Sau khi Hàm Sơ Nguyệt và Hàm Lưu Tô trở về từ cấm địa Luyện Thần, họ vẫn luôn thầm nhung nhớ La Chinh.
Thậm chí Hàm Lưu Tô còn sử dụng mối quen biết của mình, nhằm hỏi thăm tình hình của vũ trụ Đại Diễn qua Khương gia!
Nếu là ngày xưa thì nàng thật sự có thể làm được, dù sao thì địa vị của nàng ở Hàm gia cũng khá cao. Trưởng nữ của Thánh Hoàng vẫn có thể dò la chút tin tức qua Khương gia, nhưng lúc này nàng lại chẳng thu được tin tức được gì.
Bởi Khương gia đã mất đi quyền điều khiển với vũ trụ Đại Diễn, tất nhiên nguyên do đến từ đám người Vũ Thái Bạch.
Không còn cách nào, Hàm Lưu Tô chỉ đành từ bỏ. Tóm lại, nàng không thể tự mình đi đến vũ trụ Đại Diễn một chuyến, mà phụ hoàng chắc chắn sẽ không đồng ý.
Trước kia, khi nghe ngóng được tin tức của La Thiên Hành từ chỗ Hàm Bích La, nàng cũng thấy hơi tò mò.
Từ khi La gia bị san bằng, thiên tài họ La dưới gầm trời này càng lúc càng ít hơn. Bây giờ bất thình lình xuất hiện một thiên tài họ La thì khó tránh khỏi có chút kỳ quặc. Huống chi, nếu La Chinh thật sự đến Thần Vực thì nhất định hắn sẽ không dùng tên thật.
Nhưng suy đi tính lại, Thần Vực lớn như vậy, lại có chuyện La Chinh sẽ vừa khéo đến vùng đất tổ Hàm gia, rồi tình cờ vượt qua kỳ sát hạch của phủ Hàm Thiên, rồi lại đúng lúc gặp được Hàm Bích La trong đó? Mà Hàm Bích La lại vừa lúc muốn khoe khoang với mình, và người đó lại trùng hợp dùng tên giả của La Chinh?
Chuyện này có thể sao? Xác suất xảy ra chuyện này nhỏ đến mức gần như bằng không. Sau khi nghĩ kỹ điểm này, Hàm Lưu Tô bèn không chú ý đến nữa.
Về cô gái nhỏ Hàm Bích La này, chẳng qua nàng cũng chỉ nổi hứng nhất thời, do hiếu thắng mà thôi. Nàng đã mấy lần hỏi thăm tin tức của La Thiên Hành trong thành Thánh Hoàng, sau khi không tra được gì thì cũng từ bỏ vô cùng dứt khoát.
Mãi cho đến hôm nay, khi ba người gồm nàng và Hàm Lưu Tô, Hàm Sơ Nguyệt đi với nhau đến ngắm sơ qua phần thưởng mà phụ hoàng đưa ra, vừa khéo chạm mặt La Thiên Hành.
Hàm Lưu Tô cũng âm thầm đánh giá La Chinh.
Tuy dáng vẻ của hắn đã thay đổi hẳn, khí thế cũng mạnh hơn rất nhiều so với năm đó nhưng vẫn lờ mờ khiến nàng cảm thấy vô cùng quen thuộc. Đúng là cảm giác quen thuộc đó khiến Hàm Lưu Tô hết sức hoang mang. Rõ ràng đây là lần đầu gặp người trước mắt này, vì sao lại khiến nàng cảm thấy thân thuộc?
“Ta không gia nhập thành Thánh Hoàng.” La Chinh lắc đầu: “Ta gia nhập điện Tử Hồn.”
“Điện Tử… Tử Hồn.” Khóe môi của Hàm Bích La hơi nhếch lên, nở một nụ cười quái dị: “Sao mà ngươi lại vào điện Tử Hồn thế? Nghe đồn ở đó vẫn có đàn ông, nhưng mấy tên đàn ông đó giống y như đàn bà…”
Hàm Sơ Nguyệt cách đó không xa cũng hoạt bát đi đến. Tuổi nàng không cách xa tuổi Hàm Bích La lắm, nên cũng thấy vô cùng hứng thú, “Bích La, đây là thiên tài họ La của phủ Hàm Thiên mà ngươi nói đó hả? Không phải hắn không có Âm Thể Tử Cực sao? Sao hắn lại có thể gia nhập điện Tử Hồn được, ha ha ha…”
Thấy hai cô gái cười khoái trá trước mặt mình, La Chinh lộ vẻ bất đắc dĩ, “Có gì buồn cười chứ, tuy ta không có Âm Thể Tử Cực, nhưng lại được Thần Đạo Tử Khí thừa nhận.” Nói rồi hắn vươn tay búng nhẹ một cái. Một luồng hơi thở màu tím bắt đầu quay quanh La Chinh, từ trong đó tỏa ra đạo uẩn tinh tế.
Hàm Lưu Tô đứng gần đó cũng lộ vẻ kinh ngạc khi thấy cảnh tượng đó. Nàng thản nhiên lên tiếng hỏi, “Âm khí của thần đạo Tử Khí này trống rỗng, cố gắng lắm mới có thể điều khiển thuần thục nó được. Vốn dĩ, ngươi không thể lĩnh ngộ được hai thứ này thì làm sao có thể lĩnh ngộ được đạo uẩn trong thần đạo Tử Khí?”
Sau vài năm, Hàm Lưu Tô có thêm hai phần chững chạc và u buồn, cũng thêm một chút hơi thở của kẻ luôn đứng trên cao. Khi nàng mở miệng nói với La Chinh, tất nhiên là bằng giọng điệu của người nhìn xuống từ trên cao. Đó cũng bởi địa vị của nàng cho phép như thế.
“Thứ cho La mỗ không thể trả lời được.” La Chinh thẳng thừng từ chối.
Hàm Lưu Tô chưa nói gì, song vẻ mặt của hộ vệ bên cạnh đã đen lại. Người hộ vệ này chính là thần cấp cao, hắn không chỉ chịu trách nhiệm bảo vệ bên người Hàm Lưu Tô, mà địa vị của chính hắn ở Hàm gia cũng rất cao. Nghe La Chinh trả lời, hắn lạnh lùng quát, “Trưởng công chúa hỏi chuyện sao ngươi có thể từ chối?”
Tuy người kia là thần cấp cao, còn có vẻ hung hăng, song La Chinh vẫn bình tĩnh hỏi ngược lại: “La mỗ chỉ gia nhập đảo nổi Hàm gia, không phải là bán thân cho Hàm gia đúng không?”
Đúng là có đạo lý này. Nhà quyền thế trên các đảo nổi không đưa ra quá nhiều quy định với đệ tử dưới trướng mình, cũng như không có ràng buộc quá lớn với đệ tử khác họ.
Tuy nhiên, để lấy lòng những nhà quyền thế, vô số đệ tử khác họ vẫn luôn vô cùng khách sáo, thậm chí còn có cả nịnh nọt, hy vọng khiến các nhân vật lớn của nhà quyền thế vui lòng để có thể đổi lấy vài cơ hội và lợi ích.
Nhưng đó lại là thứ La Chinh xem thường nhất!
Với hắn, đảo nổi Hàm gia chỉ là một con đường mà thôi. Nếu cần có tám nghìn điểm tích lũy để bước vào núi Bất Chu thì hắn sẽ thành thật gom góp đủ tám nghìn điểm. Hắn không muốn xin sự giúp đỡ từ người ngoài.
Vị thần cấp cao kia lại càng giận dữ hơn khi nghe La Chinh trả lời như thế: “To gan lắm...”
Do nàng lên tiếng can ngăn nên vị thần cấp cao gọi là “Cung thúc” này mới xem như im miệng, giận dữ trừng mắt với La Chinh rồi cuối cùng lui sang một bên.
Nghe câu trả lời của hắn, vẻ hoang mang trên mặt Hàm Lưu Tô dần biến mất, nhưng thực chất trong lòng nàng càng lúc càng rối rắm hơn.
Dù xét về ngoại hình hay giọng nói thì tên trước mắt này vẫn khác hoàn toàn so với La Chinh, nhưng tính cách của La Thiên Hành này lại gần như giống y hệt. Có lẽ nàng không thể nhận ra bất kỳ kẽ hở nào, nhưng trực giác vốn có của phụ nữ lại liên tục dẫn đường cho nàng.
Trước kia, nàng chỉ thấy hơi kỳ lạ với khí chất khiến nàng thấy quen thuộc của La Thiên Hành, nhưng bây giờ nàng đã ý định bắt đầu chứng minh “La Thiên Hành chính là La Chinh”, để chứng minh rằng “La Chinh đang cố giả vờ như không quen các nàng”.
Nghĩ vậy, đôi mắt của nàng xẹt qua một chút vẻ tinh ranh. Nàng quay đầu hỏi Hàm Sơ Nguyệt: “Sơ Nguyệt, không phải trước kia Bích La từng nói có một võ giả chứng thần chắc chắn mạnh hơn muội sao?”
Thiên phú của Hàm Sơ Nguyệt có khi còn mạnh hơn cả Hàm Lưu Tô. Tuy bây giờ nàng chỉ là võ giả chứng thần nhưng đã xưng bá trong các võ giả ở đấu trường của các vị thần. Nàng xếp hạng thứ hai, chỉ sau Khương Văn Hiên của Khương gia!
Nếu đảo nổi có thể đại diện cho tiêu chuẩn cao nhất của Thần Vực, thì về mặt lý luận, thực lực đứng hàng thứ hai trong những võ giả chứng thần ở Thần Vực của Hàm Sơ Nguyệt đã chứng tỏ nàng có thiên phú khá ghê gớm.
Đúng là trước kia Hàm Bích La đã nói giống như vậy, nhưng tính cách của Hàm Sơ Nguyệt lại hơi bộp chộp, không tinh tế nhạy bén như Hàm Lưu Tô. Nàng đã sớm quên sạch chuyện này. Nàng lại không nhận ra điểm đặc biệt gì từ La Thiên Hành, cũng không có liên tưởng gì giữa La Thiên Hành và La Chinh.
Tuy nhiên, khi chợt nghe tỷ tỷ hỏi như vậy, nàng lập tức nhớ lại, bất ngờ vỗ hai tay vào nhau: “Đúng nhỉ! Bích La, không phải thời gian trước, ngày nào ngươi cũng thổi phồng thực lực của tên này sao? Còn nói là mạnh hơn ta nữa? Bây giờ có dịp thì học hỏi một chút! Mau! Ở đây luôn đi!”
Hàm Sơ Nguyệt đúng là kiểu người nghĩ gì làm nấy, không ngờ nàng lại định so đấu với La Chinh ngay tại đây.
Nếu nàng biết La Chinh chính là La Thiên Hành thì chắc chắn sẽ không lựa chọn như thế. Tuy tính tình của Hàm Sơ Nguyệt hơi bộp chộp nhưng đầu óc vẫn rất thông minh. Sau khi quay về, hai tỷ muội Hàm gia từng lén xem xét lai lịch gốc gác của La Chinh, thậm chí còn lén đọc vài tư liệu lịch sử mà người bình thường khó có thể tiếp cận!
Nguồn :
Hai tỷ muội càng đọc càng thấy hãi hùng nên mới quyết định giấu kín bí mật này nơi đáy lòng.
Nhưng hiểu biết của Hàm Sơ Nguyệt với gốc gác của La Chinh và lai lịch thực sự của hắn lại càng rõ ràng hơn. Tất nhiên, nàng hiểu rõ mình chắc chắn không phải đối thủ của hắn.
Tuy nhiên, bây giờ nàng lại không nghĩ nhiều đến vậy. Hàm Lưu Tô mới vừa tùy tiện khơi mào thì nàng đã muốn đấu tay đôi với La Chinh. Cùng lúc đó, Hàm Lưu Tô cũng có thể mượn cơ hội này để tìm thêm chút manh mối từ “La Thiên Hành”.
Ngay cả La Chinh cũng lộ vẻ bất đắc dĩ mà nhìn Hàm Lưu Tô. Cứ gặp hai tỷ muội này thì chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả.