đảo nổi là một thành thị lớn, lặng lẽ trôi nổi trên không...

Các đảo nổi cũng không được xếp song song với nhau, mà được xếp theo hình xoắn ốc, kéo thẳng lên cao.

Đỉnh của nó giấu trong mây mù nên La Chinh không thể thấy rõ những đảo nổi này cao bao nhiêu.

“Đúng vậy. Đến rồi.” Ông lão thản nhiên trả lời.

Nói xong, ông chèo thuyền đến giữa vùng biển này, phía trước là một bàn tròn lớn trôi nổi lơ lửng trên không, cách mặt biển chỉ có bốn thước. Bàn tròn đó là bến đò phía dưới đảo nổi.

Hàm Mộng đứng cạnh bến đò, nàng đã đến đây trước, thấy La Chinh đến, nàng vẫy tay.

Ông lão chèo thuyền đến gần bến đò, La Chinh nói cảm ơn, rồi nhảy vào bến, rơi xuống bàn tròn.

Ông lão lắc lắc mái chèo bằng xương, vẫy tay với La Chinh: “Đến ngày Lăng, nếu ngươi tới tham dự sự kiện của tộc ta, chỉ cần chờ ở chỗ này là được.” Nói xong, ông quay đầu thuyền, chậm rãi chèo đi.

Hàm Mộng nghe thấy thế thì trong đôi mắt lấp lánh xinh đẹp lóe lên vẻ kỳ lạ, sững sờ trừng mắt nhìn La Chinh.

Vẻ mặt này của nàng khiến La Chinh thấy khó hiểu. Tuy đối phương là thần cấp cao, đồng thời còn là bề trên, nhưng La Chinh cũng không nhịn được mà trêu ghẹo: “Trên mặt ta có viết gì ư...”

Hàm Mộng lắc đầu, hỏi: “Có phải ta vừa nghe nhầm không? Ông lão Nhật Manh tộc kia mời ngươi tham dự sự kiện ngày Lăng?”

“Ừ, sao vậy?” La Chinh chớp mắt, hoàn toàn không hiểu sao Hàm Mộng lại như thấy chuyện gì lạ lắm vậy.

“Phù...” Hàm Mộng hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía La Chinh đã tràn ngập hứng thú: “Thật là, không biết rốt cuộc trên người tên nhóc nhà ngươi có bí mật gì mà lại được mời tham gia sự kiện ngày Lăng...”

Theo Hàm Mộng biết, người được Nhật Manh tộc mời tới nếu không đạt cảnh giới thánh nhân thì cũng phải là nhân vật đứng đầu gia tộc của các thế gia. Bình thường đều có tu vi thần đại viên mãn, hay thậm chí là á thánh cũng sẽ tham gia. Hàm Cửu Di cũng từng được mời!

Nhật Manh tộc là một chủng tộc rất khiêm tốn, nhưng bọn họ lại là chủng tộc hiểu biển Thời Gian nhất. Nhiều năm qua, các thế gia lớn dù có tranh chấp với nhau thế nào thì cũng lựa chọn giữ quan hệ tốt với Nhật Manh tộc. Như vậy tất nhiên đều là có nguyên nhân sâu xa.

Hàm Mộng chỉ là thần cấp cao, tuy nàng là người thân cận nhất bên cạnh Hàm Cửu Di, nhưng cũng không biết nhiều lắm. Chẳng qua, La Chinh mà lại được mời thì thật sự ngoài dự đoán của nàng.

“Đi thôi.” Hàm Mộng thấy La Chinh chẳng hiểu gì thì thầm cảm khái. Xem ra chuyến này giúp sư phụ dẫn La Thiên Hành về tuyệt đối là lựa chọn chính xác. Không biết tên nhóc này tiến vào đảo nổi rồi sẽ tạo ra phong ba bão táp gì nữa đây...

Ở trên bến đò bàn tròn này còn đặt một hàng với nhiều bàn tròn nhỏ hơn, hai người bước lên một vòng tròn nhỏ khoảng mười thước, sau đó nó bắt đầu chậm rãi bay lên không.

La Chinh thấy mới mẻ với mọi thứ ở đây nên quay qua nhìn ngắm xung quanh.

Ngay sau đó, hắn đến gần đảo nổi đầu tiên, cũng là đảo nổi thấp nhất. Sườn đảo nổi này khắc một chữ “Lưu” rất lớn. Chữ “Lưu” này có lẽ phải cao tới một trăm nghìn trượng, vô cùng lớn.

“Lưu gia?” La Chinh nhìn thấy chữ kia thì nhỏ giọng nói.

Hàm Mộng mỉm cười. Nếu là một võ giả chứng thần khác, sợ rằng dọc đường đi này nàng cũng chẳng thèm giải thích lấy một câu. Nhưng nàng xem trọng tên nhóc này nên cũng kiên nhẫn giải thích với hắn: “Ừ. Đây là đảo nổi của Lưu gia, là thế gia xếp hạng thấp nhất. Lưu gia cũng từng là thế gia có đảo nổi xếp hạng trong tốp mười. Nhưng sáu mươi kỷ nguyên thần trước, Lưu gia xảy ra sự cố lớn, cuối cùng rớt xuống tình trạng như bây giờ, đến nỗi có nguy cơ bị xóa bỏ khỏi danh sách các thế gia.”

La Chinh khẽ gật đầu. Dù là thế gia cấp cao trong Thần Vực thì cũng không phải sẽ trường tồn mãi mãi, vĩnh viễn chiếm giữ ưu thế. Trong năm tháng dài đằng đẵng, chỉ cần hơi lười biếng một chút thôi là sẽ rớt xuống khỏi địa vị của mình.

Tốc độ của vòng tròn dưới chân cũng không nhanh, thế nên đã cho La Chinh thời gian để nhìn ngắm một lượt. Trên đảo nổi phân chia thành nhiều thành thị khổng lồ, nhìn qua thì những thành thị đó cũng chẳng nhỏ hơn thần thành Lục Nhâm. Chỉ là, đảo nổi của Lưu gia dường như có vẻ khá cũ kỹ và hoang tàn, toàn bộ hòn đảo trông tối tăm mờ mịt.

Sau đó, La Chinh thấy được hòn đảo nổi thứ hai.

“Tạ gia, đảo nổi xếp hạng thứ hai từ dưới lên của các thế gia trên biển Thời Gian. Tạ gia được liệt vào danh sách có đảo nổi ở đây đã một trăm mười kỷ nguyên thần, nhưng nó vẫn xếp thứ hai từ dưới lên, không tăng cũng không giảm.” Lúc này đây, không đợi La Chinh mở miệng hỏi, Hàm Mộng trực tiếp giải thích luôn.

Đảo nổi của Tạ gia hoàn toàn khác Lưu gia. Cả hòn đảo thấp thoáng sau một mảng cây cối cao to xanh ngắt, tươi tốt đến nỗi nhìn từ ngoài vào La Chinh không thể thấy được kiến trúc bên trong...

Lại bay lên trên...

Lúc này, La Chinh nhìn thấy một hòn đảo nổi tối như mực.

Hòn đảo nổi này dường như đã bị đốt cháy một lần, bao trùm ngoài đảo là một mảng cháy khét, như một hòn than đen thùi lùi, lơ lửng trên không. Không khí trên đảo âm trầm, không có tý sự sống nào. Còn chữ khắc ở sườn đảo thì đã sứt mẻ, không còn hoàn chỉnh nữa.

Trên mặt La Chinh lộ vẻ kinh ngạc, dựa vào chữ cái không còn nguyên vẹn kia, hắn cố gắng phân biệt một lát: “Linh gia... Hay là Mộng gia? Hòn đảo nổi này bị sao vậy? Cứ như từng bị người ta đốt?”

Hàm Mộng mỉm cười: “Đều không phải, đó là La gia. La gia cũng từng là thế gia xếp trong tốp mười, bây giờ đã bị hủy. Thường thì cách một khoảng thời gian thứ hạng của đảo nổi này sẽ rớt xuống một cấp. Trên đảo hoang này đã không còn ai, cấp bậc vẫn luôn rớt như thế, chắc không bao lâu nữa nó sẽ rơi xuống biển Thời Gian.”

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Nghe thấy lời nói của Hàm Mộng, cả người La Chinh bỗng cứng ngắc.

“La gia!”

Cùng lúc đó, Cực Ác lão nhân ở trong đầu hỏi: “Đây là đảo nổi của cha ngươi đúng không?”

Đây là lần đầu tiên Cực Ác lão nhân tiến vào biển Thời Gian, lần này coi như đã được mở mang tầm mắt. Ông không rõ về tranh chấp giữa giữa các thế gia, nhưng ông lại biết chuyện La Tiêu ra đi. Mà La Tiêu là thánh nhân, chắc chắn có đảo nổi của mình trên biển Thời Gian. Không ngờ, đảo nổi của La gia lại có “mã ngoài” tồi tàn như vậy.