Bách Luyện Thành Thần

Chương 1813





Chương 1813GẶP LẠI TẦN THIÊN TRẠCH

La Chinh thân là con của thánh nhân, bản thân cũng coi như là đệ tử thế gia.

Trong vũ trụ Đại Diễn, La Chinh từng nghe nói đến đảo nổi của thế gia, nhưng không tưởng tượng ra được hình thù đảo nổi của La gia.

Nhưng hắn không thể ngờ rằng, đảo nổi của La gia lại xuất hiện trước mặt mình với tình trạng này.

Một hòn đảo nổi khổng lồ như này, đã từng sầm uất biết bao?

Trong đó có bao nhiêu đệ tử La gia, bao nhiêu vị thần, bao nhiêu thiên tài...

Vậy mà lại hóa thành một đống tro bụi, không có một chút sức sống nào.

Hàm Mộng giỏi đoán ý người khác qua lời nói và sắc mặt, thế nên chỉ một biến hóa nhỏ bé cũng khó mà qua nổi mắt nàng, thấy vẻ mặt của La Chinh, Hàm Mộng mỉm cười: “Quên mất ngươi cũng họ La, chắc ngươi không phải là người của La gia đó chứ?”

“La gia?” La Chinh hơi sửng sốt, mỉm cười: “Tất nhiên không phải, chỉ là ta cũng họ La, nhìn thấy La gia rơi xuống tình cảnh như vậy thì trong lòng cũng có chút cảm khái.”

Mặc kệ trong lòng La Chinh đang phong ba bão táp tới mức nào thì hắn cũng cố hết sức để kiềm chế bản thân.

Lúc này, La gia không còn thánh nhân đứng đầu chèo chống, đã sớm rách nát. Bây giờ có thú nhận mình là đệ tử La gia thì chỉ sợ những thế gia đó còn muốn phân rõ giới hạn và gia tăng thêm phiền phức cho chính mình ấy chứ.

“Nói cũng đúng. Nếu ngươi là đệ tử La gia, không thể nào không biết chuyện đã xảy ra trên hòn đảo nổi này.” Hàm Mộng thản nhiên nói. Trong Thần Vực có vô số người dân họ La, Hàm Mộng cũng sẽ không vì La Thiên Hành họ La mà nghi ngờ La Chinh là người La gia.

“Rốt cuộc trên đảo nổi của La gia đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại rơi vào tình cảnh như vậy?” La Chinh tò mò hỏi.

Hắn thật sự tò mò.

Cho tới bây giờ, La Chinh cũng chỉ biết cha đắc tội với các Thánh Đường, lại có mối thù lớn với Mục Hải Cực. Nhưng nguyên nhân thật sự thì hắn không biết rõ.

“Đây là sự trừng phạt của bảng đá thống trị, giáng bí luyện Thần Lôi xuống đảo nổi, đủ để quét sạch cả hòn đảo một lượt.” Hàm Mộng nói.

La Chinh gật đầu: “Tại sao Thần Lôi đó lại giáng xuống vậy? La gia làm ra chuyện gì hay là đắc tội người nào ư?”

Nhân cơ hội này, La Chinh muốn tìm hiểu thêm nhiều tin tức hơn, đồng thời cũng có thể loại bỏ sự nghi ngờ của Hàm Mộng với mình. Dù sao, đúng là có thể coi như hắn hoàn toàn không biết La gia đã xảy ra chuyện gì cả.

Nhưng câu trả lời của Hàm Mộng khiến La Chinh cực kỳ thất vọng.

“Những tranh chấp đó, liên quan tới ván cờ giữa các thánh nhân, những vị thần như chúng ta đương nhiên không biết rõ.” Hàm Mộng lắc đầu. Năm đó, hình như La Tiêu phản bội các Thánh Đường, nhưng động cơ và lý do phản bội của ông là gì thì lại không được công bố, mà coi như đó là bí mật bị niêm phong lại.

Đã nhiều năm trôi qua, La gia đã bị các vị thần lãng quên, chỉ có đảo nổi này là khiến người ta thỉnh thoảng lại nhớ đến nó.

Chẳng bao lâu nữa, đảo nổi của La gia sẽ hoàn toàn rớt xuống biển Thời Gian. Khi đó, sợ là chút dấu vết cuối cùng mà La gia để lại cũng hoàn toàn biến mất...

Nếu Hàm Mộng không biết rõ, La Chinh cũng không hỏi tiếp.

Bàn tròn dưới chân liên tục bay lên, La Chinh cũng càng ngày càng thấy được nhiều đảo nổi hơn...

Công Tôn gia, Dương gia, Tiết gia...

Những hòn đảo nổi đó nối tiếp nhau thành hình xoắn ốc, giống như bậc thang trên bảo tháp Thông Thiên, nối thẳng về phía chân trời.

Phong cảnh trên mỗi hòn đảo nổi đều không giống nhau. Trên một số đảo nổi thì rậm rạp cây cối, một số đảo nổi khác lại được phủ khắp bằng các kiến trúc tinh xảo, thậm chí có một hòn đảo nổi còn có một hồ nước rộng lớn...

Càng lên cao, càng có rất nhiều bàn tròn lướt qua bên cạnh La Chinh và Hàm Mộng. Dường như các đảo nổi cũng dùng bàn tròn nhỏ này làm phương tiện di chuyển. Người đứng trên bàn tròn nhỏ này đều có tu vi thần, rất ít thấy võ giả chứng thần.

“Ha ha ha ha...”

Một tiếng cười sang sảng truyền tới, không coi ai ra gì, vui vẻ trò chuyện.

Một bàn tròn gần đó đi cùng hướng với bàn tròn dưới chân La Chinh.

Trên bàn tròn đó là một đám thần trẻ tuổi, tiếng cười vừa rồi vọng lại từ đám thần đó. Mà bảy người trên vòng tròn đều là thần cấp thấp, hẳn là vừa mới chứng thần mấy năm gần đây.

“A?”

Một người trong đó bỗng có vẻ mặt khó hiểu, nhìn về phía La Chinh ở cách xa mấy chục trượng.

La Chinh cũng đang đánh giá bọn họ, ánh mắt hai người lập tức chạm vào nhau.

“Tần Thiên Trạch...” La Chinh ngây mặt ra, trong lòng lại hơi hoảng sợ.

Năm đó trong cấm địa Luyện Thần, vì giúp Cơ Lạc Tuyết lấy được đài cao tu luyện Chân Nguyên Thủy Mạt, hắn từng đánh Tần Thiên Trạch một trận. Tần Thiên Trạch giống Hàm Lưu Tô, cũng là đệ tử thế gia Hàm gia, La Chinh không ngờ sẽ gặp y ở đây!

Tuy vẻ ngoài La Chinh đã bị thay đổi, mấy tháng gần đây đều đang có những biến hóa rất nhỏ, nên cũng tự nhủ có lẽ Tần Thiên Trạch sẽ không nhận ra mình.

Nhưng điểm chết người là năm đó Tần Thiên Trạch vì muốn đánh thắng La Chinh nên đã sử dụng thuật Đại Chí Nguyện.

Theo quy tắc của thuật Đại Chí Nguyện, ngày nào Tần Thiên Trạch còn chưa giết được mình thì tu vi của y sẽ mãi mãi không thể tăng lên...

Hơn nữa, nếu đã dùng Đại Chí Nguyện thì khi đến gần mục tiêu, trong lòng sẽ có cảm ứng! Nên trên mặt Tần Thiên Trạch đầy vẻ hoang mang, nhìn mình chằm chằm từ phía xa xa.

“Thiên Trạch, ngươi nhìn thấy gì thế?” Một vị thần cấp thấp bên cạnh Tần Thiên Trạch hỏi.

Tần Thiên Trạch nhìn chằm chằm La Chinh nói: “Không có gì...”

“Ngươi quen tên kia?” Người bên cạnh hỏi.

“Không quen.” Tần Thiên Trạch vẫn lắc đầu, “Nhưng tên kia đem lại cho ta một cảm giác rất kỳ quái.”

“Ha ha ha, có phải đa nghi quá rồi không? Cơ thể ngươi mới bình phục, còn cần nghỉ ngơi, không nên suy nghĩ nhiều...” Người bên cạnh an ủi.

Bên này Hàm Mộng cũng hơi khó hiểu, hỏi La Chinh: “Người quen của ngươi?”

La Chinh vội vàng phủ nhận: “Ta không biết y... Chỉ cảm thấy khó hiểu là tại sao y cứ nhìn chằm chằm ta.”

“Đó là công tử Tần gia, nghe nói đánh nhau với người trong cấm địa Luyện Thần nên bị thương.” Hàm Mộng thấp giọng nói: “Còn cực ngu ngốc đi sử dụng Đại Chí Nguyện. Kết quả, tên nhóc đánh bại y đã sớm chạy không thấy bóng dáng đâu nữa. Nghe nói tên nhóc kia vẫn là sinh linh cấp thấp trong vũ trụ. Bây giờ, dù có là thánh nhân Tần gia thì cũng không thể tìm ra được...”

“Nếu công tử Tần gia đó tiến vào cấm địa Luyện Thần, vậy trước đó hẳn là võ giả chứng thần đúng không? Y sử dụng Đại Chí Nguyện mà không thực hiện thì sao có thể vượt qua được Giới Chủ Cảnh, bước vào Thần Cảnh?” La Chinh hoang mang hỏi.

Nếu được chọn La Chinh cũng không chọn tu thần đạo Đại Chí Nguyện. Bởi khi đã dùng Đại Chí Nguyện mà không thể thực hiện lời hứa, tu vi bản thân sẽ bị hạn chế mãi mãi.

Nhưng không ngờ Tần Thiên Trạch này lại có thể phá bỏ hạn chế, như vậy đúng là thần kỳ...

Lúc trước La Chinh và Tần Thiên Trạch đều có tu vi ngang nhau. Bây giờ Tần Thiên Trạch không chỉ phá được hạn chế, còn trở thành thần cấp thấp, còn La Chinh đã rớt lại phía sau rất xa.

“Không ai có thể tránh được cấm chế của Đại Chí Nguyện. Tần Thiên Trạch này coi như là người cực kỳ quan trọng trong Tần gia nên Thánh Hoàng Tần gia đích thân ra tay, tạm thời niêm phong cấm chế Đại Chí Nguyện của y lại. Nhưng đó chỉ là phương pháp tạm thời, muốn giải quyết cấm chế Đại Chí Nguyện thì phải tìm được tên sinh linh cấp thấp kia.” Hàm Mộng thấp giọng cười nói.

Thế lực Hàm gia và Tần gia không kém nhau bao nhiêu, giữa hai nhà coi như có quan hệ cạnh tranh. Đối với chuyện này của Tần gia, Hàm Mộng biết rõ như lòng bàn tay...

“Thua bởi sinh linh cấp thấp... Xem ra muốn tìm được cũng khó.” La Chinh cũng hùa theo, nhưng trong lòng lại truyền đến cảm giác kỳ quái. Không hiểu nếu Hàm Mộng biết mình là cái tên sinh linh cấp thấp mà Tần Thiên Trạch tìm kia thì nàng sẽ có cảm tưởng gì đây.

“Chắc chắn là không tìm được.” Hàm Mộng cười nói.

Cấm chế Đại Chí Nguyện của Tần Thiên Trạch bị Thánh Hoàng Tần gia niêm phong, cảm ứng với La Chinh cũng trở nên hết sức mờ nhạt, thế nên vừa rồi Tần Thiên Trạch mới kỳ lạ như vậy.

Đó cũng là do trời xui đất khiến. Nếu Thánh Hoàng Tần gia không ra tay, lúc này có lẽ Tần Thiên Trạch đã phát hiện ra La Chinh rồi. Nói cho cùng, dù La Chinh có thay hình đổi dạng đến mức nào thì cũng không thể tránh khỏi định vị của Đại Chí Nguyện.

Sau khi niêm phong, tu vi Tần Thiên Trạch thuận lợi bước vào Thần Cảnh, nhưng y lại mất đi một cơ hội cực tốt để “thực hiện ước nguyện”.

Chẳng bao lâu sau, bàn tròn nhỏ chỗ Tần Thiên Trạch bỗng rẽ, bay thẳng về một hòn đảo nổi khổng lồ ở phía xa. Hòn đảo đó chính là đảo nổi của Tần gia, xếp thứ mười một trên biển Thời Gian.

Trong khi bàn tròn nhỏ bay đi, Tần Thiên Trạch vẫn không nhịn được, quay đầu lại liếc mắt đánh giá La Chinh lần nữa. Y cứ thấy cảm giác của mình không còn linh nghiệm nữa.

Đảo nổi của Hàm gia trên biển Thời Gian xếp hạng cao hơn Tần Thiên Trạch một bậc, xếp thứ mười.

Vòng tròn nhỏ dưới chân La Chinh bay không lâu thì đảo nổi Hàm gia đã hiện ra trước mắt.

Mỗi gia tộc trên đảo nổi đều có tác phong của mình. Một số đảo nổi có tác phong vô cùng thô lỗ, một số đảo nổi khác lại được xây dựng cực kỳ tinh xảo, còn đảo nổi Hàm gia thì được dùng đá ngọc khảm một tầng trên toàn bộ hòn đảo, có vẻ đặc biệt ưu nhã.