Bách Luyện Thành Thần

Chương 1814





Chương 1814VÀO ĐIỆN

Bây giờ, bàn tròn La Chinh đứng đã bay lên cao trên không.

Mây mù vây xung quanh khiến đảo nổi Hàm gia càng thêm phần mờ ảo...

Đứng ở góc độ này nhìn xuống biển Thời Gian, những hòn đảo phía dưới giống như một chuỗi vòng ngọc trai, xâu chuỗi thành cả một vùng biển đẹp lộng lẫy.

Ở đây La Chinh có thể nhìn ngắm trung tâm của Thần Vực!

Chỉ là, không biết Thánh Đường ở đâu, bầu trời bị một tầng mây mù dày đặc bao phủ, không biết những đám mây đó ẩn chứa sức mạnh gì mà tầm mắt lại không thể nhìn xuyên qua được.

Ngay lúc La Chinh đang mải ngắm nhìn, vòng tròn dưới chân cuối cùng cũng tới gần đảo nổi của Hàm gia.

Đợi đến khi bàn tròn ấy dừng lại trên đảo nổi, Hàm Mộng nhảy xuống trước, La Chinh nhẹ nhàng nhảy theo sau. Hai người rời đi, bàn tròn liền tự động bay ra khỏi đảo nổi, tự trở về “bến đò” phía dưới.

Đến đảo nổi, Hàm Mộng tiếp tục dẫn La Chinh đi tiếp và nói: “Vì Âm Thể Tử Cực nên ngươi mới được tiến vào đảo nổi Hàm gia, ta sẽ dẫn ngươi đi điện Tử Hồn trước.”

Đảo nổi Hàm gia chia thành hai bộ phận, trong đó dòng chính Hàm gia chiếm đa số diện tích của đảo nổi. Nhưng một phần sáu diện tích của hòn đảo này được chia cho Hàm Cửu Di làm lãnh địa. Hàm Cửu Di thân là á thánh của Hàm gia trên đảo, nên điện Tử Hồn được xây dựng cũng coi như tách ra khỏi nhà chính.

Bây giờ La Chinh cũng không hề gia nhập dòng chính Hàm gia, mà trên thực tế hắn được Hàm Cửu Di chỉ định và cho phép vào điện Tử Hồn.

“Ta không phải Âm Thể Tử Cực...” La Chinh dở khóc dở cười.

“Ta biết, nhưng với ta mà nói, ngươi có thể tu luyện Âm Thể Tử Cực thì chắc chắc có thể chất đó.” Hàm Mộng thản nhiên nói.

Nếu Hàm Mộng đã nói vậy, La Chinh cũng không còn cách nào khác. Tất nhiên, hắn sẽ không giải thích chuyện thước Vô Lượng. Nàng cho rằng mình có Âm Thể Tử Cực thì cứ để nàng nghĩ như vậy đi...

Hàm Mộng không dẫn hắn tiến vào thành chính mà đi vòng theo một con đường nhỏ.

Chẳng bao lâu sau, cuối cùng cũng tới đích, chính là điện Tử Hồn - lãnh địa của Hàm Cửu Di.

Điện Tử Hồn được xây dựng rất khí thế, kiểu dáng hoa văn phức tạp, ánh sáng tím chậm rãi di chuyển. Từ khí tức tỏa ra từ những ánh sáng đó, La Chinh đoán cả tòa cung điện này đều dùng thuật Đại Tử Khí biến hóa ra.

“Mộng tỷ tỷ về rồi ư?”

Vừa mới đến trước cửa điện Tử Hồn, một cô gái áo xanh đứng ở cửa bước nhanh đến.

Cô gái áo xanh này có tu vi thần cấp thấp, nhưng đối mặt với vị thần cấp cao như Hàm Mộng lại không phân trên dưới, xưng hô rất tùy ý. Cùng lúc đó, cô gái áo xanh liếc nhìn phía sau Hàm Mộng, đánh giá La Chinh, trên mặt lập tức có vẻ kinh ngạc và mừng rỡ, la lớn: “Chúng tỷ muội, mau đến xem này. Mộng tỷ tỷ lại tìm cho chúng ta một vị tiểu sư đệ!”

Cô gái áo xanh vừa gọi, trong điện Tử Hồn lập tức có hơn mười cô gái lao ra, trong đó có võ giả chứng thần, có thần cấp thấp, diện mạo mỗi người mỗi vẻ, chắc là rất ít khi thấy nam đệ tử nên đều đến xem một chút...

Hàm Mộng thấy cảnh này thì không nhịn được mà trợn trắng mắt: “Sư phụ dạy dỗ không nghiêm nên bọn họ vẫn luôn như thế, từ từ rồi ngươi sẽ quen thôi...”

Tuy lượng người có Âm Thể Tử Cực có thể tu luyện thần đạo Tử Khí trong Thần Vực không ít, nhưng so với số người dân ở đây thì vẫn như muối bỏ biển, tụ tập lại được trong điện Tử Hồn cũng coi như là một duyên phận.

Hơn nữa, bản thân Hàm Cửu Di không thích phân biệt trên dưới, nên ngoài sư phụ là Hàm Cửu Di ra, các đệ tử khác trong điện Tử Hồn đều xưng hô tỷ muội với nhau, không quan tâm đến tu vi, thực lực. Lâu dần đã hình thành bầu không khí thoải mái này.

Trong điện Tử Hồn có rất ít nam đệ tử đi lại, khi mỗi đệ tử nam xuất hiện, tất nhiên các cô gái sẽ cảm thấy ngạc nhiên, đều muốn vây xem thế nào.

Vì vậy chỉ một lúc sau, mười cô gái trang điểm xinh đẹp đã vây quanh La Chinh, chỉ trỏ…

“Có phải hoàn cảnh nhà của hắn nghèo lắm không? Ngay cả một cái áo dài cũng đơn giản như vậy?”

“Ta không hề cảm nhận được khí tức của Âm Thể Tử Cực trên người hắn. Hắn thật sự có thể tu luyện thần đạo Tử Khí à?”

“Cũng khôi ngô tuấn tú phết đấy. Đây là thiên tài phủ Hàm Thiên đề cử ư?”

“...”

Nghe thấy những giọng nói ríu rít đó, La Chinh cũng đổ mồ hôi đầy đầu. Hắn thật sự chưa gặp trường hợp như vậy. Thậm chí, hắn còn nghi ngờ, liệu mình dùng cách này tiến vào đảo nổi có phải sai rồi hay không…

“Được rồi, tiểu sư đệ vừa mới tới đảo nổi, đi đường mệt nhọc. Giờ sắp xếp cho hắn trước đã, mọi người đừng nhao nhao lên nữa...” Hàm Mộng đã sớm đoán trước được tình huống này, nhưng nàng cũng không có cách giải quyết.

Trong điện Tử Hồn thật ra có hai loại đệ tử. Một là đồ đệ Hàm Cửu Di tự mình nhận vào, còn lại là đệ tử bình thường. Hàm Mộng là đồ đệ của Hàm Cửu Di, nhưng nàng cũng không dám tùy tiện quát những đệ tử kia. Bởi chỉ cần hơi quát lớn tí, họ liền rưng rưng nước mắt ngay. Nếu chuyện này truyền đến tai sư phụ, sư phụ không chỉ không trách họ không tuân thủ quy củ, ngược lại còn răn dạy Hàm Mộng. Vì vậy, trong điện Tử Hồn dứt khoát không có quy củ, chỉ có tỷ muội.

“Ờm này... Chắc ta không phải tiểu sư đệ gì đó?” La Chinh sửa đúng lời nói của Hàm Mộng.

Hàm Mộng khẽ cười: “Tuy ngươi không được nhận làm đệ tử, nhưng cũng phải dùng cách gọi sư đệ. Nam đệ tử trong điện Tử Hồn chúng ta thật sự rất nổi tiếng đó…”

“...” La Chinh lại cạn lời. Suốt cả đường đi, Hàm Mộng tiên tử này đều rất bình thường, nhưng về đến điện Tử Hồn thì hình như trở nên không bình thường rồi. Xem ra, hoàn cảnh thật sự có thể thay đổi con người.

“Tiểu sư đệ, mau gọi Tiền sư tỷ!”

“Tiểu sư đệ, hình như ngươi chưa đến trăm tuổi đúng không? Nhỏ ghê...”

“Hàm Mộng sư tỷ, để muội thu xếp cho tiểu sư đệ cho, còn quy củ trong điện Tử Hồn nữa, muội nói với đệ ấy một lần luôn nhé...”

Được các sư tỷ “nhiệt tình” giúp đỡ, cuối cùng La Chinh cũng thu xếp ổn thỏa.

Điện Tử Hồn chiếm một phần sáu diện tích đảo nổi của Hàm gia, nhưng nữ đệ tử có Âm Thể Tử Cực lại chỉ chiếm một phần trăm nghìn số lượng đệ tử dòng chính. Vì thế, không gian điện Tử Hồn khá rộng rãi, phân cho La Chinh ở một mình một tòa cung điện.

Đây là chỗ bá đạo của Hàm Cửu Di. Tuy đảo nổi rất lớn, nhưng diện tích cũng có hạn, nơi này không thể so với thần thành Lục Nhâm được. Nếu đất đai trên đảo nổi có thể giao dịch mua bán, sợ rằng nó sẽ là nơi đắt đỏ nhất trong Thần Vực.

Cho dù là đệ tử dòng chính, nếu không có thân phận đặc biệt, địa vị cao quý thì cũng chỉ được phân cho một căn nhà chật chội mà thôi. Bình thường, các đệ tử không phải người trong tộc mà đi vào đảo nổi thì đều phải chen chúc nhiều người trong một phòng, kể cả thần cũng không ngoại lệ!

Nhưng Hàm Cửu Di là một người vô cùng bao che cho người mình, miễn là người đi theo nàng, nàng tất nhiên sẽ tranh thủ lợi ích lớn nhất cho họ. Vì thế, nàng dứt khoát đòi Thánh Hoàng Hàm gia một mảnh đất lớn như vậy. Nhưng dù sao lượng đệ tự của nàng cũng có hạn, nên đương nhiên vẫn khá rộng rãi. Giống như La Chinh, vừa tiến vào đã được phân cho một cung điện nhỏ của riêng mình, chuyện này được những đệ tử khác của Hàm gia hâm mộ không thôi. Chẳng qua bọn họ không có Âm Thể Tử Cực, không thể được nhận vào điện Tử Hồn.

Đến đêm...

Sương mù dày đặc xung quanh đảo nổi vẫn không tan đi, nhưng mỏng hơn một chút.

Xuyên thấu qua ánh trăng mờ ảo, La Chinh có thể lờ mờ thấy được những vật lớn trên đỉnh đầu, đó là đảo nổi của các thế gia khác.

“La gia có đảo nổi cho riêng mình. Sư phụ là thánh nhân, hẳn cũng có đảo nổi. Sao dọc đường đi ta lại không nhìn thấy đảo nổi của Cố gia?” La Chinh đột nhiên hỏi Cực Ác lão nhân.

Mặc dù đây cũng là lần đầu Cực Ác lão nhân tiến vào đảo nổi, nhưng ông ở trong Thần Vực đã lâu nên chắc hẳn có nghe nói về chuyện này.

“Khà khà, tuy thế lực của gia tộc Bắc Thánh không lớn, nhưng bản thân Cố Bắc rất lợi hại! Tuy ông ấy chỉ nhận hai người làm đệ tử, nhưng hai người này lại có sức mạnh đứng đầu trong đại viên mãn! Toàn bộ Cố gia đã dựa vào hai tên biến thái kia, kéo thẳng thứ hạng đảo nổi lên tốp năm... Đó là trước khi ta bị Cố Bắc bắt đi, bây giờ thì không biết Cố gia xếp thứ mấy. Nhưng chắc chắn ở trên Hàm gia!” Cực Ác lão nhân nói. Thực ra ông không biết nhiều lắm, đây chẳng qua là hiểu biết thông thường mà thôi.

“Nói cách khác đảo nổi của Cố gia ở phía trên...” La Chinh khẽ gật đầu.

Nghe thấy Cực Ác lão nhân nhắc tới hai vị đệ tử của sư phụ, La Chinh liền nhớ đến vị “Nhị sư huynh” trên Chân Tuyệt Lộ. Năm đó, vị này cũng từng chỉ dạy mình tu luyện “Bát Khúc Phi Yên”, “Lôi Kiếp Sát” và “Vạn Pháp Địch Thư”. Tất cả đều là những công pháp mà Nhị sư huynh kiến nghị.

“Ta vẫn chưa biết tên họ của hai vị sư huynh.” La Chinh nói.

Nghe vậy, Cực Ác lão nhân thở dài một hơi: “Thân là sư đệ của Ngự Thần Phong và Tịnh Vô Huyễn, ngay cả tên sư huynh mình cũng không biết, coi như ngươi cũng là cực phẩm trong cực phẩm đó...”