Sau đó La Chinh nhìn xuống dưới một lượt, nhẹ nhàng vươn tay về phía sườn núi Đại Tuyết.
Toàn bộ tuyết bám trên đỉnh núi đều tan đi, để lộ vách núi màu xanh xám.
La Chinh khua tay, ngọn núi cao đến nghìn trượng nhanh chóng bay lên, không ngừng tách rời theo sự điều khiển của hắn. Trong khoảnh khắc, cát bụi cuộn lên, đá vụn bị cuốn bay…
Tà Thần thầm sợ hãi khi thấy cảnh tượng này.
Với sức mạnh của Tà Thần, nếu muốn phá hủy một ngọn núi cao nghìn trượng thì rất dễ. Nhưng hắn thực sự không thể nhấc bổng cả ngọn núi dễ dàng như Chủ, thậm chí còn cắt gọt tự do như vậy.
Không lâu sau, ngọn núi khổng lồ ấy đã biến thành những khối đá lớn mười trượng. La Chinh khẽ nhắm mắt lại, một luồng sức mạnh vô hình lập tức tỏa ra từ thân thể hắn. Ở thế giới này, hắn là đấng toàn năng, nên không hề gặp chút khó khăn gì với các loại sức mạnh.
Sức mạnh vô hình kia vừa quét qua, các khối đá lớn đều tỏa ra bụi mù mịt, bay đi theo gió.
Khi bụi bay đi hết, những khối đá lớn đó biến thành pho tượng khổng lồ của La Chinh, trôi nổi trong không trung…
“Ta sẽ bố trí một trăm bức tượng này ở các góc của thế giới, chuyện còn lại ngươi làm đi.” Vừa dứt lời, bóng dáng La Chinh lại biến mất một cách lạ lùng trong không gian, hơn trăm bức tượng chọc trời cũng biến mất theo.
Không lâu sau, La Chinh xuất hiện ở ngọn núi tuyết lớn cách thành Thúy Tùng nghìn dặm…
Hắn nổi bềnh bồng trên không trung mà không hề bị ảnh hưởng bởi các cấm chế của tòa thành này đã thu hút sự chú ý của không ít người. Nhiều võ giả chỉ trỏ về phía hắn rồi đoán xem thân phận của hắn.
Sau đó, La Chinh nhẹ nhàng phẩy tay…
“Uỳnh!”
Một bức tượng vĩ đại rơi xuống khoảng đất trống ở thành Thúy Tùng, cả tòa thành cũng rung chuyển theo. Ngay sau đó, La Chinh đã biến mất ngay trước mặt mọi người.
Trong nháy mắt rơi xuống đất, bức tượng của La Chinh dường như đã liên kết với cả tòa thành. Cùng lúc đó, nó tỏa ra một sự trang nghiêm không thể chống lại, gần như bao trùm lên chúng sinh!
“Đây, đây là pho tượng của thần!”
“Là tượng của Chủ…”
“Pho tượng này sẽ là vật thần của thành Thúy Tùng, không cho phép bất kỳ ai phá hoại!”
Các võ giả ở quanh khoảng đất trống đều đồng loạt quỳ xuống, bái lạy bức tượng của La Chinh. Bản thân pho tượng tỏa ra một luồng khí tức thần thánh không thể xâm phạm. Dưới sự bao trùm của khí tức ấy, bất cứ ai cũng khó có thể đến gần. Họ vừa mới nhìn lên thì cơ thể đã sinh ra cảm giác tôn kính khó có thể chống lại. Đó là niềm tôn kính đến từ bản năng của sinh linh.
“Thành Thiên Vận…”
“Uỳnh!”
Bức tượng của La Chinh rơi xuống quảng trường trung tâm thành Thiên Vận…
Thánh địa Thanh Huyền…
“Uỳnh…”
La Chinh bố trí những bức tượng ở các thành chính và các thánh địa…
Sau khi bận rộn hoàn thành mới là xong bước một. Ngay sau đó, ảo ảnh trong cơ thể hắn biến thành một luồng khí hỗn độn, lặng lẽ tan biến khỏi thế giới này.
Tiếp theo, Tà Thần lại triệu hồi những kẻ mạnh trong thế giới này, tuyên bố thành lập Mật Giáo.
Gần như tất cả thủ lĩnh của các thánh địa đều không thích điều này. Dù sao thì họ mới là kẻ lãnh đạo cao nhất của các thánh địa, nếu chấp nhận vào Mật Giáo thì chẳng khác gì họ phải từ bỏ một phần quyền lực của mình.
Tuy Tà Thần đã ở ẩn suốt nhiều năm qua, nhưng hắn vẫn có thực lực áp đảo trên thế giới này, không ai dám trái lệnh.
Hơn nữa, hắn làm việc cho Chủ của thế giới này, ai có thể cản trở?
Không lâu sau…
Từng cung điện của Mật Giáo được đưa vào các thành trì lớn.
Dù là người thường hay võ giả thì họ vẫn phải tôn thờ bức tượng của La Chinh, dâng hiến bằng tín ngưỡng của mình.
Những luồng lực tín ngưỡng đó liên tục cuộn trào và hòa tan vào thần cách của La Chinh…
***
Việc Hàm Lưu Tô đánh bại người giấu tên và gặt hái thêm điểm tích lũy đã chứng minh người giấu tên kia đến từ Hàm gia.
Các gia tộc như Tần gia đang xếp ngay bên dưới và Đường gia đang xếp ngay bên trên Hàm gia không thể làm gì được. Các đảo nổi sẽ bắt đầu phân chia thứ hạng ngay lập tức, nhưng cả tháng nay, gần như các con cháu Hàm gia đều đã đấu đủ ba trận, nên họ chẳng có cơ hội nào để chọc phá Hàm gia được nữa.
Ngay cả Hàm Lưu Tô, sau khi đã lấy được số điểm khổng lồ của người giấu tên thì dĩ nhiên nàng sẽ không quay lại đấu trường của các vị thần nữa…
Hai ngày sau.
Gió trên biển Thời Gian mỗi lúc một lớn, làn nước biển tuyệt đẹp biến thành từng ngọn sóng, điên cuồng khuấy đảo mặt biển.
Thỉnh thoảng có vài con cá không đầu không đuôi kỳ lạ bị lôi ra khỏi mặt biển. Những sinh linh trôi dạt trong biển Thời Gian này có sức mạnh vô cùng kỳ diệu, Bản thân chúng có thể miễn nhiễm với lực xé rách của biển Thời Gian…
Gió mỗi lúc một lớn, như đôi đũa khuấy đảo làn nước đục, không ngừng xáo trộn những áng mây dày. Những áng mây này dày đến mức không thể đánh tan, trông như một vòng xoắn ốc khổng lồ, tất cả xoay tròn trên bầu trời của biển Thời Gian.
Bên cạnh điện Tử Hồn có một đài quan sát trên không, không ít nữ đệ tử của điện Tử Hồn đang ở đó quan sát, khuôn mặt họ đều trông khá tiều tụy.
Vì điểm tích lũy nên các nàng đã cố gắng chiến đấu ở đấu trường của các vị thần suốt mấy tháng nay, nhưng thực lực của chính họ chỉ có hạn, số điểm tích lũy họ gặt hái được cũng không nhiều.
Mấy ngày trước, bảng thống kê điểm tích lũy của điện Tử Hồn đã xuất hiện, các nàng còn kém xa yêu cầu của sư tôn nên gần như tất cả đều trở nên tuyệt vọng. Theo ý của Hàm Cửu Di, gần như tất cả các nàng đều phải rời khỏi đảo nổi của Hàm gia.
Có thể bước vào trung tâm Thần Vực, đi vào các nhà quyền thế, mỗi cô gái trong điện Tử Hồn đều là niềm kiêu hãnh của gia tộc mình.
Bị đuổi ra khỏi đảo nổi chính là một cơn ác mộng mà các nàng không thể tưởng tượng được.
Nhưng họ tuyệt đối không ngờ, hôm trước bỗng có một tin tức được truyền ra, rằng Trưởng công chúa Hàm Lưu Tô của Hàm gia đã đánh bại người giấu tên tham gia đấu vượt cấp. Chỉ một trận chiến, nàng thu về gần hai triệu điểm tích lũy!
Chuyện này chẳng khác gì Hàm gia tự nhiên lại có thêm một vị thần đại viên mãn.
Tuy nhiên, tin tức này đã kéo các đệ tử trong điện Tử Hồn ra khỏi bờ vực tuyệt vọng…
“Các ngươi nghĩ xem, rốt cuộc người giấu tên kia là người thế nào? Võ giả chứng thần mà có thể gom được tới mấy triệu điểm tích lũy. Ta chỉ gom được có hai trăm điểm mà đã sống dở chết dở rồi.” Một cô gái thở dài.
“Ha ha ha, quan trọng nhất là người giấu tên kia đã thua Trưởng công chúa. Điểm tích lũy mà hắn vất vả gom được lại phải dâng lên, dệt hoa trên gấm cho người khác. Ta nghĩ chắc chắn thiên tài giấu tên kia sẽ đau lòng chết mất!” Một cô gái khác cười nói.
“Các ngươi đúng là lũ đầu heo, nghĩ kỹ đi… Vì sao người giấu tên kia lại thua Trưởng công chúa? Nghe đồn hắn chính là người của Hàm gia chúng ta, nên mới cố tình bại trong tay Trưởng công chúa đó!”
“Còn chuyện này nữa cơ à?”
“Ta không tin lắm. Thực lực của Trưởng công chúa vốn dĩ đã vượt trội, đứng thứ ba trong các vị thần cấp thấp. Người giấu tên kia thua nàng là chuyện hết sức bình thường!”
Không ít cô gái tỏ vẻ bất ngờ…
Các vị thần và võ giả chứng thần trong các nhà quyền thế xếp hạng bên dưới không có nhiều nguồn tin tức, nhưng lúc này các nhà quyền thế đều đã chắc chắn người giấu tên là người Hàm gia, thậm chí còn đến từ điện Tử Hồn, nhưng hầu hết các nữ đệ tử ở đó lại chẳng biết gì.
La Chinh ngồi ở một bên đài quan sát, ngắm nhìn biển Thời Gian mênh mông vô tận, nghe những lời bàn luận và phán đoán truyền vào tai. Hắn cười thản nhiên, ít nhất thì hắn cũng đã giúp Hàm Cửu Di bảo vệ điện Tử Hồn, bản thân hắn cũng thành công bước vào Thần Cảnh.
Từ khi ngưng tụ thần cách, hắn cảm thấy lực tín ngưỡng trong cơ thể ngày càng trào dâng, nhưng hắn vẫn mãi không có dịp dùng thử. Hắn cũng không dám vào đấu trường của các vị thần trong thời điểm nhạy cảm này…
Hàm Cửu Di đã thầm dặn hắn rằng trong thời gian này không được hành động thiếu suy nghĩ. Sau khi phân chia thứ hạng xong, lúc nào Đông Phương gia cũng có thể đến Hàm gia đòi người. Lúc đó, nàng cũng phải đương đầu với áp lực rất lớn.
“Không biết mấy ngày nay Hàm Lưu Tô thế nào?” Khi nghĩ về ánh mắt của Hàm Lưu Tô hôm đó, hắn thấy như có một cây kim đâm vào nơi mềm mại trong lòng mình. Nhưng chỉ trong chớp mắt, đôi mắt hắn lóe ra vẻ lạnh lẽo: “Thôi, chỉ cần vào núi Bất Chu, mọi chuyện đều phải gạt sang một bên…”
Sau khi các đảo nổi được phân chia thứ hạng xong, cấm địa sẽ mở cửa. Chỉ cần hắn bước vào núi Bất Chu thì mọi chuyện cũng đã định. Tất nhiên áp lực đến từ Đông Phương gia sẽ biến mất, ngay cả nếu họ có biết được thân phận thật của hắn thì đã sao?
Tuy hắn nghĩ vậy, nhưng dù sao cũng thấy hơi mất tự nhiên…
“Này! La Thiên Hành, ngươi mới vào đây có mấy tháng mà đã chứng được thần đạo rồi! Tốc độ tiến bộ nhanh vậy sao?” Một cô gái có gương mặt mỹ miều đột nhiên hỏi.
Vốn dĩ khi La Chinh bước vào điện Tử Hồn với thân phận đàn ông đã rất thu hút con mắt của người khác. Đã thế, chẳng bao lâu sau khi gia nhập mà hắn đã vào được Thần Cảnh, nên tất nhiên sẽ khiến vài cô gái tò mò…
“Ta đã ở cảnh giới võ giả chứng thần này mấy nghìn năm, khi vào đảo nổi, lĩnh ngộ được tinh hoa của điện Tử Hồn, phá được bình cảnh mới chứng được thần đạo.” La Chinh thản nhiên cười nói.
“Thì ra là vậy, xem như ngươi may mắn. Ta đến điện Tử Hồn đã hơn ba mươi năm mà tu vi vẫn không thể tăng thêm.” Nàng lắc đầu.
“Cơ hội thì lúc nào cũng có, đúng là tu luyện thần đạo chỉ cần một cơ hội như vậy thôi.” La Chinh an ủi.
“Ừ.” Cô gái gật đầu rồi chợt chỉ tay xuống dưới: “Nhìn đi, các đảo nổi đã di chuyển, bắt đầu phân chia thứ hạng rồi…”
“Ruỳnh…”
Tiếng gầm rú đầy nặng nề vang lên, La Chinh trông thấy hai hòn đảo nổi đứng dưới cùng của Tạ gia và Lưu gia bắt đầu bay lên. Cùng lúc đó, đảo nổi La gia lại từ từ rơi xuống, đương nhiên là tư thế như sắp rơi vào biển Thời Gian!
“Sao lại thế này? Không phải Vũ Thái Bạch đã thắng sao? Sao có thể?” Đôi mắt La Chinh đầy vẻ lo lắng và khó hiểu. Đảo nổi La gia tụt xuống đến đâu, trái tim hắn rơi theo đến đó…