Mục Ngưng vốn cho rằng, sau khi La Chinh trúng “Phá Huyết Hoang Giảo”, thì bản thân nàng đã bất bại.
Nhưng không ngờ chỉ một khắc sau, chính bản thân nàng lại gặp nguy cơ.
“Lời đồn là thật...” Trong lòng nàng ta lóe lên ý nghĩ này.
Khó trách Đông Phương gia muốn nhanh chóng thu phục La Chinh như vậy. Bản lĩnh vượt trội thế này, thường phải là khi cấu trúc vũ trụ trong cơ thể xong mới thi triển được. Nếu vậy, chẳng lẽ trong cơ thể người giấu tên có một vũ trụ?
Dĩ nhiên chuyện này là không thể...
Nhưng chắc chắn chuyện này đã nói rõ, thế giới bên trong cơ thể người giấu tên này rất đặc thù, ít nhất thì đây cũng là lần đầu tiên xuất hiện chuyện như vậy trong suốt nhiều kỷ nguyên thần qua.
Có lẽ chưa chắc Đông Phương gia đã coi trọng thiên phú của người giấu tên, chẳng qua muốn ép người này vào Đông Phương gia là để nghiên cứu mà thôi.
Thế đi của Trường Đằng Kiếm rất kỳ lạ, những sợi dây leo vô hình quấn lấy Mục Ngưng, khiến nàng gần như phải thi triển tất cả vốn liếng mình có!
“Tuyệt Ảnh Độn!”
Trong đôi mắt Mục Ngưng dâng lên dòng máu đỏ, tốc độ tăng lên đâu chỉ gấp bội!
Mặc dù những sợi dây leo từ Trường Đằng Kiếm thả ra quấn lấy nàng chằng chịt, nhưng nàng vẫn giống như một con bướm linh hoạt, không ngừng bay theo quỹ đạo không thể đoán trước, mà Phật Hoàng Kiếm và Thiên Nha Kiếm vẫn theo sát phía sau.
Chỉ trong thời gian vài nhịp thở, Mục Ngưng đã rơi vào thế thập tử nhất sinh, Phật Hoàng Kiếm suýt chút nữa đâm thẳng vào đầu nàng, còn Thiên Nha Kiếm thì chém ra một vết thương đầm đìa máu trên cánh tay nàng!
Bản thân La Chinh vẫn đang chú ý vào vết thương trên cánh tay, nên cũng không dốc toàn lực điều khiển bốn thanh kiếm.
Nếu như hắn dùng toàn bộ sức lực để điều khiển kiếm trận Lục Thần thì bây giờ Mục Ngưng còn khó chịu hơn.
Nếu hấp thu được Phá Huyết Hoang Giảo, sau đó để lại dấu ấn trên người đối thủ, rồi khởi động Phật Hoàng Kiếm liên tục đuổi giết, vậy chẳng phải có thể khiến đối phương chết dần chết mòn hay sao?
“Có điều hình như thần thông này hơi phức tạp, không nằm trong hai loại thần đạo.” Ánh sáng trong mắt La Chinh lóe lên, ánh sáng trên thước Vô Lượng càng nhảy múa mạnh mẽ trên đoạn vạch độ.
Một lúc lâu sau…
Một điểm sáng trên vạch độ kia phân chia thành hai nửa, một nửa dừng lại ở thần đạo Sinh Mệnh. Đây là thần đạo La Chinh đã thu được khi ở phủ Hàm Thiên. Nhưng thần đạo Sinh Mệnh trong Phá Huyết Hoang Giảo lại là thần thông ngoại đạo.
Điểm sáng thứ hai dừng lại trên một vạch độ khác. Trên vạch độ đó có vết máu nhỏ màu đỏ, chính là thần đạo Sát.
“Máu là nguồn gốc của lực sinh mệnh, thần đạo Sinh Mệnh tạo ra sinh linh, còn thần đạo Sát lại theo đuổi Đạo Sát Lục tới mức cao nhất. Người có thể dung hợp hai thứ này, thực sự rất thông minh.” La Chinh không ngừng lý giải đạo uẩn trong đó, trong lòng cũng có chút cảm thán. Người có thể lấy hai thứ hoàn toàn trái ngược hòa làm một thể thực sự cũng phải có tâm tư phi phàm mới có thể làm được. Quả là trong Thần Vực tồn tại quá nhiều thiên tài kiệt xuất.
Tất nhiên hắn không biết Phá Huyết Hoang Giảo vốn là do Mục Hải Cực sáng tạo ra.
Lúc vừa mới đến Thần Vực, La Chinh cho rằng chỉ cần thần đạo Đoạn Tình là có thể địch lại tất cả những thần đạo còn lại, bây giờ nhìn lại mới thấy bản thân đã nhầm to. Đến nay, La Chinh cũng chẳng biết nguyên do tại sao thần đạo Đoạn Tình lại bị cấm, nhưng nói riêng về uy lực thì đây đúng là thần đạo nổi bật nhất trong ba nghìn thần đạo, hắn không thấy thứ gì mạnh hơn thần đạo Đoạn Tình.
Nhưng nếu chỉ dựa vào thần đạo Đoạn Tình thì căn bản không đủ để đối phó với những vị thần cấp thấp này.
Nếu như bản thân tu luyện thành công, vậy cũng có thể thử đi sâu nghiên cứu thần đạo mình đang nắm giữ một phen, xem có thể tạo ra thần thông ngoại đạo mạnh mẽ nào không?
Nhưng thật bất đắc dĩ là La Chinh vẫn chưa tìm được phương pháp phá giải trong đạo uẩn này. Có vẻ như Phá Huyết Hoang Giảo sẽ kéo dài một thời gian, sau đó sẽ tự động biến mất. Như vậy cũng có nghĩa là tạm thời La Chinh vẫn bị cố định tại chỗ.
“Có điều, hẳn là Mục Ngưng không đỡ được chiêu của mình.” La Chinh ngẩng đầu nhìn về Mục Ngưng ở phía xa, trong mắt hiện ra một ý cười lạnh. Khi hắn dốc toàn lực để khống chế kiếm trận Lục Thần, Mục Ngưng cũng phải nhận áp lực lớn hơn nhiều.
“Vèo...”
Thiên Nha Kiếm vẫn luôn đuổi theo sau lưng Mục Ngưng bỗng đảo một vòng, bay sang một bên sườn, Phật Hoàng Kiếm thì vẫn đuổi giết Mục Ngưng mạnh mẽ như trước. Hai cây kiếm vây lấy hai bên trái phải, chỉ trong thoáng chốc đã bao lấy Mục Ngưng ở trong.
“Đối phó với Mục Ngưng dễ hơn mình tưởng nhiều. Nàng đã là người đứng đầu trong thần cấp thấp, vậy mình cũng có thể thử đấu vượt một cấp nữa xem sao? Thử khiêu chiến thần cấp trung?” La Chinh khẽ mỉm cười, trong lòng nảy ra ý tưởng này. Dĩ nhiên đây cũng chỉ là ý tưởng mà thôi. Bây giờ điểm tích lũy đã đủ rồi, ít nhất đã hoàn thành nhiệm vụ Hàm Cửu Di giao cho, nếu có lỡ thua thần cấp trung nào đó thật thì lại thiệt quá.
“Xèo xèo…”
Ngay lúc Mục Ngưng còn đang bàng hoàng thì một sợi dây leo sức mạnh đã quấn lấy mắt cá chân mịn màng, trắng như tuyết của nàng. Sau khi dây leo đầu tiên quấn lên xong, dây leo thứ hai cũng chuyển động theo. Chẳng mấy chốc Mục Ngưng đã bị trói hoàn toàn, đồng thời hai thanh trường kiếm, một trước một sau cũng chĩa thẳng vào người Mục Ngưng.
“Kết thúc!” La Chinh cười nhẹ, nói. Theo ý nghĩ của hắn, hai thanh trường kiếm cũng dứt khoát chuẩn bị cắt cổ Mục Ngưng.
Nhưng trong nháy mắt Phật Hoàng Kiếm đâm về phía ngực Mục Ngưng, trên mặt nàng bỗng nhiên nở một nụ cười lạnh: “Thật sự kết thúc sao?”
“Phụt!”
Phật Hoàng Kiếm đâm một nhát, tạo thành một lỗ hổng khổng lồ trên ngực nàng, còn Thiên Nha Kiếm lại giống như chiếc cưa, không ngừng xé rách thân thể.
Nhưng cùng lúc đó, một cảnh tượng kỳ dị xuất hiện.
Máu chảy ra từ người Mục Ngưng không hề rơi xuống đất, mà vẫn bám chặt trên người nàng ta, giống như là một phần trong cơ thể nàng ta, không muốn rời đi.
Cơ thể Mục Ngưng nhanh chóng bị chém đến nát bấy, nhưng phần máu chảy ra đã bao bọc cơ thể nàng.
“Vẫn chưa chết? Không thể nào!” Thấy Mục Ngưng cả người toàn máu, trên mặt La Chinh cũng có vẻ bất ngờ, ít nhất thì đấu trường của các vị thần vẫn chưa phán La Chinh đã giành chiến thắng.
Máu tươi trên người Mục Ngưng còn đang chậm rãi chuyển động, khuôn mặt vốn mơ hồ dần hóa thành vẻ mặt của Mục Ngưng, thậm chí máu trên đỉnh đầu còn cuốn các sợi tóc lại, một người giống Mục Ngưng như đúc lại xuất hiện lần nữa. Nhưng Mục Ngưng này hoàn toàn là do máu tươi biến thành.
“Trong đấu trường của các vị thần, chỉ duy nhất hai lần ta bị buộc phải hiện ra Sát Thể Báo Thù, lại đều là do người Hàm gia làm.” Mục Ngưng tiếp tục lạnh nhạt nói.
“Sát Thể Báo Thù?” La Chinh hơi nhíu mày.
Lần trước phải dùng đến Sát Thể Báo Thù là khi Mục Ngưng đối mặt với Hàm Lưu Tô, dị hỏa kia của Hàm Lưu Tô thiêu hủy khắp nơi, gần như ép Mục Ngưng đến đường cùng, trước đó nàng ta tạm thời thi triển “Chú sát Báo Thù”.
Việc dùng thần đạo Sinh Mệnh để tái tạo lại cơ thể không phải là việc quá khó, rất nhiều vị thần tu luyện thần đạo Sinh Mệnh đều có thể làm được.
Có điều, Sát Thể Báo Thù không được coi là tái tạo lại cơ thể một lần nữa, mà là lợi dụng thân thể trước khi chết, kết hợp với thần đạo Sát, tạo ra một cơ thể không gì đấu lại được dùng cho việc báo thù!
Sau khi Hàm Lưu Tô ép Mục Ngưng phải xuất ra Sát Thể Báo Thù thì bị Mục Ngưng giết ngược lại, từ đó thứ hạng của Hàm Lưu Tô mới giảm xuống, xếp thứ ba trong sảnh chúng thần.
Nếu ở ngoài đấu trường của các vị thần, sau khi Mục Ngưng bị đánh chết thì thực sự cũng có thể xuất hiện Sát Thể Báo Thù, nhưng chỉ có thể vận dụng một lần. Bởi sau khi Sát Thể Báo Thù biến mất, bản thân Mục Ngưng cũng sẽ vĩnh viễn chết đi, đây là chiêu tuyệt sát cả đời chỉ có thể dùng một lần mà thôi.
Nhưng trong đấu trường của các vị thần, nàng lại có thể dùng đi dùng lại, như vậy có thể coi là lợi dụng sơ hở của đấu trường này rồi.
“Huyết Ảnh Độn!”
“Vù!”
Trong nháy mắt, Mục Ngưng biến ra một vệt sáng màu máu, lao thẳng về chính diện La Chinh với tốc độ cực nhanh!
“Chém!”
La Chinh ngồi xếp bằng dưới đất, ngón tay nhẹ nhàng vẩy một cái, Phật Hoàng Kiếm đã xuyên qua thân thể bằng máu của Mục Ngưng. Nhưng sau khi xuyên thẳng qua người nàng, Phật Hoàng Kiếm lại không hề gây ra chút tổn thương nào cho nàng cả.
“Nếu chỉ là một đám máu, vậy cũng không thể phóng ra được sức mạnh quá lớn đâu nhỉ?” La Chinh nhìn chằm chằm thân thể bằng máu của Mục Ngưng đang lao vụt đến gần mình, trong lòng khẽ đoán.
Khi Mục Ngưng đang đến gần hắn, La Chinh thấy bên ngoài thân thể nàng ta ngưng tụ một quầng ánh sáng màu máu nhạt, uy lực vô cùng mạnh mẽ tỏa ra từ trong cơ thể nàng, trực tiếp đánh tới đây!
La Chinh không cách nào tránh thoát được, chỉ đành đỡ lấy chiêu này của Mục Ngưng!
Cũng may là cơ thể La Chinh mạnh mẽ hơn các vị thần bình thường nhiều. Dựa vào lực lượng mạnh mẽ của mình, hắn sẽ không rơi xuống thế hạ phong!
“Bụp!”
Một tiếng vang thật trầm truyền tới.
Va chạm quá mạnh nên Mục Ngưng đã hóa thành một đám máu tươi bay ngược lại. Trong quá trình bay ngược, đám máu tươi lại hóa thành hình dáng của Mục Ngưng lần nữa, trên mặt nàng có vẻ cười nhạo.
Va chạm như vậy nhưng cơ thể La Chinh cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều. Mặc dù Sát Thể Báo Thù của Mục Ngưng rất mạnh, nhưng muốn làm hỏng cơ thể La Chinh thì đúng là một ý nghĩ ngu ngốc. Tuy vậy, chính bản thân hắn cũng bị lùi lại tới ba mươi trượng.
Bởi vì Phá Huyết Hoang Giảo đã tạo ra một vết thương trên người hắn, nên hắn cũng chảy máu suốt đoạn đường ba mươi trượng này.