Vượt qua cửa của Nguyệt Anh bà bà, La Chinh trở nên tự do hơn hẳn.
Các nữ đệ tử tiến vào điện Tử Hồn đều chuyên tâm tu luyện thần đạo Tử Khí, hy vọng có thể mau chóng chứng thần đạo thành công.
La Chinh thì khác. Trong giai đoạn này, hắn khó có thể nâng cao thực lực của mình, mà quản lý trong điện Tử Hồn lại có phần lỏng lẻo, thế nên hắn khá là nhàn.
Nhưng may mắn không có ai trong điện Tử Hồn quản lý La Chinh, vì thế những ngày này hắn đi dạo khắp nơi, nên đã hiểu sơ sơ được tình hình của những đệ tử gia tộc quyền thế này.
Cả điện Tử Hồn có tổng cộng bảy bảng ngọc bích chúng thần, giống như bảng trong đại điện Vô Danh kia. Bảng ngọc bích nào cũng có thể dùng để tiến vào đấu trường của các vị thần để khiêu chiến. Mỗi tháng, tất cả mọi người đều phải khiêu chiến ba đối thủ. Nếu tháng đó rời khỏi đảo nổi thì khi trở về phải lập tức khiêu chiến bù lại trong thời gian giới hạn. Những thành tích này đều sẽ ghi lại trong hồ sơ.
Chỉ có điều, hầu hết các võ giả cấp thần đều không thích khiêu chiến trong đấu trường của các vị thần. Bọn họ thích thăm dò trong các cấm địa lớn để kiếm lấy Thần Vũ tệ hơn.
Cường giả trong đấu trường của các vị thần thực sự rất nhiều. Dựa vào điểm tích lũy để tìm kiếm đối thủ thì thường sẽ gặp phải người có thực lực ngang mình.
Nếu lỡ bị thua, điểm tích lũy sẽ bị trừ bớt một phần, do đó khó lấy được tư cách tiến vào một vài cấm địa nào đó. Đây cũng là nguyên nhân mà đảo nổi yêu cầu tất cả mọi người nhất định phải khiêu chiến ba trận.
Ngoại trừ những thứ đó ra, La Chinh còn phải cẩn thận thu thập tin tức về Mục Hải Cực.
Mục gia do Mục Hải Cực đứng đầu xếp hạng thứ bảy, cao hơn ba hạng so với đảo nổi của Hàm gia. Chắc chắn thực lực tổng hợp của cả đảo nổi cũng sẽ mạnh hơn một chút. Mà trên bảng ngọc bích chúng thần, cô gái tên Mục Huyết Dung kia cũng nằm trong bảng xếp hạng ba người mạnh nhất. Nếu chỉ xét riêng về thứ hạng, nàng ta còn xếp cao hơn cả đám Vũ Thái Bạch, Ngự Thần Phong và Tịnh Vô Huyễn.
Chỉ có điều, Vũ Thái Bạch là đệ tử cấp cao nhất của cha La Chinh. Đảo nổi của La gia đã bị phá hủy, không biết Vũ Thái Bạch làm thế nào để duy trì được thứ hạng của mình?
Hắn cảm thấy có phần khó hiểu, nhưng không tìm được đáp án trong điện Tử Hồn, Vậy nên ngày này, hắn dứt khoát rời khỏi đây, đi thẳng tới thành Thánh Hoàng của Hàm gia.
Đảo nổi của Hàm gia được chia làm ba khu vực. Điện Tử Hồn là chỗ của á thánh Hàm Cửu Di. Ngoài điện Tử Hồn ra, đảo nổi còn phân ra hai khu vực nữa là thành Thánh Hoàng và điện Linh Tâm. Điện Linh Tâm là nơi ở thuộc về đệ tử trực hệ của Thánh Hoàng Hàm gia, những người bình thường không được tiến vào.
Còn thành Thánh Hoàng lại là nơi nhiều người nhất trên đảo nổi, hầu hết các đệ tử của gia tộc và đệ tử khác họ đều tập trung trong thành Thánh Hoàng.
Trước khi tiến vào thành Thánh Hoàng, còn phải để cho thủ vệ kiểm tra một lượt, may mà La Chinh đã có ngọc bài của mình.
Hai gã thủ vệ nhìn ngọc bài của La Chinh rồi lại liếc mắt quan sát hắn một lượt, nét mặt có phần giễu cợt nói: “Đàn ông trong điện Tử Hồn à? Đúng là hiếm thấy nhỉ…”
La Chinh chỉ lẳng lặng thu tấm ngọc bài của mình lại rồi lập tức tiến vào trong thành Thánh Hoàng.
Đến khi hắn đi vào nơi đây thì mới thực sự hiểu được cái gì gọi là biển người đông nghịt, cũng hiểu được lý do tại sao mà những đệ tử Hàm gia này lại hâm mộ người của điện Tử Hồn.
Từ lúc bước chân vào trong cửa thành, trên đường cái đông nghịt võ giả cấp thần. Chỗ nào cũng ầm ĩ nhốn nháo, chẳng khác gì cảnh họp chợ ở dưới phàm trần. Thế nhưng, những người này đều là những vị thần có máu mặt, là sinh linh có tuổi thọ vô tận, vậy mà lúc này lại phải chen chúc ở nơi đây, cũng coi như là khá vất vả.
“Ngày mai có một tòa cấm địa cấp ba mở ra, cần chiêu mộ mười hai người, yêu cầu cảnh giới thần cấp trung và có hai nghìn điểm tích lũy…”
“Triệu tập ba vị thần cấp thấp, yêu cầu có năm trăm điểm tích lũy, chúng ta cùng nhau tiến vào rừng Diệt Ma…”
“…”
Trên quảng trường phía bên phải La Chinh, mấy trăm vị võ giả cấp thần đang hô lớn, mời chào các vị thần cùng cảnh giới đi thăm dò cấm địa.
Theo hiểu biết của La Chinh, cấm địa có liên quan đến điểm tích lũy. Muốn tiến vào một vài cấm địa nào đó, nhất định phải cố gắng nâng cao điểm tích lũy của mình.
“Rừng Diệt Ma? Chậc chậc…” Cực Ác lão nhân trong đầu hắn lộ ra vẻ hâm mộ. “Ngay cả đám nhãi kia cũng có thể tùy tiện tiến vào rừng Diệt Ma, thật đúng là thói đời bất công!”
“Rừng Diệt Ma là nơi nào?” La Chinh hỏi.
Cực Ác lão nhân hoài niệm nhớ lại nói: “Đó là một cấm địa cấp hai, có điều cấm địa này rất nhỏ. Ngày trước, khi rừng Diệt Ma còn chưa bị gia tộc quyền thế thâu tóm, rất nhiều võ giả cấp thần thân phận thấp kém đều sẽ tiến vào trong đó. Ta cũng là khách quen của nơi này. Sau đó, đến cả rừng Diệt Ma cũng bị gia tộc quyền thế chiếm lấy mất. Haizz…”
“Cấm địa cấp hai, trong Thần Vực có bao nhiêu cấm địa như vậy?” La Chinh hỏi tiếp.
Thấy La Chinh hỏi, Cực Ác lão nhân bèn dứt khoát nói về phân chia cấm địa trong Thần Vực cho La Chinh nghe một lượt.
Sau khi các Thánh Đường được lập nên, tới giờ vẫn luôn không ngừng lũng đoạn nguồn tài nguyên của cả Thần Vực. Trong đó, chủ yếu nhất chính là lũng đoạn những cấm địa này.
Các Thánh Đường vừa mới thành lập đã tuyên bố bốn cấm địa lớn thuộc sở hữu của các Thánh Đường, bất cứ võ giả cấp thần nào cũng không được tự ý tiến vào nếu không được sự cho phép của các Thánh Đường.
Trước kia, mọi người có thể tự do tiến vào tất cả các cấm địa đó.
Hành động này khiến tất cả mọi người trong Thần Vực đều cảm thấy bất mãn. Nhưng đáng tiếc, cho dù không hài lòng, lại có ai dám thách thức quyền uy của thánh nhân chứ?
Từ lúc ban đầu là khống chế bốn cấm địa lớn, sau đó là khống chế hết toàn bộ các cấm địa lớn nhỏ…
Cấm địa trong Thần Vực được chia ra từ cấp một đến cấp sáu dựa theo mức độ nguy hiểm của chúng. Mà bốn cấm địa lớn đều là cấm địa cấp sáu, cũng là nơi nguy hiểm nhất trong Thần Vực. Bốn cấm địa lớn này là Hồn Hoang, núi thần Bất Chu, rừng Lang Tuyền, vực sâu Ma Vực.
Đến tận bây giờ, các gia tộc quyền thế đã thăm dò bốn cấm địa lớn vô số lần, nhưng chưa thể hiểu hết cặn kẽ toàn bộ những cấm địa này được.
Cho dù những người thăm dò bốn cấm địa lớn này có tu luyện tới cảnh giới thần đại viên mãn, nhưng chỉ cần bất cẩn một chút thôi thì cũng sẽ bỏ mình ở nơi đó.
“Rừng Lang Tuyền cũng là một trong bốn cấm địa lớn ư?” La Chinh tò mò hỏi.
Cực Ác lão nhân khẽ gật đầu đáp: “Đúng vậy.”
“Vậy các ngươi chạy ra kiểu gì?”
Tiên Phủ của Cố Bắc đặt trong rừng Lang Tuyền. Lúc đầu, khi mới mở kết giới Tiên Phủ ra, La Chinh đã có ấn tượng cực kỳ sâu sắc về khu rừng đó.
“Bởi vì Tiên Phủ của Cố Bắc không nằm quá sâu trong rừng Lang Tuyền. Hơn nữa, ngày đó cũng coi như may mắn…” Nhắc tới chuyện này, Cực Ác lão nhân vẫn còn hơi sợ hãi. Những con thú hung dữ kia điên cuồng lao về phía Tiên Phủ nhưng lại không tấn công bọn họ.
Đúng lúc này, ở một bên quảng trường bất chợt có người nói lớn: “Trong khoảng thời gian này, mọi người đừng hy vọng tiến vào núi Bất Chu. Khương gia và Vũ Thái Bạch đang đánh nhau trong đó, các vị nên cẩn thận vẫn hơn.”
Bỗng dưng nghe thấy lời ấy, La Chinh khẽ nhướng mày.
Sau khi tiến vào đảo nổi của Hàm gia, La Chinh vẫn luôn thăm dò những tin tức như thế này.
Nhưng hầu hết người trong điện Tử Hồn đều là những cô gái chuyên tâm tu luyện, không quan tâm tới thế cục trong Thần Vực. Không ngờ hôm nay vừa tới thành Thánh Hoàng đã nghe được tin tức của Vũ Thái Bạch!
“Vũ Thái Bạch và Khương gia lại đánh nhau à?”
“Có phải hiện tại Vũ Thái Bạch đang nắm giữ núi Bất Chu không? Với thực lực của một mình hắn mà sao lại dám gây sự với Khương gia nhiều lần như thế nhỉ? Không biết hắn muốn làm gì…”
“Ha ha ha, nếu Vũ Thái Bạch khiến Thánh Hoàng của Khương gia tức giận thật thì không phải là muốn chết hay sao, dù sao đến cả Tiêu Thánh cũng bỏ mình rồi!”
“Chưa chắc đâu. Vũ Thái Bạch chuẩn bị nhiều năm như vậy trong núi Bất Chu, nếu hắn thực sự khống chế được nó thì cho dù Thánh Hoàng Khương gia có đích thân ra tay cũng chẳng làm gì được y…”
Ánh mắt La Chinh bỗng sáng lên, hắn lướt qua đám người nhốn nháo tiến về phía người đang nói chuyện kia.
Người đó có tu vi thần cấp trung, quấn một chiếc khăn kỳ lạ trên đầu, mặt mũi trông có vẻ hiền lành.
“Xin hỏi anh bạn này một chút, vì sao Vũ Thái Bạch lại đánh nhau với Khương gia vậy? Có thể kể chi tiết hơn được không?” La Chinh hỏi.
Người kia vốn không chú ý tới La Chinh, nghe vậy bèn nâng mắt liếc hắn một cái, lộ vẻ khó hiểu nói: “Võ giả chứng thần? Chạy tới chỗ này làm gì hả?”
Thông thường, quảng trường này là nơi các võ giả cấp thần trao đổi tin tức về cấm địa với nhau, rồi lựa chọn người phù hợp để tiến vào cấm địa…
Sau khi tiến vào đảo nổi, võ giả chứng thần bình thường đều sẽ chuyên tâm chứng thần đạo, lấy đâu ra thời gian rảnh rỗi chạy tới nơi này?
“Tu vi của ta không quan trọng, ta muốn nghe chuyện ngươi vừa nói.” La Chinh nghiêm túc nói tiếp.
Hắn không hề quan tâm tới Vũ Thái Bạch, mặc dù Vũ Thái Bạch là đệ tử đứng đầu của cha hắn, nhưng hai người chưa từng gặp mặt. Vấn đề là La Yên đang ở chỗ Vũ Thái Bạch.
“Đi chỗ khác chơi đi, chỉ là một võ giả chứng thần cỏn con, ‘hóng hớt’ cái gì chứ! Cút về tu luyện đi!” Người kia bực mình xua tay muốn đuổi La Chinh đi.
“Ha ha ha, tên nhóc kia tu vi bình thường mà lại thích nghe ngóng tin tức như thế này nhỉ?”
“Tiến vào đảo nổi của Hàm gia không dễ, nên cố gắng nâng cao tu vi của mình mới đúng…”
Bên cạnh cũng có vài vị thần cười nhạo La Chinh. Quả thực, việc một võ giả chứng thần xuất hiện ở nơi này khiến bọn họ cảm thấy rất bất ngờ.
“Leng keng…”
La Chinh khẽ duỗi tay, mấy trăm đồng Thần vũ tệ trút xuống từ trong tay hắn. La Chinh nghiêm túc nhìn chằm chằm vị thần cấp trung kia nói: “Nói cho ta biết chuyện của Vũ Thái Bạch và Khương gia, như vậy chỗ này đều là của ngươi.”