Bên trong cửa, Mục Huyết Dung mặc bộ đồ giống như linh hồn người chết, bóng dáng lóe lên liền rời khỏi đảo nổi Hàm gia.
Những người canh giữ liếc nhìn nhau, lặng lẽ trò chuyện.
“Chẳng phải lần này Điện chủ nắm chắc phần thắng rất lớn sao?”
“Vẫn cứ thua bởi Vũ Thái Bạch, haiz, những ngày sau này lại không dễ chịu rồi.”
“Sắp tới mọi người phải trợn to mắt lên.”
Mọi người đều biết tính tình Mục Huyết Dung rất tệ hại.
Sau khi rời khỏi đảo nổi Hàm gia, Mục Huyết Dung đứng trên khối đá trong suốt hình tròn bay lên trên. Trên biển Thời Gian cấm bay, cấm dịch chuyển không gian. Dù nàng là đại viên mãn cũng không thể làm trái quy tắc đó.
Liên tục xuyên qua tầng mây mù dày đặc, một ngọn núi cao đen tuyền xuất hiện trước mặt nàng.
Ngọn núi này cao một trăm nghìn trượng, trông nguy nga hiểm trở.
Trên sườn núi dựng một phiến đá thật lớn. Nó chính là bảng đá thống trị, đại biểu cho quy tắc cao nhất trong Thần Vực.
Bảng đá đó nối liền với cả ngọn núi, được quấn quanh bởi một tia sét kỳ lạ. Tia sét đó nhìn hết sức bình thường, nhưng trong đó lại chứa sức mạnh rất lớn. Dù là thánh nhân cũng không thể chống cự.
Tình hình chung thì không ai có thể bò lên ngọn núi lớn này và càng không có ai có thể tới gần bảng đá.
Mục Huyết Dung không lên núi, nàng ngẩng đầu nhìn bảng đá rồi vòng đến sau núi, đi vào một hang động lớn.
Trong hang động có một bóng người mặc áo màu bạc đưa lưng về phía Mục Huyết Dung. Người này bị tia sét trói chặt, không thể nhúc nhích. Hắn chính là Mục Hải Cực, người vi phạm quy tắc của bảng đá. Sau khi Mục Hải Cực ra tay với vũ trụ Đại Diễn thì bị bảng đá thống trị trừng phạt, nhốt vào hang động tự kiểm điểm.
“Cha!” Mục Huyết Dung gọi một tiếng.
“Thua?” Mục Hải Cực lạnh nhạt đáp lại.
Ông ta hiểu rõ tính cách con gái mình, giọng nói chỉ có một sự khác biệt rất nhỏ thôi đã có thể kết luận Mục Huyết Dung thua trận.
“Vâng.” Mục Huyết Dung gật đầu, hơi tủi thân, nhưng vẻ tủi thân ấy chỉ lộ ra một chút. Tu vi nàng đã đến đại viên mãn và là hy vọng mới của Mục gia, Mục Huyết Dung tuyệt đối không cho phép bản than có chút cảm xúc tiêu cực nào.
“Chắc hẳn thực lực của Vũ Thái Bạch lại có tiến bộ.” Mục Hải Cực lắc đầu, “Lưng dựa núi Bất Chu, quả thật khiến hắn được lợi rất nhiều.”
Nhớ lại thực lực mà Vũ Thái Bạch bày ra, Mục Huyết Dung không rét mà run. Chỉ có điều, chuyện đó đã không còn quan trọng nữa. Nàng lập tức nói: “Cha, núi Bất Chu đã hoàn toàn nằm trong tay Vũ Thái Bạch. Lần này, ở đấu trường của các vị thần, hắn tuyên bố sau này Mục chúng ta không được bước vào núi Bất Chu nữa.”
“Cái gì?”
Mục Hải Cực trầm giọng nói.
Đương nhiên ông ta hiểu rõ sự ảnh hưởng khi núi Bất Chu đóng cửa với Mục gia: “Nhằm vào một nhà Mục chúng ta thôi hả?”
“Không phải. Đường gia, Đông Phương gia và mấy nhà nữa, bọn họ cũng không được phép tiến vào núi Bất Chu.” Mục Huyết Dung nói tiếp.
“Hừ! Ranh con này mạnh tay đấy!” Mục Hải Cực lạnh giọng nói.
“Với lại, cuối cùng hắn còn nói có thể mở ra khe Vân Long với Hàm gia, Cố gia, gia tộc Huyền Nguyệt và Kiếm tộc. Không biết có ý gì, hẳn là có ám chỉ nào đó.” Mục Huyết Dung nói thêm.
Khi đối đầu với La Tiêu, Mục Hải Cực là người xông lên đầu tiên, mà ngay cả chiến tranh vũ trụ cũng là Mục Hải Cực tự mình chủ trì. Người hiểu biết La Tiêu nhất tất nhiên là cha nàng, nên nàng kể hết mọi chi tiết cho cha nghe.
“Cố gia, gia tộc Huyền Nguyệt và Kiếm tộc?” Mục Hải Cực thì thào nói, chìm vào trong suy nghĩ.
Mục Huyết Dung đứng im tại chỗ chờ đợi, suy nghĩ trong đầu cũng bay xa. Mục Huyết Dung không thể chấp nhận được việc mình liên tục thua một người mười sáu lần. Nhìn Vũ Thái Bạch càng ngày càng mạnh, Mục Huyết Dung mơ hồ cảm thấy năm đó cha đã làm sai điều gì.
Hủy diệt La gia lại để Vũ Thái Bạch lọt lưới, chính điều này đã trở thành một tai họa ngầm đối với Mục gia.
Nàng không có quyền phán xét cha đúng hay sai, chỉ là trong lòng không ngăn được cảm xúc này nảy sinh.
“Ám chỉ trong lời nói Vũ Thái Bạch là nói cho người nhập cư trái phép nghe.” Mục Hải Cực bình tĩnh nói.
“Người nhập cư trái phép?” Mục Hải Cực khẽ cau mày, trong mắt lóe lên ánh sáng đỏ.
“Đúng vậy, một trong hai người nhập cư trái phép vừa rồi.” Mục Hải Cực nói.
Mục Hải Cực phát động chiến tranh vũ trụ nên biết đến sự tồn tại của mười vị Đạo Tử. Ông ta không biết rốt cuộc La Tiêu tính làm như thế nào, nhưng có lẽ cũng hiểu được La Tiêu gửi gắm hy vọng vào những sinh linh cấp thấp kia.
Chỉ có điều, điểm này lại khiến Mục Hải Cực vô cùng khó hiểu.
Lúc trước, ông ta nghĩ mục đích La Tiêu cực khổ vất vả đào tạo những Đạo Tử đó chỉ để đối phó chiến tranh vũ trụ. Còn chuyện trong Thần Vực thì giao hết cho Vũ Thái Bạch.
Sau mới hiểu, sự chú ý của La Tiêu không đặt vào đệ tử của mình.
Điều này cực kỳ không hợp lý. Dù các sinh linh cấp thấp trong vũ trụ kia có biểu hiện tốt cỡ nào, nhưng gửi gắm hy vọng vào bọn họ thật sự là một chuyện nực cười.
Trái lại, bây giờ Vũ Thái Bạch phát triển vững chắc ở núi Bất Chu mới khiến Mục Hải Cực đau đầu hơn.
Chỉ là, La Tiêu bố trí kế hoạch luôn luôn quỷ thần khó lường nên Mục Hải Cực không hề xem thường những Đạo Tử đó. Vì vậy, khi nghe nói Vũ Thái Bạch ngăn cản tiếp dẫn sứ của Khương gia và quy định thứ tám trăm ba mươi ba trên bảng đá thống trị bị khởi động, hắn liền sai Mục gia phái người điều tra.
Người nhập cư trái phép nhất định là một trong mười tên Đạo Tử đến từ vũ trụ Đại Diễn.
Cuối cùng Mục gia không có tra được manh mối nào, Mục Hải Cực cũng không quan tâm lắm. Võ giả chứng thần thật sự khó mà khiến Mục Hải Cực để mắt đến.
“Quan hệ của Cố gia và La gia vốn đã rất gần gũi, Vũ Thái Bạch nhắc đến Cố gia là chuyện bình thường. Chẳng qua, chắc chắc tên Đạo Tử này sẽ không ở Cố gia, quá dễ đoán.” Mục Hải Cực bình tĩnh phân tích nói.
“Gia tộc Huyền Nguyệt không qua lại nhiều với La Tiêu nên khả năng không cao.”
“Kiếm tộc và gia tộc Huyền Nguyệt giống nhau. Hai nhà quyền thế lớn trên đảo nổi bị Vũ Thái Bạch nhắc đến chỉ vì che mắt mà thôi.”
Rốt cuộc, Mục Hải Cực hiểu được nhiều hơn so với các thánh nhân khác. Tuy manh mối của ông ta không nhiều lắm nhưng có thể nhìn ra bản chất trong đó.
“Hàm gia.” Mục Hải Cực lẩm bẩm, “Nếu ta không nhớ nhầm thì Hàm Cửu Di từng tiến vào vũ trụ Đại Diễn tu luyện. Dù thành á thánh rồi vẫn nhớ mãi không quên La Tiêu.”
“Ý cha là lời nói của Vũ Thái Bạch là nói cho một người nào đó trong Hàm gia? Vậy người này là ai đây?” Mục Huyết Dung hỏi.
Mục Hải Cực lắc đầu: “Cha không tu thần đạo Đại Diễn nên đương nhiên không tính được.”
Nhớ lại những Đạo Tử trong vũ trụ Đại Diễn, Mục Hải Cực hơi do dự, cũng có lẽ bọn họ chỉ là mánh khóe La Tiêu dùng để đánh lừa ông ta mà thôi.
“Dù thế nào vẫn nên điều tra trước đã. Sau đó sắp xếp người vào núi Bất Chu quan sát.” Mục Hải Cực dặn dò. Nguồn :
“Nhưng Mục gia chúng ta không thể tiến vào núi Bất Chu.” Mục Hải Cực nhắc nhở.
“Vậy treo giải thưởng cho thần của nhà quyền thế khác ra tay.” Mục Hải Cực nói.
Mục Huyết Dung gật đầu, Vũ Thái Bạch không cấm hết mọi nhà quyền thế, trong các nhà đó luôn có thần vì Thần vũ tệ mà bí quá hóa liều.
...
So với đảo nổi của các nhà quyền thế khác thì đảo nổi của Cố gia xếp hạng thứ tám, nhỏ hơn một chút.
Trên đảo nổi của Cố gia chỉ có mấy nghìn người mà thôi, xem như là có dân số ít nhất trong ba mươi sáu đảo.
Vì Cố Bắc không thích nhận đệ tử, mà con nối dõi của Cố gia cũng không nhiều, bình thường đều không nhận người ngoài tiến vào đảo nổi Cố gia.
Ngự Thần Phong quan sát trận đấu Vũ Thái Bạch đàn áp Mục Huyết Dung, kích động rời khỏi bảng ngọc bích chúng thần, xuyên qua mây mù, nhảy thẳng vào một cái sân kỳ lạ: “Đại sư huynh, Đại sư huynh! Huynh có xem trận chiến giữa Vũ Thái Bạch và Mục Huyết Dung không?”
Trong sân, một mục đồng giơ cần câu màu xanh lá, trên cần câu rủ xuống một luồng ánh sáng rơi xuống nước. Mà ở trong nước thì có một con cá nhỏ màu xanh da trời đang cắn xé mồi câu.
Y không phải đang câu cá, mà là cho cá ăn.
Nhưng tiếng gào kia của Ngự Thần Phong đã dọa chạy con cá kia.
“Xem!” Mục đồng trừng mắt liếc Ngự Thần Phong một cái, quăng cần câu sang bên tức giận trả lời.
“Vũ Thái Bạch lại mạnh lên, còn cực kỳ khí phách, như biến thành một người khác vậy.” Ngự Thần Phong cảm thán nói.
Mục đồng liếc hắn, không nói gì, tốc độ tiến bộ của Vũ Thái Bạch quả thật ngoài dự đoán của y.
“Có điều huynh nói xem, có phải ám chỉ của người này trong đấu trường của các vị thần là kêu chúng ta đến khe Vân Long trước hay không? Một mình hắn không thể vượt qua khe Vân Long nên muốn gọi hai ta đến giúp?” Ngự Thần Phong cười he he nói.
“Ngươi cứ ở đó mà nằm mơ đi.” Mục đồng bực mình nói, rồi cúi đầu nhìn cái ao trước mặt nói tiếp: “Có lẽ sắp bắt đầu rồi!”
“Bắt đầu cái gì?” Ngự Thần Phong nghe thấy cái câu không đầu không đâu kia của đại sư huynh khó hiểu hói.
“Ám chỉ của Vũ Thái Bạch có thể là nói với tiểu sư đệ.” Mục đồng hơi híp mắt, “Chúng ta cũng phải bắt đầu hành động thôi, không thể tụt lại phía sau Vũ Thái Bạch được.”