Bách Luyện Thành Thần

Chương 1852





Chương 1852SỨC MẠNH NGƯNG HÌNH

Thần Vực có những hiểu biết về thần đạo khá thấu đáo.

Bất cứ thần đạo nào được viết ra đều là một hệ thống đầy đủ và hoàn thiện.

Nhưng trải nhiều năm nghiên cứu, một số thiên tài đã cắt bỏ đạo uẩn trong thần đạo, phối hợp với công pháp mình tự lĩnh ngộ được thành một. Ví dụ như Băng Phách Ma Diễm của Cưu Thánh và Ngũ Hành Tàn Phá của Hàm Diệu Chi.

Loại công pháp này trong Thần Vực có một tên gọi chung là: Thần thông ngoại đạo, chính là thần thông không thuộc thần đạo...

Có một số thần thông ngoại đạo cực kỳ lợi hại như Băng Phách Ma Diễm. Đến nay vẫn có vô số vị thần muốn xin gia nhập dưới trướng Cưu Thánh chỉ cầu được tu luyện Băng Phách Ma Diễm.

So với thần thông của chính thần đạo Ngũ Hành, Ngũ Hành Tàn Phá cũng không mạnh hơn bao nhiêu, thay vì phí tâm tư để tu luyện nó, chi bằng dốc hết thời gian vào chính thần đạo. Cho nên, giá trị của Ngũ Hành Tàn Phá trong mắt các vị thần cũng chỉ ở mức bình thường thôi, họ không có hứng thú mấy với nó.

Giữa thần thông ngoại đạo và thần đạo vốn có là một cuộc tranh luận kéo dài không hồi kết. Có người nói, thần đạo là gốc rễ của Thần Vực, tập trung tu luyện thần đạo mới là con đường đúng đắn.

Có người lại nói, thần thông ngoại đạo mới là tương lai của Thần Vực, ba nghìn thần đạo cũng là do những sinh linh mạnh mẽ sáng tạo ra. Bên ngoài Thần Vực còn có không gian hỗn độn rộng lớn hơn, nếu chỉ hạn chế trong ba nghìn thần đạo thì chính là thiển cận...

Đến nay, cuộc tranh luận này vẫn đang tiếp tục, chưa có hồi kết.

“Điểm đáng chú ý của thần đạo Sức Mạnh chính là ở cách sử dụng sức mạnh. Trên thực tế, bản thân nó vô cùng lợi hại. Bởi vì nguồn sức mạnh hoàn toàn có thể tạo được thành nhiều loại hình dạng, nên hiệu quả rất trực tiếp. Đây là một ưu thế trời cho của thần đạo Sức Mạnh so với các thần đạo khác.” Hàm Cửu Di nói xong, vươn tay khẽ vung về phía bầu trời màu tím.

“Ầm...”

Trong sương mù màu tím, con rắn lớn kia bỗng bơi về phía một phía, lập tức biến mất không còn bóng dáng. Cùng lúc đó, xa xa giữa không trung xuất hiện hai mươi mốt ngôi sao màu tím.

La Chinh đếm xong liền hỏi: “Không phải là chín ngôi sao ư? Tại sao có hai mươi mốt ngôi sao?”

Hàm Cửu Di mỉm cười, trong hai mươi mốt ngôi sao màu tím kia có chín ngôi bắt đầu lóe ra ánh sáng rực rỡ. Chín ngôi sao đó lóe ra ánh sáng rực rỡ nhiều màu sắc, như hòn đá quý tỏa ra ánh sáng tuyệt đẹp dưới ánh mặt trời.

La Chinh cũng biết, đó là màu sắc của nguồn sức mạnh. Thế giới trong cơ thể La Chinh cũng có chín ngôi sao lóe ra sắc cầu vồng.

Chín ngôi sao của La Chinh nhỏ và yếu hơn của Hàm Cửu Di một chút, nhưng nó chỉ nhỏ hơn khoảng một phần tư, mà hắn mới chỉ hấp thu một phần ba nguồn sức mạnh của Cưu Thánh. Điều này chứng tỏ, tuy Hàm Cửu Di đã có Thần Đài Cửu Tinh, cũng nhét được nó vào trong tuyệt địa Tử Thiên, nhưng nguồn sức mạnh vẫn ít hơn thánh nhân bình thường.

Hàm Cửu Di vươn tay, phất nhẹ một cái, sóng sức mạnh vô hình buông xuống liên tiếp từ trên không trung.

Bình thường sẽ không thể nhìn thấy sóng sức mạnh không màu đó.

Sở dĩ La Chinh có thể làm Lãnh Lâm Nhạc bị thương chính là nhờ ngưng tụ sức mạnh thành một thanh kiếm. Ở giây phút quyết định, Lãnh Lâm Nhạc không hề chú ý tới thanh kiếm vô hình kia nên suýt chút nữa đã bị nó đâm xuyên đầu.

Thực tế, hai trận chiến của La Chinh với Lãnh Lâm Nhạc và Tạ Giác đã khiến cho rất nhiều đệ tử thế gia vô cùng hoang mang. Bọn họ không biết La Chinh làm cách nào mà có thể sử dụng sức mạnh vô hình kia, cũng không biết La Chinh tu luyện thần đạo gì.

Dù sao, bọn họ không thể nghĩ rằng một tên võ giả chứng thần lại có thể dùng thần thông Khoa Thế, rút sức mạnh tinh thuần ra khỏi cơ thể...

Trong tuyệt địa Tử Thiên lúc nào cũng được sương mù màu tím dày đặc bao phủ, nên người ta mới có thể nhìn thấy rõ sức mạnh vô hình này, sương mù làm hình dáng của nó hiện ra.

Dưới sự khống chế của Hàm Cửu Di, sức mạnh vô hình đó nhanh chóng rơi xuống. Chúng không ngừng đẩy sương mù màu tím ra hình thành các hình dáng khác nhau, có cái hình người, có cái hình rồng, cũng có cả phượng hoàng...

Thấy vậy, mắt La Chinh trợn to.

Thật ra La Chinh cũng có thể làm được. Sử dụng thần thông Khoa Thế thì hắn có thể dễ dàng biến sức mạnh thành các kiểu dáng khác nhau. Nhưng trong cùng một lúc, hắn chỉ có thể biến ra được một hình dáng mà thôi, không thể nhẹ nhàng tùy ý và một lần đã có thể biến ra nhiều hình dạng như Hàm Cửu Di.

“Thần thông này được lĩnh ngộ từ thần thông ngoại đạo của thần đạo Sức Mạnh, bình thường được gọi là ‘sức mạnh ngưng hình’.” Hàm Cửu Di lại nói: “Thật ra, sau khi mở Đạo Đài Bát Trọng thì võ giả đã luôn sử dụng cấp thấp nhất của sức mạnh ngưng hình rồi!”

Sức mạnh nguyên thủy tinh thuần nhất là ở bên trong cơ thể võ giả, khi đánh nhau với người khác, họ sẽ ép sức mạnh ra từ trong cơ bắp và kinh mạch.

Sau khi mở Đạo Đài Bát Trọng, cộng với sức mạnh ngưng tụ trong đạo đài thì lúc võ giả luyện thể cần sức mạnh, họ sẽ lấy sức mạnh trong Đạo Đài Bát Trọng ra, truyền theo kinh mạch đến hai tay.

Đây là cơ sở cơ bản nhất của ngưng hình, ép sức mạnh thành dòng chảy, để nó có thể nhanh chóng truyền đến vị trí mà võ giả cần thông qua kinh mạch.

“Đó cũng là sức mạnh ngưng hình ư...” La Chinh bĩu môi, nghe qua thì sức mạnh ngưng hình này rất mơ hồ, không ngờ ai cũng biết.

Hàm Cửu Di thản nhiên liếc La Chinh: “Đây chẳng qua mới là cách sử dụng cấp thấp nhất, chưa thể ép sức mạnh ra ngoài cơ thể được. Chờ ngươi hoàn toàn hiểu hết sức mạnh ngưng hình rồi thì có thể sẽ làm được bước đó, nâng cao khả năng chống lại kẻ địch của ngươi rất nhiều.”

Nói xong, Hàm Cửu Di giơ tay khẽ búng, từ đầu ngón tay nàng vươn ra năm luồng sức mạnh vô hình kéo dài khoảng một tấc, trông như mấy cái móng tay trong suốt sắc nhọn.

“...”

Hình ảnh này khiến La Chinh nghẹn họng một lúc lâu, sững sờ không nói được lời nào.

Hắn có thần thông Khoa Thế, làm chuyện đó quả thật dễ như ăn cháo!

Hàm Cửu Di không xem được trận chiến giữa La Chinh và Lãnh Lâm Nhạc, nếu không nàng sẽ chẳng làm điều thừa thãi này. Nàng nghiêm túc giảng giải: “Cách dùng sức mạnh ngưng hình mạnh nhất, đó là có được thần thông Khoa Thế, nó có thể biến hóa ra đủ mọi hình dáng, khiến đối thủ khó lòng phòng bị. Sức mạnh ngưng hình chia thành ba giai đoạn, ta dạy ngươi giai đoạn đầu tiên trước, cách ép nguồn sức mạnh ra bên ngoài cơ thể...”

Giai đoạn đầu tiên của sức mạnh ngưng hình chính là đơn giản kéo nó dài ra từ một bộ phận trên cơ thể, giống như móng tay trong suốt của Hàm Cửu Di, sử dụng hợp lý thường có thể đánh bất ngờ.

Giai đoạn thứ hai là kéo dài xa hơn, đồng thời biến nó thành một hình dáng đơn giản.

Giai đoạn thứ ba là phức tạp nhất, biến nó thành một cá thể độc lập, khống chế sức mạnh cá thể đó. Tầng này là cấp bậc lợi hại nhất, nhưng điều kiện cũng khắc nghiệt nhất. Chỉ khi có được thần thông Khoa Thế mới có tư cách sử dụng tùy theo ý mình, nhưng đó lại là thần thông chỉ các thánh nhân mới có!

Bây giờ, La Chinh đang ở giữa giai đoạn hai và giai đoạn ba. Thần thông Khoa Thế của hắn đã có thể nặn thành một số hình dáng đơn giản, nhưng lại không linh hoạt như Hàm Cửu Di.

Ngay lúc Hàm Cửu Di đang định dạy nguyên lý cơ bản nhất của “Sức mạnh ngưng hình” thì cuối cùng La Chinh không nhịn nổi nữa, mở miệng nói: “Sư tôn... Cái này coi như giai đoạn đầu tiên sao?”

Nói xong, La Chinh nhẹ nhàng đánh ra một đấm, trước nắm tay hắn tuôn ra một luồng sức mạnh tinh thuần, gạt đám sương mù màu tím đằng trước ra một dấu nắm tay.

Thấy cảnh đó, vẻ mặt Hàm Cửu Di lại hờ hững: “Ngươi đã hiểu được sức mạnh ngưng hình, tại sao chưa bao giờ thấy ngươi dùng trên đấu trường của các vị thần?”

Với tư chất của La Chinh thì dù là tự mình lĩnh ngộ được cũng không phải chuyện lạ gì, thế nên Hàm Cửu Di rất bình tĩnh.

La Chinh cũng không dừng lại, mà hỏi tiếp: “Còn đây thì xem như giai đoạn thứ hai?” Nói xong, nắm tay La Chinh giật nhẹ, khẽ vung vài cái trong màn sương tím, trong tay hắn dần dần ngưng tụ ra một thanh kiếm. Nhưng thanh kiếm này không hề rời khỏi tay La Chinh mà vẫn nằm yên đó.

“Ngươi!”

Lúc này, Hàm Cửu Di mới lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên. Nàng không ngờ một võ giả chứng thần như La Chinh lại có thể tu luyện sức mạnh ngưng hình được đến mức này. Nếu vậy, bản thân đã làm điều thừa thãi.

Nếu không nhờ vào thần thông Khoa Thế, La Chinh hoàn toàn không thể hiểu được cái gọi là “sức mạnh ngưng hình”. Nó vốn là một năng lực phụ của thần thông Khoa Thế.

La Chinh liếc nhìn Hàm Cửu Di, mỉm cười và khẽ vung thanh kiếm vô hình kia lên. Nó đâm xuyên qua màn sương tím, lao thẳng ra vài chục trượng, sau đó xoay một vòng, bay về trong tay La Chinh, để lại một con đường rõ ràng trong làn sương mù.

“Đây xem như giai đoạn ba...” La Chinh quay đầu nhìn Hàm Cửu Di hỏi tiếp.