Bách Luyện Thành Thần

Chương 1855





Chương 1855CHUYÊN TÂM TU LUYỆN

Lúc trước, La Chinh đã từng thấy Khê Ấu Cầm dùng kiếm trận Lục Thần, quả thật uy lực cực kỳ kinh khủng.

Cho dù khi đó Khê Ấu Cầm chỉ là Giới Chủ, nhưng lại có thể dùng kiếm trận Lục Thần đuổi giết Thiên Tôn. Có lẽ, phải có đến hơn năm vị Thiên Tôn đã chết trong kiếm trận Lục Thần.

Hơn nữa, bốn thanh kiếm mà Khê Ấu Cầm sử dụng chỉ là bốn thanh kiếm do Thiên Vị tộc dùng thần văn biến ảo ra, uy lực bị giảm đi nhiều rồi.

Nếu như La Chinh thật sự nắm vững cách biến hóa bốn thanh kiếm của kiếm trận Lục Thần và có thể sử dụng theo ý muốn thì thực lực của hắn ở giai đoạn hiện tại sẽ có sự biến đổi về chất…

Hàm Cửu Di vừa nói ra, vô số trường kiếm vô hình bắt đầu hợp nhất với nhau, không ngừng xoay tròn theo sương mù màu tím, ngưng tụ thành bốn thanh trường kiếm.

Thông qua hình dáng do sương mù màu tím phác họa ra, La Chinh có thể nhận ra hình dạng của bốn thanh kiếm này.

Trong đó, có một thanh kiếm được dây leo quấn xung quanh, cho nên có thể thấy ở xung quanh thân kiếm gồ lên hình dây leo bất quy tắc. Thanh kiếm này là Trường Đằng Kiếm.

Một thanh kiếm có phần đuôi giống như phật Di Lặc đang ngồi, ở giữa rộng như bàn quay, đây là Phật Hoàng Kiếm.

Một thanh kiếm khác lại xếp lớp, giống như bảo tháp, đây là Trọng Dương Kiếm.

Cuối cùng là một thanh kiếm đầy gai sắc răng nhọn, đây là Thiên Nha Kiếm.

“Ngươi có thể dùng sức mạnh ngưng hình, định hình ra bốn thanh kiếm này.” Hàm Cửu Di ra lệnh.

“Cái này… hình dáng của kiếm, đâu có quan trọng?” La Chinh hỏi. Chẳng lẽ muốn bố trí kiếm trận Lục Thần thì hắn nhất định phải cần bốn thanh kiếm kia ư? Hiện tại, hắn dùng sức mạnh để định hình thanh kiếm, còn chưa đạt được giới hạn lớn như vậy.

“Bớt nói lời vô nghĩa đi!” Hàm Cửu Di quát một tiếng. Nàng ta đường đường là á thánh, lại đi truyền dạy tuyệt học của bản thân cho thằng nhóc này, vậy mà còn dám ‘ý kiến ý cò’…

“Ừm.” La Chinh gật đầu, sau đó lặng lẽ rút ra nguồn sức mạnh của Thần Đài Cửu Tinh.

Trên thực tế, La Chinh chưa hoàn toàn lĩnh ngộ được sức mạnh ngưng hình thật sự. La Chinh còn chưa dùng được sức mạnh ngưng hình với Đạo Đài Bát Trọng. Cách thuận tiện nhất của hắn chính là trực tiếp sử dụng thần thông Khoa Thế. Như vậy hắn có thể tùy ý định hình, tương đương với từ tầng thứ nhất của sức mạnh ngưng hình, trực tiếp vọt lên đến tầng thứ ba!

“Vù vù…”

Sau khi La Chinh rút những sức mạnh kia ra, hắn trực tiếp dùng thần thông Khoa Thế ngưng tụ ra hình dáng.

Thanh trường kiếm đầu tiên biến ra là… Trường Đằng Kiếm!

La Chinh ghi nhớ kỹ hình dạng trường kiếm sức mạnh kia của Hàm Cửu Di trong lòng, chẳng mấy chốc, trước mặt La Chinh đã xuất hiện một thanh Trường Đằng Kiếm giống như đúc. Nhưng thanh kiếm này nhỏ hơn thanh kiếm kia của Hàm Cửu Di một chút. Chuyện này đối với La Chinh chỉ dễ như trở bàn tay.

“Thanh thứ hai!”

Khi La Chinh bắn đầu rút ra thanh kiếm thứ hai, thanh Trường Đằng Kiếm thứ nhất đột nhiên rung lên, rồi tán loạn.

“Đây là…” La Chinh gãi đầu.

Hàm Cửu Di cười lạnh: “Không phải ngươi hiểu đạo uẩn của thuật Đại Tử Khí rồi sao? Vậy mà lại không biết sử dụng kỹ năng phân chia điều khiển trong thần đạo Tử Khí?”

Song Hàm Cửu Di không biết rằng, bản thân La Chinh không hề hiểu rõ thuật Đại Tử Khi. Thứ thật sự hiểu rõ thuật Đại Tử Khí chính là thước Vô Lượng trong đầu hắn.

Hai chiêu thức nổi bật nhất trong thuật Tử Khí là hóa vật và điều khiển. Như Khê Ấu Cầm có Âm Thể Tử Cực nhất phẩm, nàng ấy trời sinh đã có sẵn năng lực điều khiển mạnh mẽ, cho nên có thể điều khiển hàng nghìn hàng vạn kiếm lớn.

Đương nhiên, độ khó của việc điều khiển những kiếm lớn kia đơn giản hơn rất nhiều so với những gì La Chinh đang phải đối mặt bây giờ. Bởi vì La Chinh vừa cần duy trì Trường Đằng Kiếm được biến ra, lại vừa phải điều khiển sức mạnh ngưng hình biến ra một thanh trường kiếm khác. Dưới tình huống chưa hiểu được thần đạo Tử Khí, La Chinh rất khó để duy trì.

Nhờ sự chỉ bảo của Hàm Cửu Di, trên một vạch nho nhỏ giữa thước Vô Lượng trong đầu La Chinh lóe ra một luồng ánh sáng màu tím. Khi tia sáng màu tím kia lóe ra, trong mắt La Chinh cũng lóe ra một luồng sáng màu tím.

Đạo uẩn của thần đạo Tử Khí…

Trong lúc La Chinh đang cảm ngộ, Trường Đằng Kiếm lại được ngưng tụ ra lần nữa. Sau đó, hắn vung nhẹ cánh tay, trong khoảnh khắc mở bàn tay ra lại cẩn thận từng li từng tí rút nguồn sức mạnh ra một lần nữa.

“Thanh thứ hai!”

“Vèo…”

“Phật Hoàng Kiếm!”

Thanh kiếm thứ hai, Phật Hoàng Kiếm được La Chinh ngưng tụ ra…

Trong lòng La Chinh không có chút vui vẻ nào, ánh mắt lại lóe lên lần nữa, thừa thắng xông lên.

“Thanh thứ ba…”

“Vèo…”

Thanh kiếm thứ ba, Trùng Dương Kiếm cũng được La Chinh ngưng tụ ra.

Nhưng ba thanh kiếm đồng thời hiện ra chỉ duy trì được nửa nhịp thở, đã đồng thời tán loạn.

“Kém cỏi, làm lại!” Hàm Cửu Di cười lạnh nói.

Dù lộ vẻ vô cùng xem thường, song thật ra trong lòng nàng ta đã rất khiếp sợ.

Đứa con trai này của La Tiêu có thiên phú quá mạnh!

Năm đó, khi nàng ta vừa mới trở thành á thánh, có được thần thông Khoa Thế, nàng ta bèn suy nghĩ làm sao để cải tạo được kiếm trận Sát Lục. Dựa theo dự đoán của La Tiêu, nàng ta cũng thử dùng sức mạnh ngưng hình, tái tạo nguyên vẹn bốn thanh trường kiếm.

Nhưng nàng ta mất cả tháng mới ngưng hình được đồng thời hai thanh trường kiếm, thanh trường kiếm thứ ba lại mất gần nửa năm.

Một năm rưỡi, đối với những người thường không tính là ngắn, nhưng đối với Hàm Cửu Di, đối với các thần thì chỉ là trong nháy mắt. Dường như nàng ta từng khá hài lòng với tốc độ này.

Nhưng bây giờ…

La Chinh chỉ mới thử hai lần, đã có thể đồng thời ngưng tụ ra ba thanh trường kiếm sức mạnh.

Vào giờ phút này, Hàm Cửu Di đang tràn đầy tự tin bỗng nhiên có cảm giác bị tổn thương. Rốt cuộc là thiên phú của bản thân không đủ, hay là La Chinh quá tài giỏi.

“Lại thì lại, ta mới chỉ vừa bắt đầu tu luyện, cần gì phải như vậy…” La Chinh lẩm bẩm, hắn cảm thấy yêu cầu của Hàm Cửu Di hơi quá đáng.

“Trong miệng đang nói gì đó?” Hàm Cửu Di hỏi với sắc mặt không tốt.

La Chinh bĩu môi, không dám nói tiếp nữa. Hắn tiếp tục rút nguồn sức mạnh ra để thi triển sức mạnh ngưng hình.

Mới lần thử thứ ba, La Chinh đã có thể duy trì ba thanh trường kiếm trong ba nhịp thở, sau ba nhịp thở, ba thanh trường kiếm đồng thời tan vỡ.

Lần thử thứ tư, hai mươi nhịp thở…

Lần thử thứ năm, kéo dài nửa nén hương…

Lần thứ sáu, một nén hương…

Tới lần thử thứ bảy, La Chinh đã có thể ổn định ba thanh trường kiếm.

“Thế nào?” La Chinh cười hỏi.

“Thường thôi…” Trong lòng Hàm Cửu Di cảm xúc lẫn lộn, lại một lần nữa hoài nghi thiên phú của mình.

Hai cha con này đúng là giống y hệt nhau.

Năm đó, Hàm Cửu Di thích La Tiêu. Khi tu luyện trong vũ trụ Đại Diễn, nàng ta luôn bị thiên phú và năng lực lý giải mạnh mẽ của La Tiêu đả kích. Sau từng yêu cầu nghiêm khắc và đả kích của La Tiêu, nàng ta nhanh chóng trưởng thành.

Khi đó, Hàm Cửu Di biết, sợ rằng cả đời này, thiên phú của nàng ta cũng chẳng bao giờ đuổi kịp được người đàn ông này. Nhưng lúc ấy, La Tiêu đã là thánh nhân có địa vị cao quý, nàng ta không bằng ông ấy cũng phải thôi. Nàng ta mến mộ và sùng bái La Tiêu, nên tất nhiên trong lòng không thấy chênh lệch. Giống như bản thân không bằng La Tiêu mới là điều bình thường, là hiển nhiên.

Hiện tại, con trai ông ấy lại chạy tới, hơn nữa thằng nhóc này mới chỉ là võ giả chứng thần. Giờ phút này, trong lòng Hàm Cửu Di vô cùng buồn bực và ghen tị. Đừng nói lòng dạ của á thánh rộng rãi, phụ nữ dù tu luyện đến thánh nhân thì lòng dạ vẫn hẹp hòi như thường.

“Ngươi đã nắm vững ba thanh kiếm, hiện tại sẽ là thanh thứ tư.” Hàm Cửu Di nói tiếp: “Ta đã làm chậm lại tốc độ dòng chảy thời gian trong tuyệt địa Tử Thiên, ngươi có thể từ từ tu luyện ở đây.”

Thời gian luôn rất quý báu với La Chinh. Chỉ còn vẻn vẹn hơn hai tháng nữa là đến lúc tính lại thứ hạng của đảo nổi. Nếu như hắn lãng phí mấy tháng trong tuyệt địa Tử Thiên, đến lúc đó thứ hạng đã được sắp xếp xong rồi, vậy sợ rằng điện Tử Hồn sẽ phải loại bỏ tám phần mười đệ tử.

Đồng thời, khó khăn của việc ngưng hình ra bốn thanh trường kiếm khó hơn ba thanh kiếm đến vài bậc. Khi La Chinh thử lần đầu tiên, thậm chí còn chưa định hình được kiếm thì đã bị tán loạn hết.

Nhưng vẻ mặt của La Chinh thay đổi chút nào. Hắn không thèm chớp mắt mà tiếp tục thúc giục nguồn sức mạnh một lần nữa…

Nguồn :

Hàm Cửu Di im lặng không lên tiếng nhìn bóng lưng La Chinh, trong mắt lóe lên vẻ mờ mịt. Hình bóng La Chinh nghiêm túc luyện tập gần như giống hệt La Tiêu, cũng khiến suy nghĩ của Hàm Cửu Di không ngừng bay xa, trở lại những ngày bản thân tu luyện trong Tử Cực giới. Vì giúp nàng ta nghiên cứu kiếm trận, La Tiêu bảo nàng ta khẽ nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra lần nữa, liền thấy trong Tử Cực giới bay đầy kiếm lớn.

Đó là chín trăm chín mươi chín triệu thanh kiếm lớn, chi chít tô điểm trên bầu trời Tử Cực giới, mặc cho nàng ta điều khiển tùy theo ý mình, khi đó trong lòng nàng ta rất vui vẻ…

Khoảng mười ngày sau, cuối cùng La Chinh đã có thể khiến bốn thanh trường kiếm tồn tại cùng một lúc trong một nhịp thở.

Lúc trước, Hàm Cửu Nguyệt phải mất sáu tháng mới làm được điều này.

Sau hai tháng trong tuyệt địa Tử Thiên, bốn thanh trường kiếm sức mạnh của La Chinh đã có thể tồn tại cùng một lúc trong năm nhịp thở…

Nửa năm sau, cuối cùng bốn thanh trường kiếm đã ổn định.

Nửa năm này, gần như La Chinh không có bất kỳ suy nghĩ nào khác, chỉ một lòng một dạ ngưng tụ kiếm. Tán loạn, rồi lại ngưng tụ, rồi lại tán loạn, không ngừng lặp lại quá trình buồn tẻ này.

May mắn là Hàm Cửu Di đã thay đổi tốc độ dòng chảy thời gian. Trong tuyệt địa Tử Thiên đã qua nửa năm, nhưng thế giới bên ngoài mới chỉ trôi qua ba ngày mà thôi.

Bây giờ, cuối cùng bốn thanh kiếm đã hình thành, Hàm Cửu Di bèn bắt đầu truyền dạy cách thức hoạt động của kiếm trận Lục Thần.