Thấy tình trạng đó trên vách tường, La Chinh cũng câm nín luôn.
Nói cách khác, hắn không cần tìm kiếm đối thủ, muốn khiêu chiến ai chỉ cần đồng ý là được, một trăm chín mươi lăm người tùy La Chinh chọn lựa.
“Trông ta yếu như vậy sao...” La Chinh sờ sờ mũi.
Một trăm chín mươi lăm người đưa ra lời khiêu chiến, tất nhiên La Chinh không cho rằng hắn thật sự yếu.
Sảnh chúng thần là một hệ thống vô cùng hợp lý, thông qua việc liên tục điều chỉnh, sắp xếp vị trí có thể đánh giá chính xác nhất thực lực của một vị thần.
Đương nhiên, kẻ khác loài như La Chinh không nằm trong danh sách này. Bởi vì từ ngày đầu tiên bước chân vào bảng ngọc bích chúng thần, hắn chưa từng thua trận nào. Hắn hoàn toàn không có thứ hạng thật sự, trong bảng ngọc bích chúng thần cũng không tìm thấy ghi chép về người giấu tên này. Chỉ có số phòng biến đổi leo lên vị trí thứ chín mươi sáu.
“Nếu ta có thể tự do tìm kiếm đối thủ của mình...”
La Chinh giơ tay vuốt ve vách tường, những cái tên đó đồng thời hiện ra trước mắt hắn. Cuối cùng ngón tay hắn bỗng dừng lại ở một cái tên, xếp thứ một trăm chín mươi sáu Phương Tiểu Vũ.
Thực lực các đệ tử nhà quyền thế trước hai trăm đều sàn sàn nhau.
Nhưng vì đạt được chiến thắng liên tiếp, đương nhiên La Chinh sẽ chọn đối thủ yếu nhất, cứ việc đối phương thật sự không hề yếu chút nào.
Trong sảnh chúng thần...
Trận đấu xếp hạng đảo nổi đã đến giai đoạn quyết liệt nhất.
Một số nhà quyền thế ước lượng tính toán điểm tích lũy có lợi với mình xong liền kêu đệ tử nhà mình cố gắng đừng nhận khiêu chiến để tránh bị đánh bại, điểm tích lũy sẽ bị thiệt hại.
Một số nhà quyền thế khác thì cảm thấy thứ hạng mình sẽ giảm xuống, đương nhiên là thúc giục đệ tử của mình chiến đấu hết mình trong sảnh chúng thần!
Đảo nổi Phương gia xếp thứ sáu, nhưng họ có tham vọng rất lớn. Địa vị của ba nhà quyền thế lớn như Đông Phương gia, Kiếm tộc và gia tộc Huyền Nguyệt không thể lay động được rồi, nên Phương gia cố gắng một chút để có tư cách đẩy Lãnh gia xuống dưới. Vì vậy, lúc này đây các thần của Phương gia đặc biệt tích cực.
Hôm nay, Phương Tiểu Vũ tìm kiếm đối thủ của mình trong sảnh chúng thần. Nàng đã thắng được bốn trận liên tiếp, thứ hạng từ hai trăm bốn mươi bảy tăng lên một trăm chín mươi sáu. Sau đó, nàng liền đưa ra khiêu chiến với “người giấu tên”.
Người giấu tên có số điểm tích lũy lớn như thế, thắng được hắn, sự cống hiến của mình cho Phương gia sẽ xấp xỉ đại viên mãn. Ai cũng hy vọng giành được niềm vinh quang này, nhận được sự khen ngợi cao nhất trong gia tộc.
Thua, chẳng qua chỉ mất mấy chục điểm tích lũy mà thôi...
Nhưng nàng biết, xác suất người giấu tên chọn mình là cực kỳ nhỏ.
Nhưng điều khiến nàng bất ngờ là sáng hôm nay vừa đưa ra khiêu chiến với người giấu tên, hai canh giờ sau, vậy mà hắn lại đồng ý rồi.
Nhìn thấy ánh sáng lóe lên trên vách tường, nàng hơi sửng sốt, sau đó lộ vẻ vừa mừng vừa sợ.
Trong nháy mắt...
Nàng liền tiến vào đấu trường của các vị thần.
Theo sự biến hóa của hoàn cảnh xung quanh, La Chinh cũng im lặng tiến vào đấu trường. Hắn bỗng thấy được một thế giới mưa phùn rả rích. Trong thế giới này rải rác vô số đình đài lầu các, hoàn toàn chìm trong màn mưa, khẽ hít thở là có mùi hương thơm ngát trong làn mưa chui vào khoang mũi.
“Thế giới này không tệ.” La Chinh liếc mắt đánh giá nói.
Hắn biết có thể lựa chọn sân thi đấu. Một số đệ tử nhà quyền thế đều chọn sân có lợi với mình, nhưng thế giới mưa phùn rả rích này ngoài hoàn cảnh khí hậu rất tốt ra thì không có tác dụng gì khác...
Chốc lát sau, Phương Tiểu Vũ liền xuất hiện trước mặt La Chinh. Nàng thấy người giấu tên thì bỗng nở nụ cười, “May mắn ghê, tại sao lại nhận khiêu chiến của ta thế?”
Cô gái này có khuôn mặt dịu dàng khiến người ta vừa gặp đã yêu. Nghe nàng nói vậy, La Chinh lạnh nhạt trả lời: “Bởi vì ngươi có thứ hạng thấp nhất.”
Phương Tiểu Vũ khẽ cười, lắc đầu, “Vậy e rằng ngươi chọn sai đối tượng rồi.”
“Có ý gì?” La Chinh hỏi.
Phương Tiểu Vũ nhẹ nhàng mở bàn tay ra, một giọt nước mưa trong suốt rơi xuống tay nàng. Giọt nước mưa này hơi đung đưa, rồi chầm chậm nhảy nhót như có được mạng sống, hấp dẫn những giọt nước mưa xung quanh lại, hóa thành một thanh đoản kiếm trong suốt bằng nước.
Nàng hất năm ngón tay, đoản kiếm liền bay lên nhắm ngay La Chinh, nàng nói: “Sở trường của người giấu tên chỉ là sức lực đơn thuần, linh hồn cũng cực kỳ mạnh mẽ, ngoài ra còn hiểu được hoàn toàn Băng Phách Ma Diễm - truyền thừa của Cưu Thánh. Chỉ với mấy năng lực ấy... Ngươi không phải đối thủ của ta.”
La Chinh khẽ nhướng mày, có vẻ bất ngờ, người biết mình dùng Băng Phách Ma Diễm chỉ có tên mập Huyền Nguyệt Mục kia thôi, “Huyền Nguyệt Mục nói cho ngươi?”
Đôi mắt xinh đẹp của Phương Tiểu Vũ hiện lên sự thương hại: “Ngươi không biết à? Ban đầu tên mập mạp chết tiệt kia giấu tin tức kỹ lắm, sau đó bán lấy tiền rồi...”
Dù gì Huyền Nguyệt Mục cũng là một cường giả xếp thứ hai mươi, bị thua một lượng lớn điểm tích lũy vào tay người giấu tên thì đương nhiên sẽ khiến người khác chú ý. Kể cả các trưởng bối cũng muốn có được tư liệu của người giấu tên này. Lúc đầu, Huyền Nguyệt Mục lười để lộ, nhưng dưới sự cám dỗ của Thần vũ tệ, cuối cùng hắn vẫn mở miệng.
Có lẽ trong tay các thần cấp thấp xếp trước hai trăm đều có một phần tư liệu về La Chinh, thậm chí còn phân tích thực lực và điểm yếu của hắn.
“Đúng là biết kiếm tiền ghê.” La Chinh lắc đầu.
“Nếu ngươi chỉ giống như những lời của Huyền Nguyệt Mục.” Phương Tiểu Vũ nhẹ nhàng vung tay lên, hàng nghìn giọt mưa bắt đầu tụ tập lại. Lấy La Chinh là trung tâm, trong chu vi trăm trượng xuất hiện vô số đoản kiểm bằng nước, nàng nói tiếp: “Thì ta đây rất vinh hạnh chấm dứt chuỗi chiến thắng liên tiếp của ngươi!”
“Vèo vèo vèo vèo vèo vèo...”
Những đoản kiếm bằng nước xung quanh như một trận mưa to tầm tã lao vun vút về phía La Chinh…
“Cho dù chất lượng nước trong Thần Vực tốt hơn trong vũ trụ rất nhiều, nhưng thật sự có thể làm bị thương người khác ư?” Trên mặt La Chinh lộ vẻ khó hiểu.
Vô số đoản kiếm bằng nước bắn mạnh đến, tránh cũng khó tránh được, La Chinh lại không thèm né, mặc kệ những “kiếm nước” ấy đâm vào người mình.
“Bụp bụp bụp bụp...”
Những đoản kiếm ấy gần như chẳng có sức mạnh gì đáng nói, không thể làm La Chinh bị thương dù chỉ là một chút xíu.
Nhưng Phương Tiểu Vũ vẫn bình tĩnh nở nụ cười giống như là nắm chắc chiến thắng trong tầm tay.
“Hử?”
Rất nhanh, La Chinh cũng phát hiện ra vấn đề.
Vô số đoản kiếm đó đâm lên người xong liền hóa thành một mảnh nước mưa, nhưng nó không xuôi theo cơ thể chảy xuống đất mà thấm vào trên người hắn.
Sau khi cảm nhận được chỗ kỳ quái, La Chinh rung rung cơ thể tính rũ nước mưa xuống. Song lại không ngờ nó giống như keo dán dính trên người không cách nào rũ xuống được…
“Nước này thật là kỳ quái.” La Chinh cau mày, sau khi cảm thấy có chút không ổn, hắn không tính dây dưa tiếp.
Lúc trước, khi đối mặt Huyền Nguyệt Mục, La Chinh đã bị ăn đau. Thiên tài của các nhà quyền thế kia hầu như đều có một tuyệt kỹ đặc biệt nào đó. Chỉ trong giây lát, cơ thể La Chinh đột nhiên lóe lên bay thẳng về phía Phương Tiểu Vũ.
“Giờ mới phát hiện vấn đề ư? Hơi chậm rồi đấy...”
Phương Tiểu Vũ nhún mũi chân, cơ thể trượt nhanh về sau, liên tục lui lại dưới trời đầy mưa, dẫn đến trên đường bắn lên từng đợt bọt nước.
Những bọt nước ấy bắn lên cũng hóa thành vô số đoản kiến bắn về phía La Chinh.
La Chinh không đuổi theo quá xa, nước mưa dính trên người hắn đã càng ngày càng nhiều. Chúng hình thành một lớp nước dày bám lên người, vứt cũng không vứt được, cản trở mạnh đến tốc độ của hắn thì sao mà đuổi kịp Phương Tiểu Vũ cho được?
“Đốt cho ta.” La Chinh nhướng mày, trong cơ thể nổi lên một con chim phượng hoàng lửa. Ánh lửa hừng hực vừa dâng lên thế mà lập tức tắt ngúm!
“Ly Thủy khắc tất cả thần hỏa trên thế giới này, huống chi là con phượng hoàng lửa con chưa trưởng thành kia của ngươi.” Phương Tiểu Vũ lắc đầu: “Chỉ dựa vào sức lực là không có khả năng giãy thoát khỏi nước, ta xem ngươi còn có năng lực gì đối đầu với ta?”
Trong lúc nàng nói chuyện, nước mưa đập lên người La Chinh đã hình thành một bong bóng nước hơn trượng, bọc kín lấy La Chinh.
Ly Thủy này nặng hơn nước mưa bình thường gấp nghìn lần, La Chinh có sức mạnh cũng không cách nào phát huy, thật sự bị nhốt trong đó.