Dù khí huyết La Chinh có mạnh mẽ đến đâu mà cứ chảy máu mãi như vậy thì cũng không thể chịu được.
Đối mặt với Mục Ngưng đã hóa thành Sát Thể Báo Thù, La Chinh lại không có cách nào hiệu quả...
“Xem ngươi có thể chịu đựng được tới khi nào!” Giọng của Mục Ngưng từ xa truyền tới, đồng thời nàng lại lần nữa hóa thành một thân thể bằng máu, xông về phía La Chinh.
La Chinh hít một hơi thật sâu, cơ thể tiếp tục tập trung sức mạnh.
“Bụp!”
Lại một tiếng trầm lớn vang lên.
La Chinh lại bị đánh bay mấy trượng lần nữa, máu từ cánh tay tiếp tục phun ra, còn Mục Ngưng lại bị La Chinh đâm thành một đám máu, sau đó bắt đầu ngưng tụ lại thành cơ thể Mục Ngưng.
Cứ tiếp tục như vậy, bản thân La Chinh cũng sớm đi đời mất.
Bây giờ La Chinh cảm thấy nhức đầu vô cùng.
Nhưng Mục Ngưng không cho La Chinh thêm thời gian suy nghĩ, nàng liên tục va chạm với La Chinh mấy lần liên tiếp.
Mà sức mạnh cũng theo đó ngày càng lớn thêm.
Tất nhiên hắn không bị thương, nhưng lượng máu chảy ra theo đường đi ngày càng nhiều. Sau khi mất máu quá nhiều, thậm chí La Chinh đã bắt đầu mê mang.
Còn về Mục Ngưng, nàng vốn đã được coi là “người chết”, cho dù La Chinh không đánh chết nàng, đến cuối cùng Sát Thể Báo Thù của nàng cũng sẽ từ từ biến mất. Nhưng đây là đấu trường của các vị thần, ngược lại chuyện sống chết không quan trọng mà quan trọng là thắng thua!
Bây giờ La Chinh đã hiểu rõ, Sát Thể Báo Thù và Phá Huyết Hoang Giảo của Mục Ngưng chính là thần thông nối tiếp nhau. Nếu đánh chết Mục Ngưng trong Thần Vực, vậy thì khi nàng ta biến hóa ra Sát Thể Báo Thù, những người khác cũng có thể bỏ chạy được.
Nhưng nếu như trước đó, người này đã bị trúng Phá Huyết Hoang Giảo thì tình hình lại khác. Chỉ cần chạy trốn, máu trên người sẽ chảy đến hết. Còn nếu không trốn đi thì lại phải đối mặt với sự đuổi giết của Sát Thể Báo Thù gần như bất tử bất diệt. Hai loại thần thông này phối hợp với nhau thật sự lợi hại.
“Ầm!”
Lại thêm một lần va chạm nữa. La Chinh lui về phía sau khoảng bảy trượng, máu càng lúc càng chảy nhiều hơn, kinh lạc* trong cơ thể La Chinh ngày càng suy kiệt, sức lực có thể sử dụng cũng dần bị cản trở.
* Kinh lạc: là đường khí huyết vận hành trong cơ thể, đường chính gọi là kinh, nhánh gọi là lạc. Kinh với lạc liên kết đan xen ngang dọc, liên thông trên dưới trong ngoài, là cái lưới liên lạc toàn thân.
Cùng với đó là cảm giác mê man, khiến mắt hắn cũng trở nên mơ hồ.
Kiếm trận Lục Thần thực sự rất lợi hại, nhưng đối mặt với Mục Ngưng trong trạng thái như vậy thì vẫn không có hiệu quả!
“Có lẽ Sát Thể Báo Thù này cũng được dung hợp từ thần đạo Sát và thần đạo Sinh Mệnh. Máu rút ra từ cơ thể rồi ngưng tụ ra một thân thể bằng máu, bản thể cũng là do máu tươi ngưng tụ mà thành. Vậy nếu ta dùng Phá Huyết Hoang Giảo để ứng phó thì sao?”
Nếu La Chinh hạ một dấu ấn Phá Huyết Hoang Giảo trên người Mục Ngưng, vậy hẳn là có thể khiến nàng mất máu.
Vấn đề là Sát Thể Báo Thù của nàng ta vốn đã là một đám máu, cho dù máu có bị chảy đi thì sợ rằng nó vẫn có thể dung hợp lại được.
“Vù vù…”
Trong nháy mắt, Mục Ngưng lại đâm thẳng về phía La Chinh, trong mắt nàng ta lộ vẻ đắc ý. Người giấu tên đã tạo ra kỷ lục ba mươi hai trận thắng liên tiếp, nhưng cuối cùng vẫn phải bại trên tay mình.
Lần này công khai chiến đấu, tỷ tỷ đã thua Vũ Thái Bạch, cuối cùng mặt mũi và điểm tích lũy của Mục gia vẫn phải phải do Mục Ngưng nàng tìm về!
Thấy thân thể bằng máu kia cách mình ngày càng gần, La Chinh cũng lên dây cót tinh thần. Thần đạo Sinh Mệnh và thần đạo Sát trên thước Vô Lượng cùng phát ra ánh sáng nhạt màu.
Chính vào lúc Mục Ngưng đâm về phía La Chinh, trong cơ thể hắn bỗng bắn ra một ánh sáng màu đỏ, hóa thành một đầu rắn nhỏ, hướng về phía đầu Mục Ngưng!
“Phá Huyết Hoang Giảo?”
Mục Ngưng sững sờ, trong mắt là vẻ khiếp sợ vô cùng. Thậm chí thân thể thực sự của nàng ta trước bảng ngọc bích chúng thần trong Mục gia trên đảo nổi cũng phải rung lên một cái!
Người làm của Mục gia thấy thân thể Mục Ngưng đột nhiên rung lên như vậy, trên mặt ai nấy đều có vẻ khó hiểu.
Sau khi tiến vào ngọc bích chúng thần, thân thể người bình thường sẽ tiến vào trạng thái bất động, rất ít khi có phản ứng.
Rõ ràng là phải khiếp sợ đến mức cùng cực mới có thể khiến thân thể Mục Ngưng phản ứng mạnh mẽ đến vậy. Những người làm này đều trố mắt nhìn nhau, hoàn toàn không biết Mục Ngưng đã gặp phải chuyện gì trong bảng ngọc bích chúng thần.
Điều này sao có thể!
Người giấu tên làm sao có thể vận dụng được Phá Huyết Hoang Giảo?
Đây là thần thông mà cha tự mình sáng tạo ra, chỉ những ai song tu thần đạo Sinh Mệnh và thần đạo Sát mới có thể vận dụng được, hơn nữa thần thông này còn bị thần cách hạn chế!
Nói cách khác, nếu như không tu luyện cả hai thần đạo là thần đạo Sinh Mệnh và thần đạo Sát thì không thể sử dụng được thần thông này. Nàng đã nghiên cứu nhiều năm, tất nhiên hiểu rõ quy luật của nó. Nhưng ở trước mặt người giấu tên, quy luật này lại chẳng có ý nghĩa gì.
Nàng đã quên, bản thân người giấu tên không phải là Âm Thể Tử Cực, vậy mà vẫn có thể tu luyện thần đạo Tử Khí, vận dụng thuật phân tâm khống chế như thường.
Trong khoảnh khắc đó, thời gian trôi qua vô cùng chậm chạp, suy nghĩ trong đầu nàng như thủy triều, không ngừng trào dâng. Chờ đến khi nàng phản ứng lại thì trên trán đã xuất hiện một dấu ấn nhỏ.
“Bụp!”
Cùng lúc đó, nàng ta và La Chinh cũng va vào nhau.
Sau khi va chạm, hai người lại lui về hai phía.
Lần này La Chinh lùi khoảng mười trượng, do liên tiếp mất máu quá nhiều, sắc mặt hắn đã trở nên trắng bệch.
Nhưng lần này La Chinh cũng cố ý gia tăng lực va chạm nên Mục Ngưng cũng bị văng đi với tốc độ chưa từng có. Mà trong quá trình bay lùi về này, máu tươi đỏ rực cũng cuồn cuộn phun ra ngoài theo dấu ấn La Chinh đã để lại trên trán nàng.
“Ào!”
Sát Thể Báo Thù của nàng ta vốn nhẹ hơn cơ thể La Chinh rất nhiều, mỗi lần bị đánh bay thì cũng phải bay ra xa tới mấy trăm trượng.
Vì vậy toàn bộ phần máu phun ra từ dấu ấn trên trán nàng đều rơi trên đồng bằng màu máu này, tạo thành một vệt máu kéo dài đến cả trăm trượng.
“Rốt cuộc giải quyết được chưa?” La Chinh đứng tại chỗ, thở hổn hển.
Đám máu kia có thể tụ lại bất cứ lúc nào, La Chinh cũng không chắc là làm như vậy đã hủy diệt được Sát Thể Báo Thù. Ít nhất thì đấu trường của các vị thần cũng chưa phán La Chinh chiến thắng.
Chỉ chốc lát sau…
Những giọt máu đỏ tươi đó lại chậm rãi nhúc nhích, phần máu trải dài thành vệt nhanh chóng quấn lấy nhau, phút chốc đã hóa thành nửa cái đầu Mục Ngưng, chậm rãi trôi nổi giữa không trung, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào La Chinh.
“Quả nhiên còn chưa chết!” Lòng La Chinh bắt đầu nặng trĩu.
“Ta thật không ngờ, ngay cả thần cách ngươi còn chưa ngưng tụ được thì rốt cuộc ngươi làm thế nào có thể lĩnh ngộ được Phá Huyết Hoang Giảo của ta?” Mục Ngưng trầm giọng, nói. Nàng không ngờ giao đấu với người giấu tên lại có thể xảy ra vấn đề lớn đến như vậy.
“Ta cần phải trả lời ngươi sao?” La Chinh lạnh nhạt nói, trong lòng đang tính cách khác.
“Đúng là không cần thiết, chờ Đông Phương gia đến Hàm gia bắt ngươi về, tự nhiên ta sẽ hỏi thẳng mặt ngươi.” Mục Ngưng lại nói: “Có điều, dựa vào Phá Huyết Hoang Giảo, biến Sát Thể Báo Thù của ta thành thế này, thực sự khiến ta rất bất ngờ. Đáng tiếc, muốn hủy diệt Sát Thể Báo Thù của ta thì còn lâu mới đủ!”
Vết màu dài đến trăm trượng này bắt đầu sống động trở lại, ngưng tụ thành những giọt máu. Chúng như có lực sinh mệnh, không ngừng tập trung về người Mục Ngưng.
Không lâu sau, một thân thể gần như hoàn mỹ của Mục Ngưng lại được hình thành, chỉ có dấu ấn của Phá Huyết Hoang Giảo mà La Chinh tạo ra thì vẫn khắc trên trán nàng như trước.
“Đúng là không đủ. Có điều, thử thêm mấy lần hẳn là đủ đấy!” La Chinh bỗng mỉm cười.
Mặc dù Mục Ngưng không thấy rõ gương mặt mơ hồ của La Chinh, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được nụ cười kỳ bí của hắn. Cũng trong lúc đó, Phật Hoàng Kiếm đã lặng lẽ xuất hiện sau gáy nàng, thân kiếm vô hình dày rộng đột nhiên đánh lên.
“Ầm!”
Mục Ngưng tiếp tục bay ngược hướng với La Chinh, máu phun ra từ dấu ấn, lần nữa hóa thành một vết máu dài hơn trăm trượng. Điểm cuối của vết máu này cách La Chinh chỉ có mấy bước chân.
Lần này, trước khi vết máu kia hội tụ lại thành những giọt máu, trong tay La Chinh đã có một ngọn thương lửa màu xanh lam.
“Băng Phách Ma Diễm!”
La Chinh thuận thế chém một nhát thật mạnh xuống đất, một luồng khí tức cực lạnh nhanh chóng khuếch tán ra ngoài theo vết máu.
Trong nháy mắt, vết máu kia liền bị đóng băng.
“Lần này liệu ngươi còn có thể phục hồi không?”
Đối mặt với Sát Thể Báo Thù bất tử bất diệt này, thực ra trong lòng hắn cũng không chắc chắn lắm.
Hơn nữa cho dù có đóng băng được phần máu dưới đất thì về lý thuyết Sát Thể Báo Thù vẫn chưa bị “hủy diệt”. Nếu là như vậy, chẳng lẽ hắn phải ở trong đấu trường của các vị thần này mấy ngày, mấy tháng, thậm chí mấy năm sao?
Thế thì có muôn đời cũng chẳng thắng nổi ấy chứ?
Cũng may La Chinh không cần lo lắng quá lâu. Sau khoảng một nén nhang, một phần đồng bằng màu máu chậm rãi biến mất trước mắt hắn.
Trong nháy mắt, hắn đã trở lại gian phòng của mình, trên vách tường đối diện đã ghi thêm một trận thắng.
Hắn đã thắng liên tiếp ba mươi ba trận, điểm tích lũy cũng đột phá lên con số chưa từng có trong lịch sử.
Nếu không phải vì hắn chưa thua trận nào nên vẫn chưa có tên trên bảng xếp hạng. Chứ nếu không, với số tổng điểm tích lũy bây giờ, hắn đã sớm vượt qua đa số các đại viên mãn trong ngọc bích chúng thần rồi.