Theo Tần Hoa thấy thì người giấu tên này có thực lực khá mạnh.
Nếu bỏ qua khả năng lĩnh ngộ thần đạo xuất sắc đến khủng khiếp mà chỉ tính về mặt thực lực thì hắn cũng mạnh hơn nhiều đám thần cấp thấp vừa mới chứng thần đạo xong như bọn hắn.
Vốn Tần Hoa đã chẳng vui vẻ gì khi thua người giấu tên này, thế mà đám kia còn vây quanh hắn rồi gào thét ầm ĩ. Dù hắn vốn là người có tính cách đơn giản thì cũng sẽ vui khi thấy họ dâng điểm cho người giấu tên kia!
Đúng như hắn đoán…
Vẻ mặt của đám thần kia vốn còn chút lo lắng đã lập tức thả lỏng, họ còn làm ra vẻ an ủi Tần Hoa.
“Sao ngươi lại bất cẩn vậy?”
“Dù thực lực của đối thủ có yếu đến đâu thì ngươi vẫn nên cảnh giác chứ!”
“Coi như ngươi xui* thôi, từ từ rút kinh nghiệm đi. Này, này, các ngươi đợi ta với…”
* Nguyên văn là “lật thuyền trong mương”: chỉ những việc đã nắm chắc trong tay rồi mà còn xôi hỏng bỏng không, miếng ăn đến miệng rồi còn để rơi, ý chỉ gặp phải điều xui.
Sau khi những vị thần kia nói qua loa vài câu với Tần Hoa, họ bèn rủ nhau chạy đến cánh cửa của La Chinh. Họ phải tận dụng cơ hội, lỡ như bị những vị thần cấp thấp khác nhanh chân đến trước thì không hay.
Vậy nên mấy vị thần kia ào ào chạy lên trên như ong vỡ tổ, chẳng mấy chốc đã chắn trước cửa La Chinh.
Các vị thần khác thấy những người này chen nhau chạy đến đây thì hoàn toàn không thể hiểu nổi. Tuy nhiên, sau khi La Chinh mở cửa ra, họ đã biết lý do. Hóa ra là có võ giả chứng thần mở khóa đấu vượt cấp. Những tên này tới để chấm mút chút lợi lộc nên mới có nhiều thần cấp thấp xông đến như vậy.
Khi La Chinh đẩy cửa ra và thấy nhiều thần cấp thấp đứng trước cửa như vậy thì cũng phát hoảng, trợn mắt lên hỏi: “Các ngươi làm gì thế?”
“Nhanh, nhận lời khiêu chiến của ta đi!”
“Thực lực của ta còn yếu hơn Tần Hoa nữa, có khi ngươi cũng đánh bại được ta đấy!”
“Chọn ta này…”
Mắt những vị thần cấp thấp này lấp lánh chờ đợi La Chinh lên tiếng!
La Chinh trợn mắt, nhưng hắn bỗng ý thức được rằng, những người này sẽ không thấy được vẻ mặt của mình khi đang trong trạng thái giấu tên.
Hàm Cửu Di nói, chỉ cần hắn cứ thắng liên tục thì sẽ rất dễ kiếm được nhiều điểm tích lũy, vậy chẳng phải hắn cứ chọn đám người này là được sao?
Đám người kia đều thuộc tầng thấp nhất trong các vị thần cấp thấp. Có thể họ vừa mới chứng thần đạo xong, thần cách còn chưa vững nên tất nhiên chẳng thể phô ra thực lực mạnh mẽ được. Với khả năng của La Chinh bây giờ thì cũng không khó để đánh bại họ.
Nhưng sau khi suy xét lại thì hình như có gì đó không đúng.
Đám người kia chẳng hề ý thức được thực lực của mình, nên tất nhiên họ liên tục khiêu chiến. Một khi họ phát hiện ra rằng hắn không phải con “heo” đang chờ họ làm thịt mà là một con hổ thì làm gì dám khiêu chiến hay nhận khiêu chiến của hắn nữa chứ?
La Chinh không biết rằng, thật ra kiểu khiêu chiến trực tiếp này có rất nhiều hạn chế để đề phòng người trong các gia tộc cùng “gom điểm tích lũy”. Vì phần thưởng của chuỗi thắng liên tiếp là dành cho tất cả mọi người, nên nếu họ có thể tùy ý tìm đối thủ cho mình thì họ hoàn toàn có thể gom điểm tích lũy ào ào. Ví dụ như những vị thần của Hàm gia, nếu thí một vị thần của Hàm gia, để họ cố tình thua liên tục dưới tay một vị thần khác cũng của Hàm gia thì chẳng phải điểm tích lũy của họ sẽ mãi tăng lên nhờ chuỗi thắng sao?
Trải qua nhiều năm, đấu trường của các vị thần đã dần hoàn thiện, nên không thể nào có kẽ hở quy tắc lớn như vậy được.
Theo quy tắc thì không thể liên tục khiêu chiến với cùng một đối thủ, và cũng không thể khiêu chiến với người có thứ hạng cao hơn mình một trăm bậc hay thấp hơn mình từ một trăm bậc trở lên!
Thứ hạng sẽ thay đổi liên tục khi tham gia chiến đấu. Có khi, một người đánh bại được một đối thủ thì cánh cửa của họ sẽ vọt lên mấy trăm bậc chỉ trong chớp mắt, thậm chí còn có khả năng lên cao hơn một nghìn bậc. Nếu vị trí cứ không ngừng biến đổi thì cũng không thể gian lận được.
Nhưng dù quy tắc có hoàn hảo đến đâu thì cũng chẳng thể tránh được hết các mánh khóe gian lận. Một số nhà quyền thế có thứ hạng cao sẽ ngầm thỏa thuận với những nhà quyền thế đứng hạng thấp để họ chịu từ bỏ một số điểm nào đó. Sau khi con cháu của hai gia tộc gặp nhau thì sẽ nhận thua theo thỏa thuận. Tất nhiên bọn họ sẽ nhận được khoản bồi thường kha khá ở ngoài đấu trường của các vị thần, xem như là bỏ tiền mua điểm tích lũy, chẳng qua là thay bằng một cách thức linh hoạt hơn mà thôi.
Tất nhiên La Chinh sẽ không bỏ qua giai đoạn dễ gom điểm tích lũy như thế này. Hắn thản nhiên chỉ vào một người trong số đó: “Vậy chọn ngươi đi!”
La Chinh chỉ vào một vị thần cấp thấp có nước da xanh tái. Không biết hắn ta thuộc dòng tộc gì mà trông cứ như cương thi, vẻ ngoài vô cùng ghê rợn.
Vị thần “may mắn” được hắn lựa chọn lập tức vui mừng hớn hở, chạy ào về phòng mình, lập tức kích hoạt khiêu chiến với La Chinh…
Những vị thần cấp thấp còn lại vẫn mòn mỏi đứng chờ trước cửa phòng La Chinh. Dù hắn có thắng hay thua thì phòng của hắn cũng sẽ di chuyển, lên trên hoặc xuống dưới, nhưng ít nhất thì họ cũng có thể tìm được vị trí của hắn ngay lập tức!
Sau thời gian một nén nhang…
Cánh cửa của La Chinh lại sáng lên màu xanh dương.
“Xong rồi, xong rồi. Bây giờ đến lượt ta chứ nhỉ?”
“Hừ, ta cũng đợi lâu thế rồi. Sao giờ lại là lượt của ngươi?”
“Không tranh giành nữa, tất cả lên đi…”
Trong lúc mọi người ở đây đang tranh giành thì vùng sáng xanh dương kia lại bay vọt lên trên!
Vẻ mặt của những vị thần đang giành giật kia lập tức cứng đờ.
“Lại, lại thắng nữa à?”
“Võ giả chứng thần đấu vượt cấp, thắng hai trận liên tiếp…”
“Chắc đây không phải là may mắn đâu!”
“Tên này không hề đơn giản!”
Những vị thần cấp thấp đó cũng không ngu ngốc.
Lần đầu tiên La Chinh đánh bại Tần Hoa, theo lời Tần Hoa thì có lẽ do hắn quá tự cao nên mới thua dưới tay La Chinh.
Nếu lần đầu là may mắn, chẳng lẽ lần thứ hai cũng may mắn sao?
Tần Hoa đứng cách đó không xa, khi thấy vẻ mặt của những người kia thì cũng bắt đầu thấy bình tĩnh lại.
“Người giấu tên này rất không tầm thường, có khi hắn lại phá vỡ được kỷ lục! Ta phải truyền tin này về dòng chính mới được…” Tuy việc thua liên tiếp hai trận khiến Tần Hoa rất buồn bực, nhưng hắn lại lấy được một thông tin quý giá.
Vậy nên sau khi về phòng, hắn rời khỏi bảng ngọc bích chúng thần rồi báo cáo tin tức này lên.
Một vài nhân vật cấp cao của Tần gia cũng bắt đầu hứng thú với tin tức này. Vì các nhà quyền thế đều có người chuyên phân tích thứ hạng trên bảng ngọc bích chúng thần và dự đoán sự thay đổi sau đó, thậm chí có người còn nhớ được tất cả tên tuổi và thứ hạng trên bảng ngọc bích chúng thần kia.
Chẳng bao lâu sau, Tần gia đã sai người điều tra lai lịch của “người giấu tên”, nhưng dù họ có điều tra thế nào thì cũng không hề có manh mối!
“Người giấu tên kia có thể kích hoạt đánh vượt cấp thì chắc chắn là trường hợp đặc biệt trong những võ giả chứng thần. Chỉ có những kẻ đứng hạng mười trở lên mới có tư cách kích hoạt đánh vượt cấp. Nhưng đã lâu rồi thứ hạng của tốp mười các võ giả chứng thần không hề thay đổi gì!” Một nhân vật cấp cao của Tần gia vừa quan sát kỹ bảng ngọc bích chúng thần vừa thản nhiên nói.
“Hay là tên này chưa hề bị đánh bại trận nào?” Một nhân vật cấp cao của Tần gia phân tích.
“Đúng là có khả năng này. Nếu người giấu tên kia vẫn luôn thắng khi đấu với những võ giả chứng thần thì sẽ không được tính cấp bậc, hắn cũng không được phân hạng trong các vị thần cấp thấp…”
“Ha ha, không biết hắn là tên nhóc nhà ai mà lại tiến nhanh đến vậy. Tuy nhiên mới chỉ hai trận thắng liên tiếp thôi, cứ theo dõi tiếp xem sao.”
Ngoài Tần gia thì cũng có vài ba nhà quyền thế đã chú ý đến La Chinh, chủ yếu thì họ cũng rút ra nhận xét giống như Tần gia…
Sau khi La Chinh đánh bại vị thần cấp thấp thứ hai, hắn lại giành được bảy mươi lăm điểm tích lũy lần nữa, và đây cũng là lần đầu tiên hắn nhận được phần thưởng kèm theo là bảy mươi lăm điểm tích lũy. Quả thực phần thưởng dành cho chuỗi thắng vượt cấp liên tiếp đã tăng nhanh không kém, khi sang đến trận thứ hai, phần thưởng gần như tăng gấp đôi!
Nhưng lúc này, khi La Chinh rời khỏi phòng, trông hắn lại có vẻ hơi chán nản. Hắn không kìm được mà lắc đầu: “Liều mạng như vậy mà vẫn không thể kích hoạt được thước Vô Lượng. Không hấp thụ được đạo uẩn của người này, tiếc thật. Đúng là dùng thước Vô Lượng cũng không dễ…”
Lúc này, hắn đẩy cửa ra ngoài lần hai, bên ngoài vẫn chật ních những vị thần cấp thấp. Nhưng bây giờ, trong ánh mắt của không ít vị thần đã dần có nét cẩn thận.
Có thể hắn may mắn nên mới thắng được Tần Hoa, nhưng nếu hắn đánh bại được Lưu Thuật thì e rằng đó không phải chỉ đơn giản là may mắn. Thực lực của người giấu tên này tuyệt đối không hề bình thường.
“Không ai… muốn khiêu chiến với ta nữa sao?” Giọng nói của La Chinh vang lên từ khuôn mặt lờ mờ.
Những vị thần ban nãy còn đang ầm ĩ tranh nhau để đấu với La Chinh, nhưng bây giờ lại im như thóc. Họ đều đang thầm tính toán thực lực chính xác của hắn.
Im lặng khoảng mười mấy nhịp thở, cuối cùng cũng có người không kìm được, chắc hẳn muốn mạo hiểm thêm một lần nên mở miệng: “Ta, ta muốn khiêu chiến ngươi!”
“Ta đợi ngươi!”
La Chinh thoáng mỉm cười rồi quay đầu đi về phòng mình.
Ngay sau khi hắn đóng cửa phòng, các vị thần lập tức trở nên bối rối. Lỡ thực lực của tên này thật sự chỉ bình thường thì chẳng phải mình đã bỏ lỡ cơ hội sao?
Tuy nhiên họ cũng chẳng lo lắng lâu, vì sau ba mươi nhịp thở, cánh cửa của La Chinh kia lại tỏa ra một luồng sáng màu xanh lam rồi tiếp tục đi lên phía trên…
Thấy cánh cửa của hắn lại nhảy lên lần nữa, đám người kia lúc này mới cứng họng.