Năm đó, lần đầu tiên Hàm Cửu Di gặp La Tiêu là khi nàng mới chỉ là thần cấp trung. Song vì có biểu hiện vô cùng xuất sắc ở Hàm gia, nên nàng cũng là đối tượng trọng điểm được bồi dưỡng.
Khi đó, nghiên cứu về thần đạo Tử Khí còn chưa hoàn thiện như bây giờ. Ngay cả việc tuyệt địa Tử Thiên có thể tự thành một giới hay không còn bị nghi ngờ. Đặc biệt, muốn xây dựng một vũ trụ trong Thần Vực tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
Có lẽ, ưu thế duy nhất của thần đạo Tử Khí chính là hai điểm “hóa vật” và “điều khiển”, so với thần đạo khác quả thật yếu thế hơn không ít…
Sau đó, La Tiêu phá lệ cho phép Hàm Cửu Di đi vào vũ trụ của mình, mở ra một giới, thử nghiệm xây dựng “tuyệt địa Tử Thiên” trong vũ trụ, Tử Cực giới đã ra đời như thế.
So với khó khăn của việc mở ra một không gian trong Thần Vực, thì ở vũ trụ Đại Diễn đơn giản hơn nhiều. Hơn nữa, Hàm Cửu Di còn có sự giúp đỡ của La Tiêu.
Không lâu sau, Tử Cực giới được tạo nên, Hàm Cửu Di thể hiện ra thiên phú đáng kinh ngạc. Đồng thời, nàng sáng lập nhiều kiếm trận lớn, trong đó lợi hại nhất là kiếm trận Lục Thần.
Ngay khi Hàm Cửu Di đang rất vừa lòng với sáng tạo của bản thân, La Tiêu lại nói với Hàm Cửu Di, nếu như suy đoán của ông không sai thì điểm mạnh nhất của kiếm trận Lục Thần không phải là “kiếm thật”, mà là “kiếm ảo”. Trên thực tế, cái gọi là kiếm ảo ở đây chính là sử dụng sức mạnh ngưng hình để ép sức mạnh ra ngoài cơ thể, biến chúng thành thanh kiếm vô hình.
Nhưng mà khi đó, Hàm Cửu Di còn chưa trở thành á thánh, còn chưa thể sử dụng “thần thông Khoa Thế”. Sức mạnh ngưng hình của nàng ta mới chỉ luyện tới tầng thứ hai, cho nên vẫn chưa thể từ bỏ “kiếm thật” được. Đó cũng chính là bốn thanh Trường Đằng Kiếm, Phật Hoàng Kiếm, Trọng Dương Kiếm và Thiên Nha Kiếm mà La Tiêu tặng cho…
Hiện giờ, Hàm Cửu Di đã sớm không cần dùng đến bốn thanh kiếm kia, nhưng nàng ta vẫn giữ chúng lại. Thỉnh thoảng vào đêm khuya, nàng ta sẽ lấy ra vuốt ve một hồi, trong lòng đầy quyến luyến. Những ngày tháng trong vũ trụ Đại Diễn luôn là khoảng thời gian vui vẻ nhất của nàng ta.
Năm đó, đảo nổi của La gia gặp phải kiếp nạn, Hàm Cửu Di từng quả quyết đứng về phía La Tiêu. Nhưng khi đó, Hàm Cửu Di mới chỉ là thần cấp cao, còn chưa thể tu thành trận “kiếm ảo” của đại trận Lục Thần. Dù có lòng muốn giúp La gia một tay, nhưng nàng ta lại bị Hàm gia ra lệnh cưỡng chế phải ở trên đảo nổi. Thậm chí, Hàm gia còn phái một vị đại viên mãn canh chừng nàng ta. Cuối cùng, nàng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn đảo nổi của La gia gặp kiếp nạn, nhìn La Tiêu ngã xuống, bất lực không làm được gì…
Cho dù đến bây giờ, cảnh tượng kia vẫn mãi ám ảnh trong đầu nàng ta. Nàng ta đã lập lời thề, nếu như có cơ hội, nàng ta sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ bọn Vũ Thái Bạch. Có lẽ vẫn còn một chút cơ hội để La Tiêu có thể xoay chuyển tình thế. Dù sao, vũ trụ của ông ấy vẫn chưa bị tiêu diệt, bản thân ông ấy cũng chưa chết.
Nhưng…
Dường như Vũ Thái Bạch không hề để ý đến nàng ta và có thái độ khá là thù địch. Rất lâu trước kia, nàng ta từng gặp Vũ Thái Bạch khi thăm dò núi Bất Chu, hắn đã muốn ra tay với nàng ta.
Hôm nay, khi đã xác định được thân phận của La Chinh, tất nhiên nàng ta cũng hiểu, cơ hội nhỏ bé để xoay chuyển tình thế kia đã lặng lẽ đến rồi. Đây nhất định là sắp xếp của La Tiêu, người đàn ông kia cho dù có chết cũng sẽ không từ bỏ!
Mà chàng thanh niên trước mặt này thực sự giống ông ấy như đúc, ngay cả phương diện duyên phận với phụ nữ cũng rất giống…
Năm đó, sau khi nàng ta rời khỏi vũ trụ Đại Diễn, Tử Cực giới vẫn không bị xóa bỏ. Nàng ta để lại truyền thừa của bản thân ở trong đó, đặc biệt là còn có kiếm trận Lục Thần.
Nàng ta và La Tiêu giao ước với nhau, nếu như một ngày kia trong vũ trụ Đại Diễn xuất hiện một vị Âm Thể Tử Cực nhất phẩm thì tất nhiên sẽ có tư cách để rèn luyện. Bởi vì bản thân Hàm Cửu Di chính là Âm Thể Tử Cực tốt nhất.
La Tiêu vẫn hay nói đùa rằng, về mặt lý thuyết, Âm Thể Tử Cực của Hàm Cửu Di căn bản không thể tự nhiên sinh ra. Nàng ta hoàn toàn là một trường hợp đặc biệt. Trừ khi La Tiêu tự tay tạo ra một “Âm Thể Tử Cực” thì mới có thể đạt tới yêu cầu của Hàm Cửu Di, đồng thời có tư cách nhận truyền thừa của Hàm Cửu Di.
Bây giờ, cuối cùng Âm Thể Tử Cực nhất phẩm này đã xuất hiện. Chắc chắn, Âm Thể Tử Cực này là La Tiêu do cố gắng tạo ra. Chỉ có điều, nàng ta không ngờ cô gái được truyền thừa kiếm trận Lục Thần lại là vợ của La Chinh…
Đôi mắt đẹp của Hàm Cửu Di chớp một cái, lại hỏi: “Nàng ấy vào Thần Vực rồi sao?”
“Không rõ lắm.” La Chinh lắc đầu.
La Chinh đã đưa người thân cùng Ninh Vũ Điệp vào Tiên Phủ, tất nhiên Khê Ấu Cầm cũng muốn vào theo, nhưng La Chinh không cho phép.
Khê Ấu Cầm là một trong mười Đạo Tử, đã được định trước sẽ có con đường của bản thân. Dựa theo sự sắp xếp của Tinh Vĩ, chắc hẳn Khê Ấu Cầm sẽ lẻn vào sau khi có được thần cách.
Nàng đã trải qua quá trình thay máu, mà hiện tại Vũ Thái Bạch vẫn đang kéo chân Khương gia, chính là để tạo cơ hội cho những Đạo Tử này.
Khi La Chinh rời khỏi vũ trụ Đại Diễn, Hoa Thiên Mệnh đã rời đi trước một bước. Hiện tại, tình hình của các Đạo Tử khác như thế nào, đã tới Thần Vực hay chưa, La Chinh cũng không biết.
“Nếu như dựa theo bố trí của La Tiêu, chắc hẳn nàng ấy cũng sẽ lẻn vào vùng đất tổ Hàm gia, người như vậy nhất định phải do tự tay ta bồi dưỡng.” Hàm Cửu Di híp mắt nói: “Trong khoảng thời gian này, ta sẽ sắp xếp một số người tìm kiếm Âm Thể Tử Cực trong khu vực Hàm gia đang kiểm soát… Nàng ấy tên gì?”
“Khê Ấu Cầm.” La Chinh trả lời: “Nhưng nếu như nàng ấy đã tiến vào Thần Vực thì rất có thể sẽ dùng tên giả. Sợ rằng muốn tìm được nàng ấy cũng không dễ dàng như vậy…”
Thần Vực rộng lớn như vậy, chỉ là một cái vực thôi cũng khó mà vượt qua.
Sở dĩ La Chinh có thể gặp được Hàm Cửu Di trong thời gian ngắn như thế, là bởi vì bản thân hắn đã lập ra một phần kế hoạch chặt chẽ. Đồng thời, cũng là dựa vào thiên phú lớn mạnh mà hắn thể hiện ra nên mới có thể thuận lợi tiến vào đảo nổi, trời xui đất khiến gia nhập điện Tử Hồn.
“Việc này ngươi không cần bận tâm.” Hàm Cửu Di lắc đầu, thể hiện quyết tâm rất lớn. Nhiều năm trước, nàng ta đã bỏ lỡ cơ hội một lần, lần này cho dù thế nào nàng ta cũng sẽ không vắng mặt. Sau đó, nàng ta tiếp tục nói: “Chúng ta hãy nói chuyện về kiếm trận Lục Thần trước…”
Hàm Cửu Di nhìn chằm chằm La Chinh tiếp tục nói: “Chỉ có sở hữu thần thông Khoa Thế mới có tư cách điều khiển sức mạnh như vậy. Rốt cuộc ngươi đã xây dựng thế giới kiểu gì, mà ngay cả thần cách còn chưa ngưng tụ được đã có thể sử dụng thần thông Khoa Thế?”
La Chinh cười khổ: “Cũng chính vì nguyên nhân này, ta mới khó có thể ngưng tụ thần cách…”
“Ngay cả ngươi cũng khó ngưng tụ thần cách ư?” Ánh mắt của Hàm Cửu Di hơi ngừng lại. Đương nhiên, nàng ta hiểu rõ La Chinh quan trọng với La Tiêu như thế nào. Nếu như ngay cả thần cách cũng không thể ngưng tụ, vậy nhất định không phải thiên phú của La Chinh không đủ, mà gần như chắc chắn là bởi vì La Chinh tu luyện thần cách đặc biệt, hoặc là do cấu tạo của thế giới trong cơ thể hắn đặc biệt.
La Tiêu và Cố Bắc được xem như là thánh nhân có sức sáng tạo nhất, tầm mắt của bọn họ chưa từng bị giới hạn trong Thần Vực, do đó có bồi dưỡng ra quái vật nhỏ kinh hãi thế tục như vậy cũng là bình thường. Nhưng xét cho cùng, không ngưng tụ được thần cách vẫn là tai họa ngầm cực lớn. Hàm Cửu Di lại hỏi: “Ngươi có cần ta giúp gì không?”
La Chinh lắc đầu: “Ta đã tìm được cách giải quyết rồi.” Vấn đề hắn gặp phải, đừng nói Hàm Cửu Di, cho dù là Cố Bắc đích thân tới thì sợ rằng cũng không có biện pháp gì tốt. Huống hồ, hắn đã tìm được thêm nhiều “đất sét”, chỉ cần lần này lấy được đủ nhiều điểm tích lũy trong đấu trường của các vị thần, thu được đám đất sét kia vào trong túi thì có lẽ có thể tạo thành thần cách rồi.
Thấy La Chinh tự tin như vậy, Hàm Cửu Di không hỏi thêm gì nữa, có thể đó là bí mật lớn nhất của La Chinh, ngay sau đó nàng ta nói: “Nếu Khê Ấu Cầm đã tu được kiếm trận Lục Thần, nàng ấy lại là vợ của ngươi, vậy ngươi đã từng nhìn thấy kiếm trận Lục Thần rồi…”
“Đã từng thấy rồi.” La Chinh gật đầu: “Ngoài kiếm trận Lục Thần ra, còn có kiếm trận Tiểu Tử Hà, kiếm trận Lưỡng Nghi Lạc…”
“Đều là kiếm trận ta từng tu luyện, nhưng năm đó ta chỉ có thể sử dụng ‘kiếm thật’. Mặc dù kiếm trận Lục Thần này lợi hại, nhưng đã định trước sẽ có rất nhiều hạn chế.” Hàm Cửu Di thản nhiên nói.
Khi Hàm Cửu Di tu thành á thánh, nàng ta có thể sử dụng “kiếm ảo”. Sau khi dùng sức mạnh ngưng hình, nàng ta có lĩnh ngộ mới về kiếm trận Lục Thần.
Cuối cùng, sau khi dùng thần thông Khoa Thế phát động kiếm “sức mạnh”, không chỉ có uy lực của bản thân sẽ mạnh hơn, mà sự biến đổi trong đó cũng càng nhanh chóng, càng tùy ý hơn. Chỉ riêng uy lực của lời nói đã mạnh hơn gấp trăm lần rồi.
Nói xong…
Hàm Cửu Di đưa tay ra vẫy nhẹ.
“Vèo vèo vèo vèo…”
Cách đó không xa, đường viền do những sức mạnh kia biến thành lan rộng ra, biến thành từng thanh kiếm vô hình dài khoảng một trượng, bắn đi bốn phương tám hướng.
Trong khoảng không gian này, tồn tại hàng nghìn, hàng vạn cây trường kiếm sức mạnh vô hình vô sắc. Những trường kiếm này đi qua đi lại như con thoi trong sương mù màu tím, để lại từng bóng kiếm hẹp dài.
Chẳng mấy chốc, những bóng kiếm này đã vây quanh La Chinh…
Hàm Cửu Di cười nhẹ: “Lúc đầu. kiếm trận Lục Thần chỉ là sự kết hợp biến hóa của bốn thanh kiếm. Về sau, ta tự ngộ ra cách kết hợp biến hóa giữa ba mươi hai thanh kiếm, chín mươi sáu thanh kiếm và hàng chục nghìn thanh kiếm Táng Hải Luân Không Sát. Ngươi đã nắm vững thần thông Khoa Thế, hơn nữa còn có thể tu luyện thuật Đại Tử Khí, vậy chắc hẳn sẽ không khó luyện. Hôm nay, ta dạy cho ngươi sự biến hóa của bốn thanh kiếm. Sự biến hóa của bốn thanh kiếm này là do đích thân cha ngươi tạo ra cho ta. Xem như là trả lại những gì cha ngươi đã dạy ta cho con trai của ông ấy.”