Khoảng cách giữa hai trăm vị trí đầu trong đấu trường của các vị thần không lớn.
Xét cho cùng, các nhà quyền thế có đến ba mươi mấy hòn đảo nổi. Mỗi nhà lại xuất hiện bốn năm thiên tài cao cấp, tính ra cũng phải gần hai trăm người.
Đối thủ của La Chinh trong giai đoạn này mạnh không kém tên béo Huyền Nguyệt Mục kia.
Trong cuộc chạm trán với Huyền Nguyệt Mục, nếu không phải nhờ Băng Phách Ma Diễm, rất có thể La Chinh sẽ thua.
Chiến đấu với hai trăm thần cấp thấp đứng đầu, La Chinh phải sử dụng kiếm trận Lục Thần mới có thể ổn thỏa.
Giai đoạn hiện nay cách ngày sắp xếp lại thứ hạng đảo nổi còn một tháng. Hắn đã giành được hai mươi hai trận thắng liên tiếp, sở hữu ba trăm bảy mươi nghìn điểm tích lũy, La Chinh không hề vội vàng. Hắn muốn đợi đến thời gian cuối cùng, thắng vài trận then chốt là có thể gom đủ.
Như vậy, cho dù những người khác phát hiện ra La Chinh đến từ Hàm gia, có muốn nhằm vào La Chinh cũng không kịp nữa rồi. Đây chính là sách lược của Hàm Cửu Di.
Song, việc La Chinh rời khỏi sảnh chúng thần lại khiến những thiên tài kia gấp đến điên rồi.
Trong đó bao gồm cả Hàm Lưu Tô!
Lần này vì nảy sinh mẫu thuẫn rất lớn với Lãnh Lâm Nhạc, Hàm Lưu Tô cũng gánh vác áp lực tương đối nặng nề.
Làm căng với Lãnh Lâm Nhạc tất nhiên là nàng cố ý. Nhưng là một thành viên của Hàm gia, nàng phải suy nghĩ vì đại cục. Trong nhiều trường hợp, đệ tử nhà quyền thế thiếu tự do hơn những người bình thường khác nhiều.
Hiện tại, Hàm Lưu Tô xếp thứ ba trong số thần cấp thấp. Nàng muốn tiếp tục giành được chuỗi thắng là vô cùng khó khăn. Mà cho dù giành được ba trận thắng liên tiếp, thậm chí là bốn trận liên tiếp cũng không vượt qua được nghìn điểm, vốn dĩ không thay đổi được bao nhiêu.
Khoảng thời gian này, Hàm Thương Yên cũng kiên trì ở trong đấu trường của các vị thần. Hơn nữa, ca ca đã tham gia thi đấu vượt cấp. Lấy tu vi của thần cấp trung khiêu chiến thần cấp cao, độ khó trong đó là điều có thể tưởng tượng được.
Sau khi ca ca giành được ba trận thắng liên tiếp, liền thua ba trận liên tiếp. Những thần cấp cao có thể tùy ý bay trên trời, hơn nữa có thể tu luyện lên thần cấp cao đều có thiên phú không thấp. Hàm Thương Yên thi đấu vượt cấp vô cùng khổ cực.
Ngay cả khi ca ca không nói gì, Hàm Lưu Tô cũng hiểu, hắn là vì chính mình.
Ca ca cũng hy vọng không phải nhìn sắc mặt Lãnh gia. Hắn muốn dùng sức chính mình để trợ giúp chính mình. Chỉ có điều, chuyện này vượt qua phạm vi sức mạnh của Hàm Thương Yên, vẫn còn quá miễn cưỡng!
Nhưng trước mắt, Hàm Lưu Tô còn có một cơ hội.
Gần đây, một người giấu tên tham gia thi đấu vượt cấp đột nhiên xuất hiện trong sảnh chúng thần, giành được hai mươi hai trận thắng liên tiếp và tích lũy được hơn ba trăm nghìn điểm trong một thời gian ngắn. Đó là một con số khổng lồ khiến người ta phải líu lưỡi.
Nếu tên nhóc đó lại thắng bảy tám trận nữa, sợ rằng điểm tích lũy sẽ lên đến hàng triệu.
Đến lúc đó, đánh bại người giấu tên có thể chiếm được chín mươi phần trăm điểm thưởng tích lũy của hắn. Lúc đó, một mình Hàm Lưu Tô sẽ có được điểm tích lũy tương đương với thần đại viên mãn. Nếu dựa theo hạch toán của đảo nổi thì chắc chắc xếp hạng đảo nổi Hàm gia sẽ được duy trì, thậm chí có thể nâng lên một hoặc hai bậc.
Mọi người đều chờ mong những trận thắng liên tiếp của người giấu tên, Hàm Lưu Tô cũng không ngoại lệ. Thậm chí, nàng còn gấp gáp hơn người khác.
Chỉ có điều, năm ngày trôi qua, thứ hạng của người giấu tên vẫn luôn duy trì ở vị trí chín mươi sáu. Hắn không tiếp tục tham gia một trận đấu nào, khiến Hàm Lưu Tô rất nản lòng.
Hầu như mỗi ngày, nàng đều đi vào bảng ngọc bích chúng thần, rời khỏi phòng của mình và quanh quẩn ở cửa phòng của người giấu tên.
Không chỉ có Hàm Lưu Tô, Mục Ngưng xếp hạng thứ nhất, Đường Bàng Viên xếp hạng thứ hai, cho đến Triệu Sâm xếp hạng thứ một trăm chín mươi sáu. Tất cả những vị thần cấp thấp có điều kiện hoặc cơ hội khiêu chiến người giấu tên đều hy vọng có thể tạo ra kỳ tích, cống hiến thật nhiều cho nhà quyền thế của mình!
“Có phải người giấu tên này sợ rồi không? Đã liên tục năm ngày không xuất hiện tại sảnh chúng thần rồi.”
“Hắn từ vị trí hơn chín trăm nhảy thẳng lên vị trí chín mươi sáu. Cho dù hắn xuất thân từ nhà quyền thế nào thì hai mươi hai trận thắng liên tiếp, hơn ba trăm nghìn điểm tích lũy đã đủ để lấy được toàn bộ thứ hắn muốn rồi!”
“Chắc hắn tự biết cân nhắc thực lực của mình, vì vậy mới thu tay chăng? Ta thấy không còn hy vọng đâu. Mọi người không cần mỗi ngày đều phải chạy đến đây xem nữa, giải tán đi.”
Mặc dù người này thuyết phục mọi người giải tán, nhưng hắn không chịu rời đi, rõ ràng vẫn còn chút hy vọng vào người giấu tên, hy vọng hắn đột nhiên mở cửa phòng mình.
“Có tin tức mới nhất nào về người giấu tên không?” Hàm Lưu Tô chậm rãi bước xuống cầu thang tròn. Nàng nhìn thấy Hàm Tu Nhiên cũng ở trong đó nên hỏi.
Hàm Tu Nhiên xếp thứ một trăm ba mươi trong số con cháu Hàm gia, trong dòng chính Hàm gia cũng là một người tài năng xuất chúng. Nhưng cho dù thế nào, địa vị và sức mạnh của hắn cũng không thể so sánh với Hàm Lưu Tô. Nghe Hàm Lưu Tô hỏi, hắn vô cùng kính cẩn gật đầu với nàng: “Thưa Trưởng công chúa, không có tin tức gì mới. Nhưng dường như Huyền Nguyệt Mục biết một chút gì đó, có điều hắn không chịu tiết lộ!”
Cho đến hôm nay, người mạnh nhất người giấu tên gặp phải trong đấu trường của các vị thần chính là Huyền Nguyệt Mục - kẻ tự hạ thứ hạng của mình.
Những thần cấp thấp có sức mạnh yếu kém kia không thể ép ra sức mạnh thực sự của người giấu tên, nhưng Huyền Nguyệt Mục có thể làm được!
“Những tên kia của gia tộc Huyền Nguyệt thật chẳng ra sao. Dù sao xếp hạng đảo nổi không là gì với bọn họ. Nên Huyền Nguyệt Mục giữ miệng kín như bưng.” Một vị thiên tài nhà quyền thế khác căm giận nói.
Hàm Lưu Tô khẽ thở dài. Thực ra có nhiều lúc nàng nghi ngờ, liệu người giấu tên kia có phải là La Chinh hay không...?
Ngày đó, La Chinh phát huy ra sức mạnh không hề tầm thường. Ngay cả kẻ xếp hạng thứ bốn mươi là Tạ Giác cũng bị hắn giết chết. Tuy rằng có yếu tố may mắn, nhưng lại nhớ năm đó, biểu hiện của La Chinh tại cấm địa Luyện Thần thật kinh người, khả năng này vẫn tồn tại.
Mấy lần nàng phái người đến điện Tử Hồn hỏi thăm tình hình gần đây của La Chinh, đều nghe nói La Chinh nhận lệnh của Hàm Cửu Di, đang chăm chỉ tu luyện.
Nàng muốn đi điện Tử Hồn chứng thực một phen, nhưng La Chinh vẫn luôn ở hành cung của Hàm Cửu Di. Nghĩ đến giọng điệu châm chọc của Hàm Cửu Di, trong lòng Hàm Lưu Tô liền không dễ chịu, càng không còn dám đi điện Tử Hồn nữa.
Nếu người giấu tên thực sự là La Chinh thì đó là chuyện tốt. Như vậy, đảo nổi Hàm gia sẽ có thêm một số điểm tích lũy cực lớn. Song, nếu không phải thì sao? Nhiều nhà quyền thế như vậy, nhà nào cũng có khả năng đào tạo ra một thiên tài yêu nghiệt như vậy.
“Cứ canh ở đây, muốn kiếm lợi từ tay người giấu tên. Thật vô vị! Hàm Lưu Tô, ta thách đấu ngươi, thế nào?” Một giọng nói ngả ngớn bỗng nhiên truyền đến.
Hàm Lưu Tô ngẩng đầu nhìn liền thấy Tần Thiên Trạch đứng cách đó không xa đang nói với nàng.
Tần Thiên Trạch cũng là đệ tử nòng cốt của Tần gia, là truyền nhân của Thánh Hoàng Tần gia. Nếu không phải lúc trước trong cấm địa Luyện Thần, y vận dụng thuật Đại Chí Nguyện thì hiện tại thậm chí Tần Thiên Trạch đã có thể tiến vào tốp mười.
Thánh Hoàng Tần gia giúp Tần Thiên Trạch áp chế phản phệ của thuật Đại Chí Nguyện, để Tần Thiên Trạch trở thành thần cấp thấp. Nhưng chuyện này vẫn có ảnh hưởng tương đối lớn đối với y, thậm chí là hạn chế tài năng của y. Hiện tại, Tần Thiên Trạch chỉ xếp ở vị trí hai mươi mốt, nhưng không thể khinh thường thực lực của y.
Trong lòng Tần Thiên Trạch vẫn còn hơi oán hận Hàm Lưu Tô. Lúc trước, là do Hàm Lưu Tô đưa La Chinh vào Thiên Khung tộc mới khiến Tần Thiên Trạch chịu thiệt thòi lớn như vậy.
“Không có hứng thú.” Hàm Lưu Tô lạnh lùng đáp.
“Trưởng công chúa không chịu nể mặt sao?” Tần Thiên Trạch nhún vai, không để ý cười nói: “Nghe nói gần đây ngươi và tên nhóc Lãnh Lâm Nhạc kia không hợp?”
Những vụ tai tiếng giữa nhà quyền thế thường được lan truyền rất nhanh. Mặc dù các đệ tử nhà quyền thế mà Tần Thiên Trạch chọn chơi cùng không cùng một bọn với Lãnh Lâm Nhạc, nhưng hiển nhiên y biết tin tức vô cùng rõ ràng: “Người ta nói Hàm gia các người đào ra một võ giả chứng thần, ngay cả Tạ Giác cũng bị giết ngay tại chỗ. Ta đang nghĩ không biết võ giả chứng thần đó có phải người giấu tên hay không? Có thể là tên nhóc La Thiên Hành đó chăng?”
Hàm Lưu Tô có thể đoán được đó là La Chinh thì người khác cũng có thể đoán được đó là hắn.
Dù sao ngày đó, La Chinh giết chết Tạ Giác, đả thương Lãnh Lâm Nhạc rõ rảnh rảnh trước mắt mọi người, cũng không phải chuyện bí mật gì.
Nếu vị võ giả chứng thần kia có sức mạnh giết chết Tạ Giác, vậy dĩ nhiên là hắn có thực lực tham gia đấu vượt cấp.
Chỉ có điều, ngay từ đầu La Chinh đã không đặt chân lên bảng xếp hạng, lại trực tiếp giấu tên khi tham gia đấu vượt cấp. Có quá ít manh mối để người ta điều tra, nên không ai có thể xác định danh tính của người giấu tên, giống như Tần Thiên Trạch cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi.
“Cũng có thể. Ta đã phái người đi điều tra. Nhưng á thánh Hàm gia chúng ta đang truyền thụ cho hắn thần đạo Tử Khí.” Hàm Lưu Tô lạnh nhạt trả lời. Bản thân nàng không thể khẳng định tình hình chính xác, nên tất nhiên cũng không muốn giấu giếm cái gì, ngược lại sẽ khiến người khác nghi ngờ.
“Thì ra là như vậy.” Tần Thiên Trạch thản nhiên nói. Hắn cũng chỉ suy đoán mà thôi.
Ngay khi hắn vừa nói xong, bỗng nhiên một giọng nói uy nghiêm truyền đến sảnh chúng thần đang đầy các thần cấp thấp: “La gia Vũ Thái Bạch công khai khiêu chiến Mục gia Mục Huyết Dung. Thần cấp thấp nộp bốn mươi điểm tích lũy thì có thể quan sát trực tiếp trận chiến...”