Bách Luyện Thành Thần

Chương 1847





Chương 1847MỘT ĐAO

Bởi vì La Chinh giấu tên, khuôn mặt của hắn cũng luôn trong trạng thái lờ mờ nên tất nhiên Tần Hoa không thấy được sự khác biệt trong đôi mắt của La Chinh.

Hiện tại, sau khi đưa thần đạo Phá Diệt vào thước Vô Lượng, La Chinh liền giãn ra, cách Tần Hoa một khoảng cách nhỏ.

Thời gian ngừng lại khoảng một hai nhịp thở, La Chinh vươn tay ra, nhẹ vẫy một cái...

Tia sáng màu trắng chầm chậm bay ra khỏi tay hắn, không ngừng ngưng tụ, hóa thành một ánh đao lớn.

Dùng “thế” để kích thích thần đạo là lợi hại nhất, bởi thế vốn phải phối hợp với thần cách để tạo ra.

Mặc dù La Chinh không có thần cách, nhưng chỉ cần dùng khí hỗn độn hóa ra đạo uẩn của thần đạo Phá Diệt thì còn thuần túy hơn cả ánh đao của Tần Hoa, lấp lánh hơn đến vài phần!

“Ngươi, ngươi, ngươi...” Tần Hoa thấy ánh đao lớn trong tay La Chinh thì lắp ba lắp bắp: “Ngươi cũng tu luyện thần đạo Phá Diệt?”

Thần đạo Phá Diệt không như thần đạo Ngũ Hành...

Tu luyện thần đạo Ngũ Hành gần như không có yêu cầu gì đặc biệt, thể chất của hầu hết mọi người đều có thể tu hành.

Nhưng trong Thần Vực vẫn còn rất nhiều thần đạo lợi hại hơn nhiều, yêu cầu để tu luyện cũng không ít. Lúc trước, Tần Hoa nói bản thân hắn có chút tài năng để tu luyện thần đạo Phá Diệt, nhưng trên thực tế đó là cách nói khiêm tốn mà thôi. Khi tu luyện thần đạo Phá Diệt đến mức độ sâu sắc nhất định thì cực kỳ lợi hại, nhưng người phù hợp để tu luyện lại không nhiều.

“Thần đạo Phá Diệt coi trọng việc phá hủy vạn vật. Trong hàng trăm nghìn binh khí, chỉ có duy nhất khí phách của đao mới phối hợp được với nó. Ngưng tụ ánh đao thực sự là một sự lựa chọn đúng đắn.” La Chinh thản nhiên cười nói.

Đột nhiên thấy La Chinh thi triển Phá Diệt Trảm của thần đạo Phá Diệt, Tần Hoa vốn cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Hắn mơ hồ có một ảo giác, hình như La Chinh vừa mới học được thần đạo Phá Diệt, thậm chí còn dựa vào những gì Tần Hoa hắn thi triển để học!

Nhưng hắn vốn không dám tin vào ảo giác này.

Hắn từng gặp rất nhiều thiên tài, bao gồm một số trưởng bối của Tần gia, ví như Tần Mộ Dung, Tần Lam… Tất cả đều là những thiên tài đứng đầu trong nhà quyền thế. Những thiên tài đứng đầu Tần gia này, so ra với toàn bộ đảo nổi thì đều rất xuất sắc, nhưng bọn họ cũng không biến thái đến mức này. Ai có thể lĩnh ngộ được thần đạo của đối phương trong lúc đánh nhau cơ chứ?

Chuyện này mà nói ra ngoài, sợ rằng không ai tin...

Cuối cùng, nghe thấy những lời La Chinh nói, hắn mới nghiệm chứng được “ảo giác” của mình. Ảo giác của hắn không hề nhầm, La Chinh thực sự vừa mới hiểu rõ thần đạo Phá Diệt...

Cho dù chuyện này xảy ra ngay trước mắt, nhưng Tần Hoa vẫn cảm thấy rất khó tin.

“Ngươi… Chắc chắn trước đây ngươi từng tu luyện thần đạo Phá Diệt, gặp phải bình cảnh không thể vượt qua nên khi thấy ta thi triển mới giác ngộ đúng không?” Tần Hoa nhìn chằm chằm La Chinh, tiếp tục nói.

Ngón tay La Chinh nhẹ nhàng di chuyển. Ánh đao cong hình mặt trăng chuyển động quanh khuỷu tay, đồng thời tiếng cười thản nhiên cũng phát ra từ khuôn mặt mơ hồ của hắn: “Xin lỗi. Vấn đề này... ta không thể trả lời ngươi. Tiếp chiêu đi!”

Nói xong, dưới chân La Chinh lại xuất hiện một cái hố nhỏ...

“Ầm!”

Mặt đất rung chuyển, thân hình La Chinh bay lên nhanh như mũi tên. Ánh đao trong tay biến thành một đường quỹ đạo màu bạc rực rỡ trong không trung, lưỡi đao chém về phía Tần Hoa!

Thấy khí thế mãnh liệt của La Chinh, Tần Hoa nuốt một ngụm nước bọt, kích thích thế trong cơ thể mình ra ngoài. Ánh đao trong tay lại bay vút lên, miễn cưỡng tiếp chiêu...

Trong lòng hắn cũng đầy chua xót. Không dễ gì mới chứng được thần đạo, vừa bước vào đấu trường các vị thần đã thua trận đầu tiên. Gặp được La Chinh, vốn cứ tưởng mình gặp may, thậm chí hắn còn hơi xấu hổ, vì lấy tu vi của thần để khiêu chiến võ giả chứng thần rõ ràng không hề “quang minh chính đại”. Nhưng chỉ vì điểm tích lũy, vì một trận thắng nên hắn cũng đành không đếm xỉa đến chuyện này.

Chỉ là không ngờ, võ giả chứng thần hắn gặp phải lại chính là một tên vô cùng yêu nghiệt!

“Xẹt!”

Hai ánh đao màu trắng giao nhau, phát ra một âm thanh sắc nét.

Cùng với âm thanh giòn giã đó, vô số ánh đao nhỏ vụn bị gãy. Không chỉ những ánh đao nhỏ vụn của Tần Hoa bị gãy hoàn toàn, mà của La Chinh cũng thế!

Những ánh đao nhỏ vụn đó giống như lưỡi đao, bay lượn trong không trung, bắn tung tóe ra bốn phương tám hướng, gần như không có chỗ để né tránh.

Ánh đao bắn lên người La Chinh, chỉ nghe thấy những tiếng “soạt soạt”. Những ánh đao nào đâm vào da thịt La Chinh thì để lại trên da những vết xước nhỏ, còn nếu cắt lên quần áo đồng tâm thì không hề có dấu vết gì...

La Chinh có thể chống lại những ánh đao nhỏ vụn bằng cơ thể của mình nhưng Tần Hoa thì không. Những ánh đao nhỏ đó cắt vào cơ thể Tần Hoa mà không hề gặp bất kỳ trở ngại nào, cứ thế cắt thẳng lên cơ thể hắn, trực tiếp chặt đứt cơ bắp, kinh mạch, cho dù là xương cốt của thần có cứng đến đâu thì cũng bị chém đứt!

“Phập phập phập phập...”

Gần như chỉ một đao, nhưng không biết có bao nhiêu ánh đao nhỏ đâm vào cơ thể của Tần Hoa, cắt đứt sức sống của cơ thể hắn. Cơ thể hắn cứ thế đứng yên tại chỗ, bất động...

La Chinh không chém thêm đao nào nữa, chầm chậm thu ánh đao lại, thản nhiên nhìn Tần Hoa.

Trận chiến đầu tiên đơn giản hơn hắn nghĩ, hơn nữa thu hoạch được cũng không ít, không nằm ngoài dự đoán của hắn.

“Phịch...”

Một lúc sau, cơ thể Tần Hoa ngã xuống đất, bắt đầu tan biến. Cùng lúc đó, toàn bộ thế giới ảo ảnh này bắt đầu như những gợn nước, lan rộng ra bốn phương tám hướng, dần biến mất trong mắt La Chinh. Hai người đều quay lại phòng của mình.

Ở một bên của gian phòng, thông tin về La Chinh cũng hiện lên. Tên của hắn vẫn bị mờ, nhưng vẫn thấy được điểm tích lũy và số lần thắng trận.

“Đánh bại Tần Hoa chỉ lấy được bảy mươi lăm điểm tích lũy.” La Chinh nhìn sự thay đổi về điểm số, nói.

La Chinh giành chiến thắng liên tiếp trong đám võ giả chứng thần, phần thưởng thêm là hơn hai trăm điểm tích lũy. Thế nên trận chiến này chỉ có được bảy mươi lăm điểm là quá ít.

Nhưng theo quy tắc tính điểm, La Chinh cũng hiểu, sau khi hắn tham gia đấu vượt cấp, chuỗi thắng của hắn sẽ được trả về không, tương đương với việc bắt đầu tính điểm của chuỗi thắng khác, thế nên điểm tích lũy cũng không thể quá cao. Hơn nữa, bình thường khi các vị thần cấp thấp khiêu chiến lẫn nhau, nếu không tính chuỗi thắng liên tiếp thì điểm của một trận thắng thường chỉ có mười lăm điểm mà thôi.

Trận đầu tiên La Chinh có thể giành được bảy mươi lăm điểm đã là nhiều gấp năm lần thần cấp thấp bình thường rồi. Chuyện này là vì La Chinh tham gia đấu vượt cấp. Võ giả chứng thần đánh bại thần cấp thấp nên mới có điểm cao như vậy.

Đấu vượt cấp cộng với điểm thưởng của chuỗi thắng khi đấu vượt cấp thì coi như được gấp đôi điểm thưởng tích lũy. Vì vậy điểm tích lũy mới có thể tăng lên đến mức hàng chục triệu điểm. Đây cũng là ý định của Hàm Cửu Di.

Bên ngoài sảnh chúng thần, những vị thần cấp thấp vẫn đang ở cửa, mong mỏi chờ đợi La Chinh.

“Tần Hoa làm cái quái gì thế? Đối phó với một võ giả chứng thần mà cũng lâu như vậy?”

“Có thể sức mạnh của người giấu tên đó không tồi. Võ giả chứng thần dám tham gia đấu vượt cấp thì dù sao cũng phải có chút trình độ.”

“Hầu hết các võ giả chứng thần tham gia đấu vượt cấp đều rất tự tin, nhưng thường thì kết quả lại là chúng ta dạy dỗ bọn họ, khà khà...”

Trong lịch sử có quá ít võ giả chứng thần có thể nghiền ép các vị thần cấp thấp. Thế nên những vị thần cấp thấp này rất khó coi trọng La Chinh, trừ khi La Chinh có thể dùng thực lực để nghiền áp họ!

Dưới những lời bàn tán của bọn họ, cánh cửa phòng của La Chinh đột nhiên lóe lên ánh sáng màu xanh lam, sau đó cánh cửa biến thành ánh sáng lung linh màu xanh, nhanh chóng di chuyển dọc theo vách tường sảnh chúng thần.

“Ồ! Cửa, cửa của hắn di chuyển rồi!”

“Thứ hạng của người giấu tên được nâng lên rồi!”

“Hắn thật sự đã thắng Tần Hoa...!”

Những vị thần cấp thấp vốn đang khổ sở chờ đợi La Chinh, lúc này lại trơ mắt nhìn cánh cửa của La Chinh di chuyển lên trên. Trên những khuôn mặt của bọn họ đầy vẻ kỳ quái. Bọn họ thật sự không ngờ rằng Tần Hoa lại thua trận đấu này!

Vị trí của những cánh cửa trong sảnh chúng thần chứng tỏ thứ hạng của người trong cánh cửa đó.

Lúc trước, La Chinh chưa hề có thứ hạng, vì thế tên của hắn không được hiển thị trên bảng ngọc bích chúng thần, nhưng vị trí của cánh cửa vẫn sẽ thay đổi...

Sau khi thắng Tần Hoa, thứ hạng của La Chinh đã tăng lên mười sáu bậc, vị trí của cánh cửa cũng di chuyển lên trên mười sáu bậc.

“Vù vù vù...”

Ánh sáng xanh chuyển động nhanh chóng, phác họa ra hình dạng của khung cửa, sau khi ánh sáng xanh biến mất, cánh cửa của La Chinh lại xuất hiện.

Cùng lúc đó, cánh cửa của Tần Hoa rơi xuống hai bậc. Dù sao Tần Hoa cũng thuộc tầng đáy, nếu thua nữa thì cũng chẳng còn chỗ nào để đi. Hắn cũng không thể rơi xuống cấp võ giả chứng thần được.

“Răng rắc...”

Khi các vị thần cấp thấp đang bàn tán với những vẻ mặt, biểu cảm hết sức bất ngờ thì Tần Hoa bước ra khỏi phòng, khuôn mặt đầy vẻ chán nản.

“Tần Hoa, ngươi thực sự thua một người giấu mặt sao?”

“Đầu ngươi bị úng nước à? Hay là không cẩn thận?”

“Hay tên nhóc đó thực sự có bản lĩnh ấy...”

Thấy những người này vội vàng như vậy, trong lòng Tần Hoa vốn đã buồn bực liền sinh ra một chút tức giận. Hắn là người coi trọng công bằng. Trận đấu với La Chinh vô cùng không công bằng, bởi vì tu vi của La Chinh thấp hơn hắn, đã thế hắn lại còn thua. Như vậy có thể tưởng tượng Tần Hoa đã bị đả kích tới mức nào.

Tâm trạng buồn bực thì sẽ sinh ra những ý nghĩ xấu xa. Trên mặt Tần Hoa xuất hiện một tia gian trá, hắn nói với bọn họ: “Thực lực của tên nhóc đó cũng bình thường. Chẳng qua ta quá bất cẩn nên hắn mới giành được phần thắng, nếu không, ta sẽ không thua!”