Bách Luyện Thành Thần

Chương 1830





Chương 1830TRÊU ĐÙA

Giữa các nhà quyền thế có rất nhiều quy tắc chung.

Một số quy tắc được viết trên bảng đá thống trị, một số quy tắc khác thì được viết trong các Thánh Đường, cũng có một số quy tắc là gia quy, môn quy của các nhà quyền thế lớn…

Trong đám chơi bời này cũng có quy tắc.

Giống như vị thần cấp cao kia đã nói với Cung thúc: “Tuy ngươi đang bảo vệ thiên kim đại tiểu thư của Hàm gia, nhưng nếu ngươi vì bảo vệ nàng mà trêu chọc đám chơi bời này thì sẽ không cách nào trở mình được đâu. Nếu bọn họ đánh nhau thì tốt nhất ngươi cứ đứng nhìn, không nên tham gia!”

Tất cả nô tài đều không được phép tham dự vào tranh đấu giữa các đệ tử nòng cốt của nhà quyền thế…

Hàm Sơ Nguyệt định khiêu chiến với “La Thiên Hành” trước, xem xét thiên tài trong miệng Hàm Bích La là như thế nào.

Nhưng mà hiện tại nàng đã không nén được cơn giận, nên bèn xông về phía một võ giả chứng thần cách nàng gần nhất.

Nàng vừa mới nghe rất rõ ràng. Tên này mồm miệng không sạch sẽ, trong mắt lại lóe lên vẻ dâm dục. Đối phó với loại người như vậy, Hàm Sơ Nguyệt chưa bao giờ nương tay. Nàng chính là cường giả xếp thứ hai trong võ giả chứng thần!

“Vèo vèo…”

Hai luồng ánh sáng đỏ trong tay nàng biến thành hai ống tay áo dài màu đỏ, đan xen thành một hoa văn màu máu tuyệt đẹp, bao phủ xuống võ giả chứng thần kia!

Trong hoa văn màu máu này, sát khí tỏa ra đã che khuất cả bầu trời, khiến cả đại điện giống như đang rơi vào vực sâu Ma Vực vậy. Bất kể đứng ở chỗ nào cũng sẽ bị sát khí mãnh liệt ảnh hưởng.

Những vị thần cấp cao và thần cấp trung kia còn khá ổn.

Một số thần cấp thấp đã mơ hồ cảm thấy nhịp tim của bản thân bỗng nhiên tăng nhanh, máu toàn thân giống như muốn nhảy ra khỏi cơ thể mình, cả người cũng trở nên sôi sục muốn giết chóc!

Võ giả chứng thần bị hoa văn màu máu kia bao phủ, chính là đệ tử nòng cốt của Chu gia, tên là Chu Phi Hồng.

Thứ hạng đảo nổi của Chu gia trên biển Thời Gian không cao, chỉ xếp hạng ba mươi sáu, coi như là cấp trung. Nhưng xét cho cùng Chu gia vẫn có thánh nhân trấn thủ. Tuy nói mấy năm nay Chu gia không xuất hiện nhân tài đáng kinh ngạc nào, nhưng gia tộc này mạnh vì gạo, bạo vì tiền, mối quan hệ với những gia tộc khác cũng được xử lý rất tốt. Những năm gần đây, họ vẫn luôn duy trì được địa vị của mình, thứ hạng của đảo nổi hầu như không có biến động gì.

Chu Phi Hồng đâu nghĩ đến con gái nhỏ của Thánh Hoàng Hàm gia lại hung dữ như thế, một lời không hợp đã muốn ra tay giết người.

Đám chơi bời trong đảo nổi này, người này còn bá đạo hơn người kia, nhưng lần đầu tiên hắn gặp phải người hung tàn bá đạo như thế, cho nên lập tức liền bối rối.

Cho dù Chu Phi Hồng không ngẩn ra, hắn cũng không phải là đối thủ của Hàm Sơ Nguyệt.

Hiện tại, Hàm Sơ Nguyệt đang xếp hạng thứ hai trong các võ giả chứng thần cấp trung, mà Chu Phi Hồng chỉ xếp hạng dưới tám mươi. Hai người từng có giao đấu với nhau hai lần trong đấu trường của các vị thần. Khi đó hắn gần như đều thua Hàm Sơ Nguyệt trong thời gian cực ngắn.

Trong đấu trường của các vị thần sẽ không thật sự chết đi, nên Chu Phi Hồng còn có thể chịu đựng được. Bây giờ mắt thấy hoa văn màu máu mang theo sát khí lạnh băng bổ xuống dưới, hắn đã sợ đến khuôn mặt như biến thành màu đất, lập tức kêu “cứu mạng”!

La Chinh đứng ở phía bên kia, thản nhiên nhìn cảnh tượng này.

Hắn đã sớm đưa ra quyết định, nếu không định lộ mặt, như vậy không cần ra tay.

Bất kể đám quần là áo lượt nhà quyền thế này định ầm ĩ thế nào, lại định làm sao thu tay, cũng không liên quan gì đến La Chinh hắn. Hắn cũng lười xem náo nhiệt…

Nếu như cha hắn khỏe mạnh, La gia không bị hủy diệt, La Chinh từ từ trưởng thành trong nhà quyền thế thì có lẽ cũng sẽ trở thành một trong những thành viên quần là áo lượt như thế này. Nhưng thế gian này không có “nếu như”, cuối cùng hắn cũng không phải là một thành viên trong đám người này. Từ khoảnh khắc hắn được sinh ra kia, đã định trước thứ mà hắn gánh vác phải nặng hơn những đệ tử này rất nhiều lần.

Nếu như Chu Phi Hồng chết, sẽ mang đến phiền phức rất lớn cho Hàm gia!

Tuy thứ hạng của Chu gia không đáng nhắc tới, nhưng Chu gia kết giao với rất nhiều nhà quyền thế, cuối cùng sẽ mang đến bất lợi cho Hàm gia. Nhưng Hàm Sơ Nguyệt đâu nghĩ nhiều được như vậy? Từ sau khi nàng trở nên nổi bật trong đấu trường của các vị thần, hầu như chưa từng bị người cùng lứa trêu chọc như vậy!

Nhưng hoa văn màu máu của Hàm Sơ Nguyệt còn chưa bao phủ xuống, một thân hình khác đã lặng lẽ đi tới. Người nọ vóc dáng hơi thấp bé, nhưng lại vô cùng linh hoạt. Trong tay hắn có một cây sáo màu bạc, cây sáo này nhẹ nhàng khều một cái, hóa ra một luồng sáng bạc cuộn về phía hoa văn màu máu kia.

Tuy hoa văn màu máu kia ẩn chứa sát khí và uy thế khổng lồ, nhưng ánh sáng màu bạc này vô cùng đặc biệt. Khi hoa văn màu máu bị ánh sáng màu bạc bao phủ, ánh sáng màu bạc này sẽ chảy giống như thủy ngân, lập tức mạ một lớp ở bề mặt của hoa văn màu máu.

Hoa văn màu máu vốn màu đỏ thẫm lại biến thành một hoa văn màu bạc sáng rực, hơn nữa cũng thoát khỏi sự khống chế của Hàm Sơ Nguyệt. Chu Phi Hồng thở phào nhẹ nhõm, may mắn nhặt về được một cái mạng.

“Công chúa nhỏ của Hàm gia, mấy ngày không gặp, đã tu được thực lực đến mức như vậy, sợ là có thể khiêu chiến được thần bình thường rồi nhỉ?” Người nọ cầm cây sáo màu bạc khẽ cười nói. Người này là người của Lưu gia, tên là Lưu Thừa Thiên, đã bước vào Thần Cảnh. Lần này ra tay chống lại Hàm Sơ Nguyệt, thật sự là ức hiếp người quá đáng.

Lưu gia này đứng cuối cùng trong số các đảo nổi, cho tới này đều có cảm giác nguy cơ mãnh liệt.

Chỉ có bước lên vùng trời của biển Thời Gian mới có tư cách được gọi là nhà quyền thế đứng đầu. Thời gian Lưu gia tiến vào chưa lâu, căn cơ còn chưa vững chắc.

Nếu như Lưu gia rớt xuống một hạng nữa, như vậy đảo nổi của Lưu gia sẽ rơi xuống biển Thời Gian, các gia tộc tuyến hai khác sẽ cạnh tranh vị trí này. Cho nên trong Thần Vực, có vô số gia tộc tuyến hai nhìn chằm chằm vào đảo nổi của Lưu gia, hy vọng Lưu gia có thể bị loại bỏ. Nhưng vậy thì tất nhiên bọn họ sẽ được cạnh tranh vị trí trống.

Mặc dù Lưu gia xếp cuối cùng, nhưng thực lực của vị võ giả cấp thấp tay cầm cây sáo bạc này cũng không yếu. Hắn có thể xếp trong tốp năm mươi ở đấu trường của các vị thần, là tốp năm mươi thần cấp thấp. Mà Hàm Sơ Nguyệt là người đứng thứ hai trong số các võ giả chứng thần!

Hàm Sơ Nguyệt còn chưa thể thu hẹp khoảng cách về tu vi, nên tất nhiên không phải là đối thủ của Lưu Thừa Thiên.

Lưu Thừa Thiên ỷ vào ưu thế về tu vi để áp chế Hàm Sơ Nguyệt. Rất nhiều người thấy chuyển biến tốt sẽ chọn kết thúc, nhưng hôm nay Lưu Thừa Thiên nổi hứng, nhẹ nhàng vung cây sáo kia lên, không biết xấu hổ cười nói: “Nghe danh công chúa nhỏ của Hàm gia có tư chất hơn người đã lâu, hôm nay Lưu Thừa Thiên muốn so tài một phen!”

Vừa nói xong, hắn bèn nhẹ nhàng vung cây sáo bạc cầm trong tay lên. Tiếng nhạc trong trẻo vang lên. Trong tiếng sáo này ẩn chứa chiêu thức linh hồn, có thể làm tê liệt linh hòn trong nháy mắt!

Hàm Sơ Nguyệt không hề phòng bị, liền cảm thấy da đầu căng ra, thần thức cũng hoảng hốt.

Đến sau khi nàng phản ứng lại, một bàn tay của Lưu Thừa Thiên đã lặng lẽ đè lên một đầu vai của nàng, hắn khẽ nói: “Tiếng sáo Phượng da diết trong đêm trăng sáng…” Hắn còn chưa ngâm xong câu thơ này, Hàm Sơ Nguyệt đã phản ứng lại. Một đám sương máu tản ra từ khắp thân thể nàng. Lúc này, khuôn mặt hơi trẻ con kia của nàng đã lộ vẻ giận dữ!

Đồng thời Hàm Lưu Tô cũng không nhìn nổi, nàng vừa không muốn thấy muội muội giết người ở chỗ này, lại càng không muốn Hàm Sơ Nguyệt bị đám quần là áo lượt này chiếm lợi. Nhưng nàng vừa mới muốn tiến lên giúp đỡ, người “chồng chưa cưới” Lãnh Lâm Nhạc kia đã chặn trước mặt Hàm Lưu Tô.

Lãnh Lâm Nhạc hào hoa phong nhã nói: “Tính tình của Sơ Nguyệt hơi nóng nảy, so tài cũng không phải là chuyện gì xấu, Lưu Thừa Thiên này biết chừng mực.”

“So tài?” Nghe nói như thế, khóe mắt Hàm Lưu Tô giật giật. Đám quần là áo lượt này không chỉ thực lực lợi hại mà miệng lưỡi cũng khá lợi hại, nàng chỉ lạnh lùng nói: “Tránh ra!”

“Thật không hay ho gì khi nói chuyện với ta bằng giọng điệu này đâu.” Lãnh lâm Nhạc lắc đầu cười nói: “Nhưng ta rất thích!”

Lãnh Lâm Nhạc không sợ Hàm Lưu Tô ra tay, vì sự tồn tại của hắn có thể xưng vương trong đám thần cấp trung. Hàm Lưu Tô vừa mới chứng thần đạo không bao lâu, sao có thể là đối thủ của hắn? Lãnh Lâm Nhạc chặn ở chỗ này, Hàm Lưu Tô liền không qua được.

Hiện tại, Cung thúc đã ướt đẫm mồ hôi. Hắn là hộ vệ phụ trách an toàn của Hàm Lưu Tô và Hàm Sơ Nguyệt, đối mặt với tình huống hiện tại, hắn lại không thể ra tay, vậy làm sao bây giờ? Ngộ nhỡ hai tỷ muội Hàm gia có chuyện gì không may, hắn có thể tưởng tượng được kết cục thảm hại của mình…

“Hừ, ức hiếp tỷ tỷ của ta à!”

Hàm Bích La thấy Lưu Thừa Thiên dựa vào cái sáo bạc kia trêu đùa Hàm Sơ Nguyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhóc trầm xuống, cũng gia nhập vào nhóm chiến đấu.

Thế nhưng thực lực của Hàm Bích La còn yếu hơn Hàm Sơ Nguyệt một bậc, Lưu Thừa Thiên muốn đối phó với hai cô gái nhỏ vẫn khá dễ dàng. Ánh sáng màu bạc của cây sáo trêu chọc nhảy múa, hoàn toàn giam cầm Hàm Sơ Nguyệt và Hàm Bích La ở trong. Mà tay chân của tên Lưu Thừa Thiên này cũng không sạch sẽ, dựa vào tốc độ của bản thân để chiếm ưu thế tuyệt đối, thỉnh thoảng còn đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàm Sơ Nguyệt một cái, hành động này hoàn toàn châm lửa giận của Hàm Sơ Nguyệt!

Mấy tên chơi bời khác có mặt thấy vậy thì cũng cười đùa huyên náo một trận. Bọn họ không chỉ không ngăn cản mà ngược lại còn ở một bên thêm mắm thêm muối…

La Chinh tuyệt đối không ngờ tình thế trong đại điện thoáng cái đã phát triển đến mức này. Hắn vốn định lén lút rời đi, hiện tại sợ là bản thân không đi được rồi. Hắn chỉ đành lặng lẽ lắc đầu, đi về phía Hàm Sơ Nguyệt bên kia.