Bách Luyện Thành Thần

Chương 1820





Chương 1820ĐIỂM TÍCH LŨY

Chỉ trong quãng thời gian ngắn ngủi như vậy mà đã kết thúc được trận đấu, hơn nữa kết quả còn là thắng.

Các nữ đệ tử trong điện Vô Danh đều tỏ ra khó hiểu.

Với thực lực của các nàng, điều đó đương nhiên là khó hiểu. Rốt cuộc La Chinh đã dùng cách nào để chiến thắng trận này? Chẳng lẽ, đối thủ vừa gặp phải hắn đã không chống cự nổi trong khoảng thời gian ngắn như vậy ư?

“Lẽ nào thực lực của tên La Thiên Hành này còn cao hơn cả Lan sư tỷ?”

“Hiện giờ không thể so sánh được. Lan sư tỷ đã chứng thần đạo, hơn nữa hồi đó điểm tích lũy của Lan sư tỷ rất cao, dĩ nhiên đối thủ gặp phải cũng lợi hại hơn nhiều…”

“Ta cũng cảm thấy không thể đánh đồng được. Dù sao La Thiên Hành chỉ vừa bước vào bảng ngọc bích chúng thần thôi, đối thủ hắn gặp phải sẽ không quá mạnh.”

Các nữ đệ tử rốt cuộc không nhịn được mà bắt đầu khe khẽ thảo luận.

“Lan sư tỷ mà các nàng nói tới đã từng là người đứng nhất trong số võ giả chứng thần của điện Tử Hồn. Mới bước vào điện Tử Hồn không lâu, nàng đã bộc lộ thiên phú hơn người. Sau khi tiến vào đấu trường của các vị thần thì nàng đã giành được thắng lợi liên tiếp.

Chỉ có điều, không lâu trước đây, Lan sư tỷ đã thăng cấp lên Thần Cảnh.

Hiện tại, các nàng thấy người mới đến này biểu hiện lóa mắt như thế thì không khỏi sẽ có sự so sánh với Lan sư tỷ.

Nguyệt Anh bà bà hoàn toàn không ngờ tới tình huống này. Với tính cách đa nghi, bà ta từng cho rằng bảng ngọc bích chúng thần đã xảy ra vấn đề. Làm gì có chuyện so đấu hai trận liên tục, một trận diễn ra trong hai mươi mấy nhịp thở, trận còn lại thì chỉ diễn ra trong chưa đầy mười nhịp thở.

Cho dù La Thiên Hành gặp được đối thủ cực kỳ yếu, nhưng cũng không thể yếu đến mức như thế này được. Dẫu sao, nơi này cũng là đảo nổi, đối thủ của La Thiên Hành không phải là đám thần dân xuất thân thấp kém bên ngoài biển Thời Gian kia.

Điều này chứng minh rằng thực lực của La Thiên Hành vô cùng mạnh, sự chênh lệch ấy lớn đến mức có thể nghiền ép hết tất cả.

Nguyệt Anh bà bà đã ngầm thừa nhận La Chinh rồi, nhưng nét mặt vẫn không hề lơi lỏng mà vẫn nghiêm mặt nói: “Tiếp đi!”

La Chinh không nói gì, lại xoay người kích hoạt tấm ngọc bài kia.

Sau khi La Chinh được quầng sáng ôn hòa kia bao phủ lấy, Nguyệt Anh bà bà liền bắt đầu âm thầm tính thời gian.

Bà ta muốn xem xem tên nhóc này có thật sự thần kỳ đến vậy hay không. Chẳng lẽ mỗi một đối thủ đều chỉ cần dùng mấy nhịp thở là đã đánh bại được hay sao?

Một, hai, ba…

Thực tế, không chỉ có Nguyệt Anh bà bà làm như vậy. Các nữ đệ tử ở đây cũng vô cùng tò mò về La Chinh.

Khi các nàng đếm được sáu nhịp thở, chữ viết trên ngọc bích chúng thần liền có sự thay đổi. Quầng sáng ôn hòa bao phủ lấy La Chinh biến mất, La Chinh lại bước ra khỏi đấu trường các vị thần.

“Sáu nhịp thở…”

“Hắn lại thắng thêm một trận nữa. Đã được mười hai điểm tích lũy rồi.”

“Điểm tích lũy của hắn vượt qua cả ta rồi!”

Trong đấu trường các vị thần, điểm tích lũy là số điểm đạt được từ chính đối thủ của mình.

Thông thường thì võ giả có điểm tích lũy càng cao, số trận thắng cũng càng nhiều, thứ hạng và thực lực cũng càng xếp ở phía trước.

Tựa như ba nữ đệ tử bị Nguyệt Anh bà bà trừng phạt lúc trước, điểm tích lũy của họ đều là số âm nên thứ hạng cũng rơi vào ba trăm người xếp cuối ở đảo nổi.

Nói đúng hơn là ba trăm người đứng cuối trong số các võ giả chứng thần.

Những trận so đấu trong đấu trường các vị thần được chia thành năm cấp bậc, bao gồm: cấp võ giả chứng thần, sau đó là Thần Cảnh cấp thấp, cấp trung và cấp cao.

Cấp cuối cùng được gọi là “Thiên Vương Chiến”. Những người tham chiến ở cấp bậc này chính là cường giả thuộc đẳng cấp như đám Vũ Thái Bạch và Ngự Thần Phong…

Sau khi chiến thắng liên tiếp, La Chinh sẽ gặp phải đối thủ càng lúc càng mạnh. Chỉ có điều, trong cấp võ giả chứng thần này, thực ra Đường Vũ - đối thủ đầu tiên của hắn chính là người có đủ tư cách xếp hạng đầu.

Về phần La Chinh, thực lực của hắn đủ để đánh bại toàn bộ đối thủ trong cấp này từ lâu rồi. Giờ chỉ còn xem những người có điểm tích lũy xếp hạng cao nhất trong số các võ giả chứng thần có tư cách ngăn cản La Chinh được chút nào không mà thôi.

Chỉ có điều, điểm tích lũy hiện tại của La Chinh vẫn còn quá ít, thế nên còn khó mà gặp được những người đó.

Sau ba trận đấu, ánh mắt của Nguyệt Anh bà bà dành cho La Chinh cũng thay đổi rất nhiều.

Mặc dù Nguyệt Anh bà bà rất nghiêm khắc, bị rất nhiều võ giả chứng thần và thần ghét, nhưng người như bà ta lại cực kỳ trung thành. Mọi thứ bà ta làm đều là vì lợi ích của sư tôn mình - Hàm Cửu Di!

Lúc này, khi đã biết được giá trị của La Chinh, tất nhiên bà ta sẽ không đề cập tới chuyện đuổi hắn ra khỏi đảo nổi của Hàm gia nữa.

Lần này, Nguyệt Anh bà bà còn chưa kịp nói gì, La Chinh đã tiếp tục kích hoạt tấm ngọc bài trong tay …

Thế nhưng trận thứ tư còn diễn ra trong thời gian ngắn hơn nữa.

Từ lúc hắn bước vào đấu trường các vị thần cho tới khi ra ngoài chỉ tốn vẻn vẹn hai nhịp thở.

Điều này có chút vô lý, bởi vì khoảng thời gian ngắn như vậy căn bản không đủ để ra tay, nhưng số trận thắng liên tiếp của La Chinh lại tăng thêm một trận, mà điểm tích lũy của hắn cũng tăng thêm tám điểm, tổng cộng đã được hai mươi điểm rồi.

Sau khi quầng sáng bao phủ lấy người hắn tan hết, La Chinh liền thấy biểu cảm khó hiểu của mọi người. Bấy giờ, hắn mới ngượng ngùng cười nói: “Vừa gặp lại tên đối thủ trận đầu tiên, hắn thấy ta liền nhận thua luôn.”

Hóa ra La Chinh lại gặp lại đối thủ đầu tiên của mình trong đấu trường các vị thần - Đường Vũ một lần nữa.

Sau khi thua La Chinh ở trận đầu, về sau Đường Vũ cũng giành được hai trận thắng liên tiếp. Bằng thực lực của mình, gã có đủ sức để có thể đánh bại tất cả các võ giả chứng thần bình thường, từ đó nhanh chóng đạt được điểm tích lũy. Thế nhưng không ngờ sau hai trận thắng liên tiếp, gã lại gặp phải La Chinh một lần nữa, cái này thì đành phải tự trách số gã xui xẻo vậy…

Tên Đường Vũ này cũng là một kẻ biết mình biết người. Mặc dù gã rất tự tin vào thực lực của bản thân, nhưng trải qua phân tích kỹ lưỡng về thực lực của “La Thiên Hành”, gã hiểu rằng bản thân mình không có cơ hội thắng được hắn, chi bằng dứt khoát nhận thua luôn cho xong.

Thế nên trong mắt đám Nguyệt Anh bà bà, La Chinh lại sáng tạo ra một thành tích phi thường nữa.

Chẳng bao lâu sau, điều kiện năm trận thắng liên tiếp mà La Chinh hứa với Nguyệt Anh bà bà đã hoàn thành. Nguyệt Anh bà bà cũng không yêu cầu La Chinh tiếp tục khiêu chiến nữa. Bà ta bảo hắn cất ngọc bài đi, đồng thời nói với những nữ đệ tử xung quanh: “Các ngươi tự tiến vào đấu trường các vị thần đi.”

Nghe thấy mệnh lệnh của Nguyệt Anh bà bà, các nữ đệ tử đó đều đồng loạt lấy ngọc bài của mình ra, lần lượt tiến lên đặt vào chỗ lõm xuống phía dưới bảng ngọc bích.

Bảng ngọc bích này rộng khoảng trăm trượng, có thể chứa được ba bốn trăm người tiến vào đấu trường các vị thần cùng một lúc. Trong đảo nổi, số lượng bảng ngọc bích như thế này không ít.

“Nếu sư tôn có thể để Hàm Mộng đích thân tới đây một chuyến thì tất nhiên là người không nhìn nhầm người. La Thiên Hành, quả thực ngươi rất ưu tú.” Nguyệt Anh bà bà thong dong cười nói.

Nghe vậy, La Chinh không khỏi thầm oán: chẳng phải ban nãy còn hoài nghi sư tôn, muốn đuổi ta khỏi đảo nổi của Hàm gia hay sao? Bây giờ lại nói kiểu khác rồi. Bà lão này đúng thật là…

“Tòa đại điện này là dành riêng cho các ngươi. Nếu trong lúc tu luyện gặp phải vướng mắc gì, mọi người trong điện Tử Hồn đều có thể chỉ dạy cho ngươi. Nếu có thời gian, ta khuyên ngươi nên tới đây nhiều hơn, tiến vào đấu trường các vị thần kiếm lấy điểm tích lũy.” Nguyệt Anh bà bà nói tiếp.

“Kiếm lấy điểm tích lũy có lợi gì chăng?” La Chinh hỏi.

Nói thật, La Chinh không có hứng thú suốt ngày tiến vào đấu trường các vị thần để khiêu chiến đám võ giả chứng thần này cho lắm.

Giai đoạn hiện tại, La Chinh đang vội vã đột phá bình cảnh, ngưng tụ thần cách…

Nếu như tiến vào đấu trường các vị thần kiếm điểm tích lũy chỉ là để giúp đảo nổi Hàm gia tăng thứ hạng thì La Chinh sẽ không có động lực mấy.

“Tác dụng của điểm tích lũy?” Nguyệt Anh bà bà nở một nụ cười kỳ lạ, sau đó lập tức dạy dỗ hắn một tràng: “Ngươi không biết địa vị của tất cả mọi người, tất cả gia tộc và đảo nổi trên biển Thời Gian này đều dựa vào bảng ngọc bích chúng thần để đánh giá hay sao?”

Như lời của Cực Ác lão nhân đã nói, lý do duy nhất khiến bọn họ muốn tiến vào đảo nổi là vì lối vào của tất cả các cấm địa đều bị các gia tộc quyền thế chiếm lấy rồi. Những vị thần xuất thân thấp kém như bọn họ muốn tiến vào cấm địa là điều vô cùng khó khăn, có khi suốt đời cũng khó có được một cơ hội.

Mà đám võ giả và thần của đảo nổi muốn tiến vào cấm địa thì cần tự kiếm lấy cơ hội. Trong đó, điểm tích lũy chính là một tiêu chuẩn để đánh giá. Yêu cầu về điểm tích lũy của các cấm địa lớn không giống nhau.

Ngoài việc đạt được tư cách tiến vào cấm địa ra, Hàm gia còn dựa vào xếp hạng điểm tích lũy để khen thưởng cực lớn, thậm chí còn được trao đặc quyền.

Có thể nói, tầm quan trọng của điểm tích lũy trong đấu trường các vị thần chỉ đứng sau Thần vũ tệ. Có đôi khi, nó còn quan trọng hơn cả Thần vũ tệ.

Không ngờ Nguyệt Anh bà bà lại kiên nhẫn giải thích cho La Chinh nhiều đến vậy…

“Ta hiểu rồi.” La Chinh khẽ gật đầu.

Không thể không thừa nhận, trải qua vô số kỷ nguyên thần, quả thực gia tộc quyền thế trên đảo nổi đã tìm được một phương pháp để khích lệ chí tiến thủ của mọi người rất hiệu quả.

Mặc dù đấu trường của các vị thần không liên quan trực tiếp đến thánh nhân, nhưng nếu thực lực của võ giả cấp thần nhà mình giảm xuống, xếp hạng trên đảo nổi cũng sẽ giảm xuống theo. Từ đó, các thánh nhân bắt buộc phải dốc sức bồi dưỡng đệ tử trên đảo nổi và môn đồ của mình.

Dĩ nhiên, La Chinh sẽ kiếm lấy điểm tích lũy trong đấu trường các vị thần. Nhưng trước hết, hắn muốn nhìn xem phần thưởng của Hàm gia là thứ gì đã.