Nghe thấy giọng nói kia, ánh mắt đám người Hàm Lưu Tô đều lóe lên.
Tần Thiên Trạch cười hắc hắc nói: “Tên nhóc Vũ Thái Bạch kia lại tới nữa rồi! Mỗi lần đến thời điểm xếp hạng đảo nổi, hắn đều phải lộ mặt một lần...”
“Vì bảo vệ đảo nổi La gia, tên này cũng thật liều mạng nha!” Một thiên tài nhà quyền thế khác nói.
“Có người nói hắn đã hoàn toàn khống chế núi Bất Chu. Chỉ sợ hiện tại thực lực của hắn đã tăng mạnh. Mục Huyết Dung cũng coi như xui xẻo, xem như là trả nợ cho Mục gia vậy...”
Những năm gần đây, xếp hạng đảo nổi trải qua nhiều lần biến động.
Đa số người La gia đều đã ngã xuống, một bộ phận nhỏ thì rời đi trốn trong cấm địa.
Nhưng những năm gần đây, đảo nổi La gia không hề rơi vào biển Thời Gian, thậm chí còn có thể duy trì vị trí đứng thứ ba đếm ngược từ dưới lên. Tất cả là bởi vì có Vũ Thái Bạch.
Lúc trước, khi rời khỏi biển Thời Gian, hắn có mang theo một bảng ngọc bích chúng thần. Mỗi lần trước khi làm mới thứ hạng đảo nổi, hắn sẽ khiêu chiến liên tiếp mấy vị thần đại viên mãn, thu đủ ngạch điểm bảo vệ đảo nổi La gia.
Hơn nữa, mỗi lần hắn đều lựa chọn đối thủ đầu tiên là Mục Huyết Dung.
Năm đó, không chỉ có mỗi Mục gia tham gia tiêu diệt La gia, mà xem như là các Thánh Đường bắt tay với nhau, nhưng Mục Hải Cực thực sự là người xông lên trước nhất. Lần này, lại là Mục Hải Cực phát động chiến tranh vũ trụ, đương nhiên Vũ Thái Bạch phải trút giận lên người Mục gia rồi.
Trong đấu trường của các vị thần, mỗi ngày các thần sẽ tiến hành hàng nghìn hàng vạn trận giao đấu. Nhưng có lẽ khiến người ta chú ý nhất là trận đấu giữa những thần đại viên mãn.
Những thần đại viên mãn này động một cái có hơn mười, thậm chí hơn triệu điểm tích lũy. Thắng bại giữa bọn họ thường thường có thể đánh giá xếp hạng đảo nổi. Đây cũng là lý do vì sao thánh nhân lại coi trọng bồi dưỡng đồ đệ của mình như vậy. Khả năng đồ đệ lên cấp thánh nhân rất nhỏ, rất nhỏ, nhưng vẫn phát huy tác dụng quan trọng.
Bình thường khi thần đại viên mãn giao đấu đều là đấu công khai. Mọi người trên đảo nổi đều có thể đến hiện trường quan sát trực tiếp. Điểm tích lũy giao nộp theo tu vi bản thân cũng không giống nhau. Ví dụ võ giả chứng thần giao nộp năm điểm tích lũy là được, nhưng vị thần cấp thấp phải nộp bốn mươi điểm, thần cấp trung nộp hai trăm điểm, thần cấp cao phải trả sáu trăm điểm tích lũy.
Những thần đại viên mãn này đều là tu luyện một thần đạo nào đó đến viên mãn. Hơn nữa, thường thường đều có lĩnh ngộ hơn người, cùng với thần thông ngoại đạo cực kỳ mạnh mẽ. Thông qua quan sát có thể nhận được không ít cảm ngộ, nên các vị thần đều có xu hướng nhao nhao đi xem.
Hôm nay, sau khi tuyên bố đấu công khai, vô số thần vội vàng khấu trừ điểm tích lũy của mình để lựa chọn chỗ quan sát trận đấu...
Mấy ngày nay, đúng là La Chinh rất nhàn nhã. Nhân dịp này, hắn lại xem xét thước Vô Lượng trong đầu!
Lần trước, trận đấu với Huyền Nguyệt Mục khiến hắn hiểu ra một đạo lý. Trong Thần Vực, thật sự sức lực không phải vạn năng. Nghiêm túc mà nói, thực lực của Huyền Nguyệt Mục không tính là xuất sắc, nhiều nhất chỉ lợi hại hơn Tạ Giác một chút. Nhưng Huyền Nguyệt Mục lại sử dụng thủ đoạn kỳ dị khiến hắn không thể làm gì.
Đặc biệt là hắn có thể lợi dụng dấu băng triệu tập ra Tuyết Ấn Thần Thương, bộc phát ra uy lực vượt xa giới hạn tối đa của thần cấp thấp.
Thần đạo Tuyết Ấn không thiên về kiểu công kích này. Theo suy đoán của La Chinh, thần đạo Tuyết Ấn kia khẳng định là hỗn hợp thần thông ngoại đạo của vài thần đạo đặc biệt. Nếu như lúc đó, La Chinh có thể kích hoạt thước Vô Lượng thì chắc chắn hắn có thể nhìn rõ lai lịch của thần thông này. Từ đó thi triển ra chiêu thức đánh trả, thậm chí có thể chiếm chiêu thức lợi hại này làm của riêng.
Đáng tiếc, tình huống lúc đó đến sống sót còn khó khăn chứ nói gì đến nhét thần thông này vào đầu.
Thước Vô Lượng này vẫn nằm lẳng lặng trong đầu La Chinh. Khoảng thời gian này, Cực Ác lão nhân sợ Hàm Cửu Di phát hiện ra nên ông ta cũng phải tự phong ấn chính mình.
Từ lúc cây thước này nhập vào trong đầu La Chinh, hắn đã thử dùng rất nhiều phương pháp. Ví dụ như dùng linh hồn bản thân bao vây lấy nó, hoặc là truyền thần thức vào trong thước Vô Lượng. Thậm chí, hắn còn dẫn một tia hỗn độn vào đầu. Nhưng cây thước ngọc này vẫn không có chút phản ứng gì.
“Điểm mấu chốt kích hoạt thước Vô Lượng là đạo uẩn. Cho dù là đạo uẩn của thần đạo nào, kể cả đạo uẩn của thần thông ngoại đạo cũng đều kích hoạt được nó...” La Chinh rơi vào trầm tư. Mỗi lần thước Vô Lượng được kích hoạt đều là do hắn hấp thu đủ đạo uẩn.
“Cho tới nay, thước Vô Lượng không hề đưa vào đạo uẩn của thần đạo Đoạn Tình.” Một suy nghĩ lóe ra trong đầu hắn.
Mục đích của hắn không phải là nhét thần đạo Đoạn Tình vào thước Vô Lượng. Dù sao, hắn tu chính là thần đạo Đoạn Tình, không cần lại thêm thần đạo này trong thước Vô Lượng. Ngày sau, hắn có thể nhét hết tất cả thần đạo vào thước Vô Lượng, nhưng hiện tại hắn không vội.
“Như vậy, không biết đạo uẩn của thần đạo Đoạn Tình có thể kích hoạt thước Vô Lượng không nhỉ?”
“Nếu sau khi kích hoạt, ta nhanh chóng làm tiêu tán đạo uẩn...”
Sau khi suy nghĩ mấy ngày, La Chinh nhạy bén phát hiện ra mấu chốt vấn đề.
Phương pháp này rõ ràng không phải phương pháp hay ho gì. Vấn đề là cha hắn lại không truyền dạy cách dùng thước Vô Lượng cho hắn. Thậm chí sức mạng thật sự của thước này là gì, hắn cũng không biết. Nhưng hắn cảm thấy có thể thử một lần.
Nghĩ tới đây, hắn nhắm hai mắt lại, linh hồn bản thân phát ra tia sáng mờ nhạt.
“Vô Ngã!”
Chờ đến khi hắn mở mắt lần thứ hai, trong đôi mắt đã bình tĩnh như nước, không có chút tình cảm nào trong đó.
Nhưng hắn đang ở hành cung của Hàm Cửu Di, tuy Hàm Cửu Di coi như là người có thể tin được, có điều hắn không muốn tiết lộ việc mình tu luyện cấm đạo. Vì vậy, hắn vẫn thu lại khí thế của bản thân đến cực hạn.
Từ linh hồn của La Chinh tỏa ra một tia đạo uẩn, từ từ khuếch tán trong đầu hắn.
“Có tác dụng không?”
Thời khắc La Chinh quan tâm biến hóa của thước Vô Lượng, nếu không phải rơi vào trạng thái “đoạn tình” thì chắc chắn vẻ mặt La Chinh sẽ là rất chờ mong. Hiện tại, mặt hắn lại không có bất cứ cảm xúc nào.
“Vù...”
Một chút ánh sáng lóe lên ở một bên thước Vô Lượng. Tia sáng đó không ngừng di chuyển trên vạch của thước Vô Lượng. Cuối cùng dừng lại ở trên vạch cuối cùng của thước.
“Thần đạo Đoạn Tình, xếp cuối trong ba nghìn thần đạo?”
La Chinh biết mỗi thần đạo ứng với một vạch trên thước Vô Lượng. Hơn nữa, dường như vị trí của vạch đã được dự tính sẵn rồi, không phải dựa theo thứ tự thần đạo mà La Chinh thu thập được. Hiện tại, tia sáng kia dừng lại trên vạch cuối cùng của thước Vô Lượng, vậy đó chính là vị trí của thần đạo Đoạn Tình.
Chính vào lúc này, vạch đó bắt đầu hấp thụ đạo uẩn La Chinh thả ra. Đồng thời, La Chinh cũng cảm thấy đôi mắt mình nóng lên, hai vòng tròn màu vàng xoay xung quanh con ngươi hắn sáng lên.
“Thành công rồi!”
Trước tiên, La Chinh thu tất cả đạo uẩn lại.
Mục đích của hắn chính là thông qua thần đạo Đoạn Tình kích hoạt thước Vô Lượng, không phải thật sự muốn nhét thần đạo Đoạn Tình vào thước Vô Lượng.
Sau khi thu về hết đạo uẩn của thần đạo Đoạn Tình, vòng sáng vàng trong đôi mắt hắn vẫn đang không ngừng lấp lóe. Thông qua đôi vòng sáng vàng này quan sát hoàn cảnh xung quanh thì có thể thấu hiểu tất cả mọi thứ. Một khi nhìn thấy người bên cạnh thi triển đạo uẩn của thần đạo, liền có thể nhìn thấu huyền ảo trong đó trong nháy mắt, cũng sẽ nhét thần đạo đó vào thước Vô Lượng.
Trong lúc La Chinh vô tình thử nghiệm, quả nhiên thật sự làm được rồi!
Chờ đến khi La Chinh thoát khỏi trạng thái “đoạn tình”, hắn mừng rỡ như điên. Thông qua phương pháp này, nhiều vấn đề hắn gặp phải cũng có thể giải quyết một cách dễ dàng, có thể thoải mái đi lĩnh ngộ đạo uẩn của thần khác.
Đôi vòng tròn trong mắt hắn lập lòe trong một nén nhang mới từ từ tắt.
Ngay lúc này, giọng nói của Hàm Cửu Di truyền tới.
Đối mặt với sự truyền âm đột ngột này, La Chinh còn nghĩ mọi hành động của mình bị Hàm Cửu Di phát hiện. Trong lúc đang căng thẳng, lại nghe thấy Hàm Cửu Di nói: “Vũ Thái Bạch muốn khiêu chiến Mục Huyết Dung, là thi đấu công khai, sau khi tiến vào bảng ngọc bích chúng thần, ngươi có thể tiến hành quan sát.”
“Vũ Thái Bạch!” La Chinh nhíu mày.
Lúc trước ở Trung Vực, chính người này đã dẫn muội muội của La Chinh đi. Người thanh niên kia chỉ dùng một tay đã khiến La Chinh bị bắn ra xa đến mấy nghìn dặm.
Khi đó, trong lòng La Chinh âm thầm thề, sẽ có một ngày hắn đánh bại người đó...
Hắn không ngờ tới, người thanh niên đó lại chính là đệ tử cấp cao nhất của cha mình, Vũ Thái Bạch.
“Không phải đảo nổi La gia bị phá hủy một lần rồi sao? Tại sao Vũ Thái Bạch còn có thể đi vào sảnh chúng thần để khiêu chiến Mục Huyết Dung?” Trong lòng La Chinh vô cùng nghi ngờ. Nhưng Hàm Cửu Di chỉ truyền cho hắn một câu, sau đó lại yên lặng, không hề trả lời câu hỏi của hắn.
La Chinh không trì hoãn nữa, mà lập tức tiến vào bảng ngọc bích chúng thần.
Sau đó, La Chinh giao nộp bốn mươi điểm tích lũy và bước vào một thế giới rộng lớn.
Một mặt trời máu treo ở rìa thế giới. Thế giới này giống như bị máu tươi gột rửa qua một lần. Xộc vào mũi chính là mùi máu tanh nồng.
Tuy nói đây là một không gian hư cấu, nhưng mọi thứ trong đó giống như tồn tại một cách chân thật.
“Nhiều người quá...” La Chinh tỏ vẻ bất đắc dĩ. Xung quanh hắn chật ních người xem, võ giả chứng thần, thần cấp thấp, thần cấp trung đều có. Phóng tầm mắt nhìn ra xa, số lượng khó mà đếm hết.
Cùng với sự xuất hiện của người giấu tên, ngay lập tức La Chinh thu hút sự chú ý của những “khán giả” này.