Thứ hạng của ba mươi sáu đảo nổi trên biển Thời Gian bắt đầu thay đổi từ hạng chót.
Vốn dĩ đảo nổi La gia đang đứng hạng thứ ba từ dưới lên, nhưng lúc này, khi đảo nổi của Tạ gia và Lưu gia đi lên thì nó lại bắt đầu từ từ đi xuống…
Theo quy tắc phân chia thứ hạng của biển Thời Gian, đảo nổi nào đứng hạng chót sẽ bị loại ra khỏi nơi này, thay thế bởi một nhà quyền thế khác.
Tất nhiên, nhà quyền thế mới gia nhập đó cần phải có thánh nhân trấn giữ.
Gần như các thánh nhân mạnh mẽ nhất của Thần Vực đều tụ hội ở biển Thời Gian, nhưng không phải tất cả bọn họ đều ở đây. Một vài gia tộc lớn có thánh nhân, nhưng thực lực chung của cả gia tộc lại quá kém, khó có thể tranh giành với các nhà quyền thế trên đảo nổi nên có không tư cách trở thành nhà quyền thế.
“Lần này, La gia không trụ được nữa sao?”
“Không còn cách nào, từ lâu các Thánh Đường đã không ưa gì hòn đảo trơ trọi này của La gia, đã không có ai ở mà vẫn cứ nằm đây giành thứ tự!”
“Vốn dĩ Tạ gia và Lưu gia đến từ phía Đông của Thần Vực, nhưng lại được Đông Phương gia giúp đỡ trở thành nhà quyền thế. Bây giờ, hai nhà đó lại thể hiện vô cùng xuất sắc ở đấu trường của các vị thần. Nếu trông cậy vào số điểm tích lũy mà Vũ Thái Bạch kiếm được thì có lẽ không thể giữ nổi thứ hạng của La gia…”
Những cô gái này chỉ vào đảo nổi đang rơi dần của La gia rồi bàn tán rôm rả. Nói đến đảo nổi La gia, nhiều người cho rằng đó là một điều kỳ diệu: chỉ nhờ vào điểm tích lũy của một người mà vẫn đứng vững trên biển Thời Gian lâu đến vậy, lì lợm không chịu rơi xuống.
Chân mày La Chinh càng lúc càng nhăn chặt hơn khi nghe những lời đó.
“Vù vù…”
Vạt áo của hắn bị gió thổi bay phần phật, cả người như một bức tượng, mắt nhìn chằm chằm vào đảo nổi La gia. Trong tiềm thức của hắn, dường như đảo nổi này có vật gì đó vô cùng quan trọng, nếu nó rơi xuống biển Thời Gian thì e rằng cả đời hắn sẽ bỏ lỡ.
Vào lúc đảo nổi La gia tụt xuống hạng thứ hai từ dưới lên, đảo nổi của Chu gia đang đứng hạng thứ tư từ dưới lên lại đột ngột rung chuyển, rồi bắt đầu di chuyển nhanh xuống dưới!
“Nhìn này, đảo nổi Chu gia cũng đi rồi…”
“Lần này Chu gia thể hiện không tốt lắm, hơn nữa người ta nói họ bị mấy nhà quyền thế lớn ép chặt!”
“Không biết trong Chu gia và La gia, ai mới là kẻ đứng chót nhỉ?”
Mắt La Chinh hơi sáng lên khi thấy đảo nổi Chu gia rơi nhanh xuống, lòng hắn dấy lên một tia hy vọng.
Mỗi hòn đảo nổi là một tòa thành khổng lồ, tốc độ trôi khá chậm. Với La Chinh, thời gian mấy chục nhịp thở đúng là một dạng giày vò.
Không lâu sau đó…
Đảo nổi La gia quay một vòng ở hạng thứ hai từ dưới lên, hơi lắc một chút nhưng lại đứng vững. Còn đảo nổi Chu gia đang ở cạnh nó thì rơi xuống, tranh mất vị trí thứ ba mươi sáu.
“Chu gia… bị các Thánh Đường loại bỏ!”
“Đảo nổi của La gia có vẻ thành công thoát nạn…”
“E rằng nó không có cơ hội tham gia phân chia thứ hạng đảo nổi lần sau đâu!”
Thấy cảnh đó, La Chinh thầm thở phào một hơi.
Đảo nổi La gia đã điêu tàn đến vậy, một hòn đảo nổi trơ trọi ở lại biển Thời Gian đã không còn ý nghĩa gì lắm. Nhưng nếu Vũ Thái Bạch đã liều mình để giữ hòn đảo này lại thì chắc chắn là có lý do khác.
Tuy đời này La Chinh chưa bao giờ bước vào đảo nổi La gia, nhưng hình như số phận của hắn có một sự gắn kết mơ hồ với hòn đảo nổi này, nên hắn thực sự không mong nó bị vùi lấp ở đây.
Nếu có cơ hội, chắc chắn ta sẽ khiến hòn đảo nổi này đứng trên tất cả các nhà quyền thế khác. La Chinh thầm ghi nhớ trong lòng.
Thật ra các nhân vật cấp cao của những nhà quyền thế lớn đã biết thứ hạng điểm tích lũy. Vậy nên vào ngày cuối cùng trước khi bắt đầu phân chia thứ hạng, mỗi nhà quyền thế đều có người chuyên chịu trách nhiệm tính toán điểm tích lũy.
Sau khi đảo nổi Chu gia rơi xuống hạng chót, cuối cùng họ cũng thông báo để mọi người rời khỏi đảo nổi…
Dù là võ giả ngoại tộc hay con cháu dòng chính của Chu gia, bọn họ đều tràn ngập vẻ ưu sầu.
Chu gia cũng được xem là nhà quyền thế lâu đời trên biển Thời Gian. Họ đã ở đây được ba trăm bốn mươi kỷ nguyên thần, trong khoảng thời gian đó, họ còn đưa tất cả đệ tử nòng cốt vào đảo nổi.
Chu gia cũng từng có một thời vàng son. Vào khoảng một trăm tám mươi kỷ nguyên thần trước, thứ hạng cao nhất của họ là thuộc tốp năm hạng cao nhất.
Khi đó, người Chu gia chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày bọn họ bị ép phải rời khỏi biển Thời Gian…
Người Nhật Manh tộc ùn ùn chèo thuyền con đến từ bốn phía của biển Thời Gian, chở từng người của Chu gia đi. La Chinh còn để ý thấy rằng ngoài thuyền con, họ còn có cả thuyền lớn dài mấy chục trượng…
Hiệu suất của người Nhật Manh tộc khá cao, có đến mấy chục nghìn thuyền con và thuyền lớn tụ hội về đây từ mọi hướng. Chúng trông như những chiếc lá màu nâu không ngừng trôi đến rồi chở người đi, cứ đi tới đi lui như vậy.
Tuy nhiên, Chu gia có không ít người, e rằng con cháu dòng chính và với người ngoại tộc đã hơn bảy tám trăm nghìn người. Chở nhiều người như thế ra ngoài không phải là chuyện một sớm một chiều…
Nhìn cảnh tượng Chu gia đi khỏi biển Thời Gian, ánh mắt La Chinh hơi đổi: “Đảo nổi Chu gia rơi xuống biển Thời Gian là do phải chịu sự sức ép từ các nhà quyền thế hợp tác lại. Đông Phương gia và Mục gia giúp đỡ Tạ gia và Lưu gia, chèn ép Chu gia. Ép cả trên lẫn dưới, nhưng không loại bỏ La gia mà lại thẳng tay đuổi Chu gia ra khỏi biển Thời Gian…”
“Chắc chắn thánh nhân của Chu gia sẽ căm thù Đông Phương gia lắm…”
“Không biết những thánh nhân bị loại khỏi biển Thời Gian có khả năng lội ngược dòng không…”
La Chinh thầm nghĩ ngợi, sau đó đột nhiên lại lắc đầu rồi nhếch môi cười. Có thể hiểu rằng sắp xếp của phụ thân đã lo lắng chu toàn hết mọi mặt rồi, hắn đã có thể nghĩ đến thì phụ thân cũng đã có sắp xếp. Bất chợt, hắn cảm thấy tình cảnh không hề bi quan như trong tưởng tượng của mình.
Vào lúc người của Chu gia rời khỏi đảo nổi, đảo nổi của Tạ gia và Lưu gia lại có thể xem là lên như diều gặp gió. Hai nhà quyền thế lót đường này liên tục vượt mặt các đảo nổi khác.
Cuối cùng, Tạ gia đứng lại ở hạng thứ mười bảy, còn Lưu gia thì đứng ở hạng thứ mười ba!
“Ài, xem ra Tạ gia và Lưu gia là kẻ biết điều. Sau khi họ trở thành nhà quyền thế thì lập tức cúi đầu trước Đông Phương gia. Tất nhiên gia tộc đó sẽ hợp tác với những nhà quyền thế khác, giúp tăng thứ hạng của hai nhà quyền thế này!”
“Sau này e rằng các Thánh Đường toàn là người của Đông Phương gia…”
Những nữ đệ tử của điện Tử Hồn nhỏ giọng thở dài.
Vị trí của ba mươi sáu hòn đảo nổi đang thay đổi liên tục. Thứ hạng của các đảo nổi lần này thay đổi rất nhiều, nhưng gần như mọi thứ đều nằm trong dự đoán.
“Ầm ầm ầm…”
La Chinh chợt cảm thấy có sự rung chuyển dưới chân, cả hòn đảo nổi bắt đầu bay lên phía trên.
Trước kia Hàm gia đứng hạng thứ mười trong ba mươi sáu đảo nổi, bây giờ nó rung chuyển liên tục rồi bất ngờ vọt qua Đường gia, Cố gia, Phương gia và dừng lại ở hạng thứ bảy!
Còn đảo nổi Cố gia vốn đang đứng hạng thứ tám, lúc này lại bất ngờ lao thẳng xuống, rơi từ hạng thứ tám xuống hạng thứ mười bảy!
Do Cố gia có hai vị đại viên mãn rất mạnh là Tịnh Vô Huyễn và Ngự Thần Phong, nhưng người của Cố gia lại rất ít nên có lợi thế cực lớn khi tính toán điểm tích lũy. Đảo nổi Cố gia vẫn luôn đứng khá vững, gần như chưa bao giờ có chuyện bất thình lình tụt xuống nhiều như vậy, thế nên điều này khiến các con cháu nhà quyền thế cũng phải giật mình một phen.
Lúc này, nhiều người mới nhớ ra, rằng hình như hai người của Cố gia này không hề đấu công khai trong cuộc chiến phân hạng đảo nổi.
Sau khi tất cả đảo nổi đã phân chia thứ hạng lần thứ hai, đám con cháu trên đảo nổi Chu gia cũng đã đi hết. Dưới con mắt đầy chăm chú của mọi người, đảo nổi Chu gia rộng mênh mông chợt nghiêng sang một bên rồi lao về phía biển Thời Gian.
Vào khoảnh khắc đảo nổi khổng lồ chạm đến biển Thời Gian, mặt biển vốn dĩ rực rỡ ngay lập tức như biến thành con quái vật máu lạnh. Nó liên tục gặm nhấm, xé toạc đảo nổi thành các mẩu vụn, sau đó nuốt chửng toàn bộ chỉ trong chớp mắt. Thậm chí nó không bỏ lại một mảnh vụn nào, cũng không hề tạo ra một gợn sóng nào.
Trên những chiếc thuyền con mà người Nhật Manh tộc đang chèo, những người Chu gia quay đầu nhìn lại với vẻ buồn bã và nuối tiếc.