Bách Luyện Thành Thần

Chương 1827





Chương 1827GẶP LẠI

Các đệ tử trong thành Thánh Hoàng hiểu rằng, đúng là Hàm gia đã đưa ra lòng thành như thế, nhưng thứ “lòng thành” kia chẳng phải thứ mà họ có thể lấy được.

Luôn có sự chênh lệch về địa vị và đẳng cấp trong các đệ tử của Hàm gia trên đảo nổi. Ở đây được phân ra thành bốn cấp bậc dựa trên nguồn gốc xuất thân.

Trong đó, đệ tử khác họ trên đảo nổi xếp thứ bốn. Chắc La Chinh cũng được xem là một trong số đó, tuy nhiên trường hợp của hắn đặc biệt hơn nhiều.

Cấp thứ ba là con em của các chi thứ trong Hàm gia, có họ Hàm. Dù thực lực và thiên phú của những đệ tử họ Hàm đó không chênh lệch quá nhiều so với đệ tử khác họ, nhưng dù sao dòng họ của những người đó cũng có một chữ “Hàm”. Tất nhiên, dòng chính Hàm gia ở đây sẽ chăm sóc họ hơn.

Đệ tử dòng chính Hàm gia đều được xếp vào cấp thứ hai. Những người đó sinh ra trên đảo nổi, cũng lớn lên ở đây, nhưng đáng tiếc thiên phú lại thường thường, thực lực quá kém. Hàm gia chỉ có thể bỏ ra tài nguyên ở một mức nào đó để đệ tử dòng chính không đến nỗi bị bỏ lại phía sau, bởi dù sao thì họ cũng là người một nhà.

Tất nhiên, cấp thứ nhất là đệ tử tinh anh trong Hàm gia!

Những người này chính con cưng của Hàm gia, gần như mọi tài nguyên, tâm huyết đều được dồn vào những người đó. Họ được xem là những người xuất sắc của đời tiếp theo trong Hàm gia. Ở một mức nào đó, có thể nói họ đang gánh vác toàn bộ những kỳ vọng lớn lao của Hàm gia.

Chẳng hạn như Hàm Thương Yên nổi trội suốt mấy năm nay và Hàm Lưu Tô vừa thăng lên làm thần cấp thấp cách đây không lâu.

Bình thường, những người này rất ít khi lộ mặt, nhưng đều không hề qua loa khi ở đấu trường của các vị thần. Bọn họ chắc chắn đều là những người đứng hạng cao nhất trong những người có cùng cảnh giới. Tuy họ không chiếm số đông ở Hàm gia, nhưng thường thì điểm tích lũy của họ có thể tạo ra ảnh hưởng mang tính quyết định với thứ hạng của đảo nổi!

Vị thần cấp trung đó nói rõ, đúng là năm món vật báu kia đều là tốt nhất trong những món đồ tốt, nhưng đệ tử bình thường trên đảo nổi chỉ có thể nhìn chúng mà thèm nhỏ dãi thôi. Về sau, chắc chắn những người có thể lấy được mấy thứ này chỉ có thể là đệ tử tinh anh của dòng chính. Và cũng chỉ có những tên quái vật ấy mới có thể gom được đủ điểm tích lũy trong thời gian ngắn được.

“Dù có tư cách hay không thì vẫn cần phải có một quy tắc công bằng chứ?” La Chinh hồn nhiên hỏi.

La Chinh hiểu rất rõ, thế giới này không có sự công bằng tuyệt đối. Có sự chênh lệch rất lớn về thực lực trong những đệ tử Hàm gia. Mặt ngoài thì có vẻ như bất cứ ai có khả năng tranh đua đều có thể giành lấy những món vật báu kia, nhưng tóm lại chỉ có dăm ba người đủ thực lực để đạt đến điều kiện…

Vị thần cấp trung thản nhiên liếc nhìn La Chinh. Hắn thấy tên võ giả chứng thần này còn chưa biết thân biết phận như vậy thì bèn đưa bản điều kiện của Hàm gia ra: “Ba mươi món chí bảo bên dưới cần tăng mười lăm nghìn điểm tích lũy trong vòng ba tháng, còn năm món chí bảo ở trên thì cần năm mươi nghìn điểm tích lũy.” Hắn nói được một nửa, rồi lại nói tiếp ngay theo đó: “Tính theo số điểm tích lũy mà võ giả chứng thần có được sau khi thắng một trận đấu, nếu ngươi muốn lấy một trong ba mươi món chí bảo bên dưới thì cần phải thắng cỡ năm nghìn trận. Còn nếu muốn một trong năm món chí bảo trên kia thì cần cỡ mười lăm nghìn trận đấy, ha ha…”

Vốn dĩ, hắn cho rằng nếu mình đưa ra con số kia thì sẽ khiến La Chinh tái mặt.

Không ngờ vẻ mặt của La Chinh vẫn bình tĩnh như thường, không thay đổi chút nào mà chỉ hơi gật gù.

Một trận đấu của võ giả chứng thần chỉ được tối thiểu ba phần điểm thôi. Nhưng La Chinh vẫn đang giữ vững chuỗi trận thắng, càng lúc càng có nhiều điểm tích lũy được cộng dồn vào. Nếu hắn vẫn tiếp tục nỗ lực thì vẫn có khả năng thắng đến mười lăm nghìn điểm tích lũy.

Nhưng mục tiêu của hắn lại là tượng Vạn Thú Kim Loan trong năm món chí bảo kia. Cụ thể hơn thì thứ hắn cần là cái khay cực lớn bên dưới bức tượng Vạn Thú Kim Loan thôi, hắn không có hứng lắm với bức tượng đó.

Nhưng có lẽ vẫn sẽ hơi khó để La Chinh kiếm được năm mươi nghìn điểm tích lũy trong thời gian ngắn…

Đúng lúc này, một phía đại điện có không ít người ùa vào.

Những người này đều có hộ vệ mặc giáp vàng vây quanh, chứng tỏ họ có địa vị hơn người!

“Tỷ tỷ, tỷ nhìn kìa! Lần này cuối cùng phụ hoàng cũng chịu lấy bức tượng Vạn Thú Kim Loan kia ra rồi!” Trong đó có một cô gái hoạt bát khoảng mười bảy mười tám tuổi, chỉ vào những món chí bảo phía trên đại điện rồi nói.

“Chất giọng này…” La Chinh hơi nhíu mày. Vừa nhìn lại, hắn đã nhận ra cô gái vừa đến. Đó đúng là Hàm Sơ Nguyệt từng gặp trong cấm địa Luyện Thần.

Bây giờ Hàm Sơ Nguyệt đã là võ giả chứng thần. Lúc ở trong cấm địa Luyện Thần, thực lực của nàng vẫn khá yếu, nhưng bây giờ nàng đã thành một trong những võ giả chứng thần nổi bật nhất!

Mà bên cạnh Hàm Sơ Nguyệt đúng là Hàm Lưu Tô.

Bây giờ, Hàm Lưu Tô trông mảnh khảnh hơn nhiều, dáng vẻ nhiệt tình hào phóng khi xưa đã mất hẳn, tất cả chỉ còn lại vẻ ưu tư. Tuy nhiên, nàng đã chứng thần đạo, dù chỉ là thần cấp thấp nhưng khí chất của nàng lại vô cùng mạnh mẽ. La Chinh cảm thấy có vẻ nàng còn mạnh hơn cả đám người Mục Hàn, Mục Cửu, Mục Thiên.

La Chinh thấy bất ngờ khi gặp lại hai tỷ muội Hàm gia ở đây, nhưng hắn không định bước đến nhận người quen.

Thực ra, hắn học thuật thay đổi dáng vẻ của Cực Ác lão nhân, chính là để tránh hai nàng nhận ra mình khi đến đảo nổi của Hàm gia.

Tỷ muội Hàm gia đã giúp hắn cởi bỏ nghi vấn về thân thế của hắn hồi ở cấm địa Luyện Thần, các nàng biết rõ lai lịch của hắn. Nếu hắn tùy tiện tiết lộ thân phận với các nàng thì có khi phải chuốc lấy phiền phức cực lớn.

Điều đó không có nghĩa là La Chinh không tin hai tỷ muội kia, vì rõ ràng họ vẫn rất nghĩa khí. Dáng vẻ này của hắn chẳng khác nào lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, nhưng bây giờ hắn không thể sơ suất được.

“Trưởng công chúa giá lâm, những người không liên quan hãy rời khỏi đại điện!” Một hộ vệ quát to.

La Chinh lặng lẽ liếc qua những hộ vệ kia vài lần nhưng không thấy “Hạ tả vệ” hồi ở cấm địa Luyện Thần đâu. Vậy có nghĩa là một nhóm hộ vệ của Hàm gia sẽ vẫn luôn đóng giữ ở đó…

Sau khi mọi người nghe thấy “Trưởng công chúa giá lâm” thì không kìm nổi sự bất ngờ. Tất nhiên, những vị thần trong đại điện biết những cô gái kia không phải kẻ tầm thường, nhưng không ngờ đó lại là Trưởng công chúa của Hàm gia.

“Đi thôi, ở đây cũng không có gì xem được đâu. Ngươi thấy đó, lúc này những người tinh anh của dòng chính đã nhắm đến mấy món chí bảo kia rồi.” Vị thần cấp trung bên cạnh La Chinh lắc đầu, còn thiện chí vỗ vai hắn, nhắc nhở rằng hắn phải đi.

“Ừm.” La Chinh lên tiếng rồi chuẩn bị quay lưng rời đi. Đúng lúc đó, một giọng nữ trong sáng vang lên: “La Thiên Hành! Ngươi đợi một chút!”

La Chinh hơi ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói đó, hắn quay đầu nhìn sang. Hóa ra trong những cô gái đó, ngoài hai tỷ muội Hàm gia ra còn có một cô gái áo xanh, đúng là cô gái mà hắn gặp trong kỳ sát hạch của phủ Hàm Thiên.

Lúc ấy, ông già bên cạnh cô gái đó chỉ mới đưa ra một thanh kiếm ngọc bích chạm rỗng mà toàn bộ phủ Hàm Thiên đã rơi vào im lặng, giữ kín mít về thân phận của nàng.

Dựa vào thuật dịch dung của Cực Ác lão nhân, cơ bắp và xương cốt trên mặt La Chinh đã đổi vị trí, vẻ ngoài đã khác với ngày xưa. Hai tỷ muội Hàm gia không nhận ra hắn, nhưng cô gái áo xanh mới gặp hắn một lần trong kỳ sát hạch của phủ Hàm Thiên lại nhận ra được. .

Những hộ vệ phụ trách dọn đường cản La Chinh lại, còn cô gái áo xanh vừa thấy La Chinh thì có vẻ hết sức vui mừng. Nàng lập tức quay đầu cười ha ha với Hàm Sơ Nguyệt: “Ta nói rồi mà, không phải ta bịa đặt đâu. Có một tên yêu nghiệt rất mạnh đến từ phủ Hàm Thiên, sớm muộn gì hắn cũng sẽ đến đảo nổi của chúng ta!”

Nói rồi, nàng bèn chạy nhanh về phía La Chinh, trên mặt hiện lên vẻ phấn khích.

“La Thiên Hành, nếu ngươi đã vượt qua kỳ sát hạch ở phủ Hàm Thiên thì sao phía thành Thánh Hoàng lại không sai người đến đón ngươi?” Cô gái áo xanh chợt hỏi.

Cô gái áo xanh có địa vị cao trong Hàm gia nên tất nhiên nàng có rất nhiều lợi thế. Nàng biết phủ Hàm Thiên đã đề cử La Thiên Hành với bên đảo nổi, sớm muộn gì hắn cũng sẽ đến đây. Nhưng nàng không ngờ trong lúc đó lại có sai sót. Do mâu thuẫn giữa Hàm Diệu Chi và Hàm Đạo Chi nên cuối cùng La Chinh bị đưa vào điện Tử Hồn.

Trong mấy dịp cô gái áo xanh đến điều tra ở thành Thánh Hoàng, nàng không hề nghe được tin La Thiên Hành vào thành, điều này khiến nàng cảm thấy rất kỳ quái.

Tình bạn giữa cô gái áo xanh và Hàm Sơ Nguyệt, Hàm Lưu Tô khá tốt. Tuy nhiên, dù các tinh anh trong Hàm gia có là bạn thân thì cũng thường rơi vào mối quan hệ cạnh tranh. Trước kia, khi hai tỷ muội Hàm gia bước vào cấm địa Luyện Thần rồi tình cờ gặp La Chinh và trải qua một loạt chuyện lạ, sau khi họ về đảo nổi cũng kể chuyện này nói cho nàng nghe.

Về chuyện La Chinh thống trị Chân Nguyên Thủy Mạt, một mình đánh đuổi một đám tinh anh cấp cao của các nhà quyền thế, thậm chí còn khiến Tần Thiên Trạch chịu thiệt, cô gái áo xanh đã nghe mòn tai rồi. Nàng vừa hâm mộ vừa tò mò về người kỳ lạ mà hai tỷ muội Hàm gia đã gặp ở cấm địa Luyện Thần.

Trong lần trở về vùng đất tổ của Hàm gia, cô gái áo xanh vô tình gặp một thiên tài tên là La Thiên Hành. Với thực lực của hắn, chắc ngay cả tinh anh trong các nhà quyền thế cũng khó mà đấu lại. Tuổi thật của nàng còn chưa đến mười sáu, nhỏ hơn cả Hàm Sơ Nguyệt, song lòng hiếu thắng lại mạnh hơn, nên tất nhiên phải khoe khoang khắp nơi sau khi nàng quay về rồi!