La Chinh gần như không chừa lại chút thời gian nào cho Mục Thần kịp phản ứng.
Mục tiêu mà hắn theo đuổi chính là giải quyết nhanh gọn trận đấu này…
Quả thực, võ kỹ mà Mục Thần sử dụng vô cùng huyền ảo, nếu La Chinh dùng chiêu thức tinh vi thì hoàn toàn không thể hóa giải được nó.
Thành ra cái gọi là “một anh khỏe chấp mười anh khôn” vẫn luôn phổ biến từ trước đến nay, ngay cả trong Thần Vực.
Thô bạo phá hủy võ kỹ của đối phương bằng cơ thể cứng rắn, rồi lại áp đảo đối thủ bằng sức mạnh tuyệt đối của mình. Nếu cần, La Chinh có thể bổ sung thêm tấn công linh hồn. Với thực lực bây giờ của hắn mà đấu với võ giả chứng thần thì có vẻ như đang bắt nạt người ta vậy.
Thật ra, trong vũ trụ Đại Diễn, La Chinh còn có thể miễn cưỡng chống cự lại đám người Mục Hàn.
Tuy tu vi của Mục Hàn mới chỉ là thần cấp thấp, nhưng ông ta là đệ tử của Mục Hải Cực, thực lực chân chính của ông ta có thể sánh ngang thần cấp trung!
Nói cách khác, ở mức nào đó, với thực lực của La Chinh bây giờ, hắn có thể gắng sức đấu một trận với cả thần cấp trung bình thường…
Lúc này, La Chinh chưa có động lực để vượt cấp khiêu chiến. Hắn phát hiện, sau khi thắng liên tiếp thì điểm tích lũy thưởng thêm đã vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn. Hình như kiếm điểm tích lũy từ các võ giả chứng thần đồng cấp ở đấu trường của các vị thần này cũng là một lựa chọn không tồi.
La Chinh tóm lấy hai tay của Mục Thần trong chớp mắt, rồi giải phóng ra sức mạnh cuồn cuộn thành một lực xé mạnh mẽ. Hắn gần như không để Mục Thần kịp phản kháng mà đã tàn nhẫn xé toạc hắn ta thành hai nửa…
Trong trận chiến với Mục Thần, La Chinh thắng.
Sau khi thắng trận này, La Chinh bèn rời khỏi đấu trường của các vị thần mà không nghĩ gì nhiều.
Không ngờ, hắn vừa mới ra khỏi nơi đó thì đã hết vía bởi đám người đông nghịt ở phía sau…
Sau lưng hắn là hơn một trăm người đẹp với đủ loại hình đang xúm lại, có vẻ họ đều đang quan sát hắn. Trong lúc đó, cũng có không ít người khẽ lên tiếng.
“Thắng hai mươi bảy trận liên tiếp…”
“Chắc đối thủ của hắn bây giờ là võ giả chứng thần tài giỏi nhất trong những nhà quyền thế lớn rồi.”
“Điểm tích lũy tăng nhanh quá, trận chiến này lại có thể tăng thêm hơn hai trăm điểm!”
Trong mắt những nữ đệ tử đó, vốn dĩ kẻ không có Âm Thể Tử Cực như La Chinh lại vào được điện Tử Hồn đã là một chuyện lạ rồi. Trước đó không lâu, lúc sư tôn đang nói chuyện, hắn còn ra mặt khích lệ mọi người. Đến bây giờ, các nàng mới phát hiện ra thực lực thật sự của tên này mạnh đến mức đáng sợ.
Nhưng không biết hắn sẽ thắng đến khi nào?
La Chinh cũng phát hiện ra trận đấu với Mục Thần ban nãy đã làm tăng thêm hai trăm bốn mươi điểm tích lũy. Nếu hắn vẫn tiếp tục thắng trận thì điểm tích lũy sẽ tăng đến mức nào?
Tuy hắn đang bị hơn một trăm cô gái xúm lại nhìn ở đằng sau, nhưng hắn không để tâm lắm, mà tiếp tục tham gia vào đấu trường của các vị thần…
Các nhà quyền thế trên đảo nổi luôn có chuyên gia quan sát mọi biến động lạ trên bảng ngọc bích chúng thần!
Ví dụ như nếu cấp bậc của ai đột nhiên vọt lên trong khoảng thời gian nào đó, thì mọi nhà quyền thế sẽ lập tức thực hiện giám sát chặt chẽ.
Nhưng họ chỉ quan sát dựa vào bảng xếp hạng trên bảng ngọc bích chúng thần!
Trong các võ giả chứng thần hiện giờ, hạng nhất chính là Khương Văn Hiên của Khương gia. Hạng nhì là Hàm Sơ Nguyệt của Hàm gia. Hạng ba là Lôi Hỏa Hỏa của Lôi gia. Còn tên Mục Thần vừa mới giao đấu với La Chinh, trước kia hắn ta đứng hạng sáu, nhưng sau khi bị La Chinh đánh bại thì hắn bị mất đi một số điểm tích lũy, khiến thứ hạng lập tức rơi từ hạng sáu xuống hạng thứ mười hai.
Nếu La Chinh được xếp hạng ngay từ đầu, thì với điểm tích lũy của hắn bây giờ, có khi đã đủ sức bỏ xa Khương Văn Hiên đang đứng hạng nhất kia chỉ trong chớp mắt rồi.
Song, La Chinh lại đấu hai mươi bảy trận liên tiếp mà không có lấy một trận thua. Ngay cả quy tắc trong đấu trường của các vị thần cũng chẳng thể xếp hạng cho La Chinh được. Thế nên hắn trở thành một người vô hình - vừa liên tục tích góp điểm tích lũy, vừa không gây ra sự chú ý quá lớn.
Tuy vậy, những kẻ bị La Chinh đánh bại cũng chỉ nghi hoặc một chút mà thôi. Dù sao trước kia họ cũng từng đạt kỷ lục thắng mãi không ngừng đó thôi. Họ cho rằng sớm muộn gì cũng có người đánh bại La Chinh, lúc đó điểm tích lũy của hắn sẽ trở lại bình thường…
Nhưng mà La Chinh vẫn duy trì kỷ lục thắng liên tiếp, chưa từng ngừng lại.
Trong hôm đó, La Chinh lại thắng thêm ba trận nữa, nâng số trận thắng lên ba mươi trận. Điểm tích lũy của hắn cũng gần chạm mốc ba nghìn điểm.
Cứ như vậy, khoảng cách giữa La Chinh và mục tiêu tám nghìn điểm tích lũy không còn xa vời nữa. Tất nhiên, cần có điều kiện là La Chinh phải vẫn luôn thắng như vậy, vì nếu hắn thua một trận thì có khi sẽ đánh mất hơn chín phần điểm tích lũy!
Ngay vào lúc mọi người đang không ngừng phấn đấu vì điểm tích lũy thì điện Tử Hồn lại tuyên bố bây giờ sẽ trao thưởng xếp hạng tại đấu trường của các vị thần!
Thấy mọi người trong điện Tử Hồn đang dốc hết sức tăng điểm tích lũy của mình, tất nhiên Hàm Cửu Di cảm thấy hết sức vui mừng. Họ cố gắng đến vậy, dĩ nhiên nàng ta cũng muốn đưa ra ít chỗ tốt. Nàng ta là á thánh của Hàm gia đã lâu rồi, tất nhiên phải có không ít đồ tốt…
La Chinh cũng đến xem một chút, vì chắc chắn phần thưởng mà Hàm Cửu Di đưa ra sẽ khá tốt. Trong đó có một thanh kiếm Chu Ti màu bạc vô cùng lộng lẫy khiến hắn rất thích. Theo lời Hàm Cửu Di tuyển bố thì những vật báu đó sẽ được phân chia dựa vào sự cải thiện của điểm tích lũy. Người gom góp được nhiều điểm tích lũy nhất trong vòng ba tháng sẽ được quyền lựa chọn trước tiên, rồi cứ thế mà suy ra.
Nếu La Chinh vẫn luôn duy trì chuỗi trận thắng thì cơ hội hắn trở thành người thứ nhất được chọn phần thưởng sẽ rất lớn.
Tiếp sau phần thưởng mà Hàm Cửu Di lấy ra thì dòng chính Hàm gia cũng thông báo về phần thưởng của đấu trường các vị thần lần này!
Nhìn qua có vẻ thứ hạng của đảo nổi lúc này thực sự vô cùng quan trọng với Hàm gia. Nếu như phía Hàm Cửu Di tự lấy ra vật báu để cổ vũ các nữ đệ tử trong điện Tử Hồn thì phía dòng chính Hàm Gia cũng lấy ra nhiều vật báu để tiến hành trao thưởng và tôn vinh.
Vì tò mò, La Chinh cũng đến thành Thánh Hoàng để xem. Ngay lúc ấy, La Chinh đã bị hấp dẫn bởi một vật báu trong đó.
Dù Hàm Cửu Di có giàu nứt đố đổ vách thì vẫn thua dòng chính của Hàm gia!
Lúc này có thể xem như dòng chính đang hạ vốn gốc. Vì muốn tăng thứ hạng của đảo nổi, Hàm gia tình nguyện từ bỏ điện Tử Hồn, cũng sẵn lòng lấy ra vật quý nhất trong gia tộc.
Chỉ riêng chí bảo hồng mông có phẩm cấp đã có khoảng hơn ba mươi món, bày thành hàng trong đại điện khổng lồ.
Gần như mọi thần đi vào đại điện đều toát ra ánh mắt tham lam và kinh ngạc. Dù cho những món chí bảo hồng mông kia cũng chẳng thể xem là đồ tốt trong mắt ai đó… Ví dụ như La Chinh thì chẳng mấy để ý đến chúng.
Từ lúc hắn bước vào thì ánh mắt của hắn đã dán chặt vào nơi cao nhất trong đại điện.
Ở đây có năm món vật báu được xếp thành hàng ngang, lần lượt là một thanh kiếm ngọc, một cây kéo, một tấm gương và một cái đỉnh chỉ lớn bằng bàn tay. Ở giữa chúng là một pho tượng sư tử bằng đồng!
Chúng đều tỏa ra sức mạnh kỳ lạ khiến mọi người đứng dưới đều thấy chấn động.
“Thảo nào lần này Thánh Hoàng lại yêu cầu giải tán điện Tử Hồn. Ngay cả chính Thánh Hoàng cũng phải bỏ vốn gốc ra nhằm tăng thứ hạng của mọi người!”
“Có phải một số chính sách ở đảo nổi sẽ thay đổi không, vì Hàm gia ngày xưa đâu có coi trọng thứ hạng cho lắm…”
“Kính Quảng Lăng kìa, ta nằm mơ cũng muốn có món pháp bảo này. Không ngờ dòng chính chịu bỏ nó ra làm phần thưởng!”
Có rất nhiều vị thần cấp trung, thậm chí là thần cấp cao cũng thèm nhỏ dãi khi nhìn chăm chú vào năm món pháp bảo kia.
Nhưng thứ thu hút La Chinh lại không phải là năm vật báu đó.
Con sư tử đồng ở giữa kia nằm rạp trong một chiếc khay rất lớn. Cái khay đó rộng khoảng một trượng, toàn bộ bao phủ bởi màu xanh xám, nhìn qua có vẻ rất lâu đời!
Tuy La Chinh không nhận ra chất liệu của chiếc khay, nhưng lần đầu tiên thế giới cơ thể của hắn đã đáp lại chính xác ham muốn mãnh liệt của nó. Hắn lập tức đoán được chiếc khay đặt con sư tử đồng kia chính là được làm từ loại đất sét đặc biệt kia!
Việc không thể ngưng tụ thần cách vẫn luôn là mối lo của La Chinh.
Tuy hắn đã có thể tóm lấy một chút cơ hội ở thần thành Lục Nhâm nhờ may mắn, nhưng hắn cũng sém chút đã bỏ mạng trong hang động kỳ dị kia. Bây giờ nếu muốn tiếp tục tìm được loại đất sét này thì rất khó.
Trong thâm tâm, La Chinh từng có lúc cảm thấy cực kỳ uể oải. Nếu không thể tìm được loại bùn đặc biệt này thì tu vi của hắn sẽ mãi mắc kẹt ở Giới Chủ Cảnh.
Nhưng không ngờ bây giờ lại có thể tìm thấy nó ở đây! La Chinh vô cùng hưng phấn, nhưng cũng chỉ có thể thầm cảm tạ mình đã lọt mắt xanh của thần số mệnh.
Tuy nhiên, chỗ đặt năm món vật báu kia vốn dĩ còn cao hơn ba mươi món chí bảo hồng mông. Mà con sư tử đồng còn đứng đầu trong năm món vật báu. Đó có nghĩa là điều kiện để có con sư tử đồng kia sẽ khá ngặt nghèo!
“Tiền bối, không biết phần thưởng năm nay của dòng chính cần có điều kiện gì mới có thể lấy được vậy? Ví như con sư tử đồng ở chỗ cao nhất kia…” La Chinh ngẩng đầu hỏi một vị thần cấp trung bên cạnh.
Vị thần cấp trung này cũng đang nhìn chăm chú đến thẫn thờ vào năm món vật báu ở nơi cao nhất, nghe La Chinh hỏi vậy thì ông ta bèn lộ vẻ mất mát, “Sư tử đồng? A, ở đây làm gì có con sư tử đồng nào. Nếu ngươi nói đến tượng Vạn Thú Kim Loan trong năm món vật báu kia thì ngươi không cần nghĩ nữa đâu. Đó đều là dành cho con em của dòng chính, người bình thường hoàn toàn không có tư cách lấy được!”