Đám quần là áo lượt nhà quyền thế này đã nhìn quen cảnh này.
Cũng không thể nói bọn họ có ác ý gì, đây chẳng qua chỉ là một trò chơi của bọn họ mà thôi.
Nhưng trò chơi này lại không phải trò tốt đẹp gì với ba tỷ muội Hàm gia.
Nhưng hiện tại, Hàm gia đang muốn ôm lấy cái đùi Lãnh gia này, dù ngoài miệng không nói, nhưng đáy lòng đám quần là áo lượt này đại khái vẫn cảm thấy coi thường Hàm gia. Mặc dù bọn họ thích gây sự lung tung, nhưng trời sinh lại rất nhạy cảm với chiều hướng chính trị trên đảo nổi!
Cho nên bọn họ thường cũng biết chừng mực khi gây chuyện, càng biết người nào không thể trêu chọc.
La Chinh vẫn luôn đứng ở bên kia đại điện, không thu hút sự chú ý của đám quần là áo lượt nhà quyền thế này. Đừng nói La Chinh là võ giả chứng thần, cho dù hắn là thần cấp cao, bọn họ cũng sẽ không để vào mắt.
La Chinh chầm chậm đi tới, mắt đã lặng lẽ nheo lại.
Hắn đã nhiều lần không muốn ra tay. Bây giờ, La Chinh ở trên đảo nổi, cần chỗ dựa vững chắc không có chỗ dựa vững chắc, cần thực lực không có thực lực, nếu thật sự chọc phải đám người kia thì chỉ sợ về sau sẽ không sống yên ổn qua ngày được. Hơn nữa, thân phận của hắn còn khá nhạy cảm!
Nhưng thấy Hàm Lưu Tô bị những người khác bắt nạt như vậy, trong lòng hắn lại có chút không đành lòng.
“Như vậy đi…”
Khi cách Hàm Sơ Nguyệt chỉ còn bảy tám thước, đột nhiên từ mũi chân của La Chinh bắn ra một luồng sức mạnh dữ đội.
La Chinh đã khá thuần thục việc sử dụng sức mạnh để bù đắp cho việc thiếu tốc độ. Trong vũ trụ Đại Diễn, mọi người bay tới bay lui, điểm này còn không được coi là ưu thế gì, nhưng nó lại vô cùng quý báu và hiệu quả trong Thần Vực.
Khi phản lực của luồng sức mạnh kia, tốc độ của La Chinh lập tức tăng lên. Cơ thể hắn nghiêng về trước, trong tay trái đã ngưng tụ một nắm băng vụn, tay phải thì bùng lên ngọn lửa hừng hực.
Nếu như La Chinh vừa lên liền sử dụng trọng kiếm Đại Thiên phối hợp với thần đạo Đoạn Tình thì thậm chí hắn còn chắc chắn trực tiếp chém chết được Lưu Thừa Thiên.
Nhưng một khi bản thân bị lộ ra có tu luyện thần đạo Đoạn Tình thì hậu quả là điều có thể tưởng tượng được.
May mắn La Chinh thông qua thước Vô Lượng chứa đựng không ít thần đạo. Khoảng thời gian này hắn không thể tu luyện, nên đã nhiều lần suy nghĩ về cách phối hợp những thần đạo này. Sau khi đột nhiên tăng tốc, tay trái của hắn chợt vung lên!
“Vèo vèo vèo vèo!”
Một cái nhũ băng hình quạt trong tay trái đột nhiên bắn về phía Lưu Thừa Thiên.
Mãi đến sau khi La Chinh ra tay, cuối cùng mới thu hút sự chú ý của đám người này.
Nhưng đám người này chú ý tới tu vi võ giả chứng thần của La Chinh thì hoàn toàn không coi trọng hắn. Hàm Sơ Nguyệt kia có thể xưng vương trong võ giả chứng thần, nhưng đụng phải Lưu Thừa Thiên còn không phải bị trêu chọc như mèo vờn chuột hay sao?
“Thằng nhóc này chui từ đâu ra vậy, vừa rồi không chú ý tới…”
“Không biết, có thể là đệ tử dòng chính Hàm gia, ra mặt vì Hàm Sơ Nguyệt.”
“Sử dụng song song hai thần đạo? Khà khà.”
Trong mắt bọn họ, cho dù là con cháu dòng chính Hàm gia cũng không đáng nhắc tới. Nhưng bọn họ tuyệt đối không ngờ La Chinh chỉ là đệ tử khác họ mà thôi.
“Đinh đinh đinh đinh!”
Nhũ băng La Chinh vẩy ra tuy sắc bén, nhưng Lưu Thừa Thiên chỉ lắc nhẹ cây sáo bạc một cái, là đã đỡ được tất cả băng nhũ kia. Trên mặt hắn cũng lộ chút khinh thường: “Thứ linh tinh gì mà cũng dám tới tham gia náo nhiệt? Muốn chết à!”
Hắn không coi La Chinh là đối thủ, nhưng xét cho cùng người này đã quấy rầy tới nhã hứng của hắn. Song, đúng lúc hắn vừa mới chuẩn bị phủi nhũ băng ở trên cây sáo bạc kia xuống, khóe miệng La Chinh lại hơi nhếch lên!
“Soàn soạt soàn soạt…”
Từ trên nhũ băng kia xuất hiện từng ngọn lửa màu tím đen, khi ngọn lửa kia bốc lên còn tỏa ra một luồng khói đen, mang theo mùi gay mũi, phần lớn thuốc độc… chính là mùi này!
Đây là một ngọn lửa vô danh mà La Chinh tự tạo ra từ “Sồ Hỏa”. Tu luyện thần đạo Sồ Hỏa cần thời gian dài để thấm nhuần, tinh luyện trong nhiều tháng mới có thể nuôi dưỡng ra ngọn lửa thuộc về mình.
Những ngọn lửa tím đen vô danh kia chỉ là bán thành phẩm mà thôi, uy lực của nó không lớn, nhưng hiệu quả bề ngoài rất dọa người. Dưới làn khói dày đặc cuồn cuộn ngửi được mùi gay mũi kia đều cho là độc lửa!
Quả nhiên, Lưu Thừa Thiên vừa thấy những khói đen này thì biến sắc. Hắn đột nhiên lấy cây sáo bạc ra, không ngừng xoay tròn, hóa ra từng cơn gió mạnh, muốn dập tắt ngọn lửa và khói đen trên cây sáo.
Nhưng thân hình của La Chinh cũng không dừng lại. Ánh sáng ngũ sắc trong tay hắn khẽ lóe lên, kích hoạt quy tắc hệ Thổ trong thần đạo Ngũ Hành, rồi lập tức vỗ một cái xuống đất.
“Ầm ầm ầm…”
Dưới chân Lưu Thừa Thiên đột nhiên xuất hiện một cái tay bùn to lớn. Cái tay bùn kia bắt lấy hắn!
Hiện tại Lưu Thừa Thiên đã hơi choáng váng. Hắn đâu ngờ thằng nhóc kia lại có thể thi triển ra nhiều thủ đoạn lộn xộn như vậy trong nháy mắt. Những thủ đoạn này không phải đặc biệt lợi hại, nhưng đủ khiến hắn sứt đầu mẻ trán.
“Tên kia là ai mà có thể sử dụng ba thần đạo trong khoảng thời gian ngắn?”
“Hắn cũng không tu luyện những thần đạo này quá uyên thâm, nhưng lại sử dụng vô cùng nhuần nhuyễn…”
“Tu luyện như vậy được một mất mười. Ai ăn no không có việc gì đi tu luyện đồng thời mấy thần đạo như vậy? Ham nhiều nhai không nát!”
Mặc dù nói như vậy, nhưng sau khi thành thần, quả thật những người này sẽ tu luyện vài thần đạo khác nhau, nhưng đều là lấy một loại là chính, những loại khác là phụ. Không ai tu luyện đồng thời ba thần đạo như La Chinh.
“A, đã là thần đạo thứ tư rồi, thằng nhóc này… Gặp ma rồi, còn là thần đạo Tử Khí, hắn lại không phải là con gái!”
Ngay khi bọn họ đang thảo luận, từng đám mây tím tản ra, biến thành từng con chim màu tím dồn sức lao về phía Lưu Thừa Thiên, đây là “hóa vật” trong thần đạo Tử Khí.
Lưu Thừa Thiên bị cái tay bùn kia trói buộc, lại phải đối mặt với sự tấn công của một đàn chim màu tím, nhất thời cũng hơi ngẩn ra.
Cách đó không xa, Hàm Lưu Tô và Lãnh Lâm Nhạc thấy một loạt chiêu thức này của La Chinh thì cũng vô cùng ngạc nhiên.
Thực lực của Lãnh Lâm Nhạc là cao nhất trong đám người ở đây, tất nhiên mắt nhìn người của hắn càng độc hơn: “Tên kia thú vị đó, kết hợp mấy loại thần đạo lại với nhau, trái lại có thể phát huy ra hiệu quả ngoài sức dự đoán!”
Một số đại năng trong Thần Vực có phương pháp kết hợp vài loại thần đạo một cách hoàn mỹ, nhưng phải có sự lĩnh ngộ cực kỳ thấu đáo về thần đạo. Trong mắt Lãnh Lâm Nhạc, La Chinh mới chỉ là võ giả chứng thần mà đã phát huy ra những đặc điểm này của thần đạo thì cũng đã thuộc loại khá thông minh rồi.
Hàm Lưu Tô thì lại lộ vẻ nghi hoặc. Nàng không ngờ La Thiên Hành vừa ra tay đã không ngừng thay đổi mấy loại thần đạo, chiêu thức như thế hoàn toàn không giống như nàng nghĩ.
Tu vi của người này như thế, vậy mà có thể phát huy vài loại thần đạo đến mức độ này, vậy chắc chắn là có thiên phú xuất sắc, nhưng hắn không phải là La Chinh?
Sau khi xác nhận điều này, trong lòng Hàm Lưu Tô đầy mất mát. Nếu La Thiên Hành không phải là La Chinh thì cho dù xuất sắc đến mấy đi nữa cũng có liên quan gì đến nàng đâu chứ?
“Bùm bùm bùm bùm…”
Những con chim màu tím ẩn chứa đạo uẩn bay xung quanh Lưu Thừa Thiên, không ngừng nổ tung. Đồng thời khi nổ tung, còn có một ít bông tuyết rơi xuống. Những bông tuyết kia tạo thành từng con dấu không ngừng phủ xuống, hễ là khu vực bị bao phủ thì nhiệt độ sẽ đột nhiên giảm xuống.
“Thần đạo Tuyết Ấn…”
“Loại thứ sáu rồi, người này… biết mấy loại thần đạo vậy!”
“Thiên hạ có vô số người kỳ lạ, song chưa từng nghe nói về nhân vật này của Hàm gia!”
Thiên phú và thực lực của đám quần là áo lượt ở đây đều là những sự tồn tại lớn mạnh nhất trong cùng cảnh giới. Trong mắt bọn họ, tu luyện ba bốn thần đạo được coi như là tham nhiều nhai không nát. Nhưng nếu như có thể dễ dàng thi triển ra năm sáu loại thần đạo thì vẫn có chút quỷ dị. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của thằng nhóc này thì dường như hắn không chỉ có mấy loại thần đạo này…
Mặc dù Lưu Thừa Thiên bị La Chinh dồn ép hết sức chật vật, nhưng đám người này không có ý định ra tay giúp đỡ. Bọn họ muốn nhìn xem La Chinh còn có thể giở trò gì.
Nhưng ngay lúc này, Hàm Sơ Nguyệt lại chuồn lên, vỗ vỗ bả vai La Chinh: “Tốt lắm, nhưng ngươi như vậy không được, xem ta giết hắn này!” Hàm Sơ Nguyệt không phải người hiền lành. Tu vi của nàng đã giới hạn thực lực của bản thân, nhưng để đánh chết Lưu Thừa Thiên thì hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì!
Vừa rồi nàng bị Lưu Thừa Thiên trêu đùa một hồi, sớm đã hận nghiến răng. Hiện tại, thừa dịp Lưu Thừa Thiên không kịp phản ứng, nàng bèn tung ra sát chiêu ác liệt nhất.
“A!”
Lưu Thừa Thiên bị hàng loạt thủ đoạn của La Chinh làm cho choáng váng đầu óc, lửa giận trong lòng càng lúc càng lớn. Nhưng mỗi lần hắn muốn phản công thì cuối cùng vẫn phải khổ sở đối phó với đòn đánh bất ngờ của thằng nhóc kia.
Giờ phút này, hắn đã không quan tâm tới việc để lộ nữa rồi, cây sáo bạc trong tay hắn đột nhiên rung lên, cuối cùng gắng gượng cắm chắc vào mặt đất!
“Vù vù!”
Trên một đầu cây sáo bạc bỗng nhiên lóe ra một tia sáng bạc.
“Không hay rồi…”
“Tên Lưu Thừa Thiên này muốn làm càn rồi!”
“Hắn nổi cáu lên thì liền mất kiểm soát, mọi người mau lùi về phía sau một chút!”
Những tên kia thấy cảnh này bèn vừa kêu la vừa không ngừng lùi về phía sau.