Hàm Thanh Đế để lại những lời đầy ẩn ý này, khiến Hàm Cửu Di, Hàm Thiên Tiếu và một đám cấp cao của Hàm gia đứng ngẩn tại chỗ.
Mấy năm nay, các hành động của Hàm gia đều nhìn như tỏ vẻ muốn bám vào Đông Phương gia. Đây là quyết sách của Thánh Hoàng, người của Hàm gia không thể dị nghị. Hàm Cửu Di nhìn mà khó chịu, nhưng cũng không nói gì. Dẫu sao nhà quyền thế này, đảo nổi này, cùng với gia nghiệp to lớn này của Hàm gia, đều do một tay Hàm Thanh Đế gây dựng nên.
Hiện tại nghe ý của Hàm Thanh Đế, dường như ông đang có mưu tính khác…
“Không biết rốt cuộc Thánh Hoàng đại nhân muốn làm gì.” Hàm Thiên Tiếu cười gượng một tiếng. Thân là tộc trưởng của Hàm gia, dường như ông ta ngửi được một chút mùi nguy hiểm.
Nhìn từ góc độ của Hàm Thiên Tiếu và những người Hàm gia khác, việc gia nhập vào liên minh nhà quyền thế không có gì đáng ngại, thậm chí còn có không ít chỗ tốt. Dẫu sao, Đông Phương gia đã gần như kiểm soát các Thánh Đường. Chỉ cần các thánh nhân của Kiếm tộc và gia tộc Huyền Nguyệt không nói gì thì Đông Phương Thuần Quân chính là người quyết định trong các Thánh Đường.
Muốn ổn định địa vị trong biển Thời Gian thì việc bám được vào Đông Phương gia gần như là lựa chọn tất yếu. Ví dụ như hai nhà Tạ và Lưu xếp hạng cuối cùng đã một bước lên mây dưới sự dìu dắt của Đông Phương gia.
“Hàm Thanh Đế thật sự không thể khuất phục làm người dưới. Mặc dù không rõ ông ấy đang làm gì, nhưng muốn chiếm được lợi từ Đông Phương Thuần Quân thì sợ là sẽ kéo cả Hàm gia xuống nước.” Hàm Cửu Di để lại những lời này, sau đó cũng quay đầu rời đi.
Từ khi các Thánh Đường thành lập tới nay, Thần Vực đã ổn định mấy nghìn kỷ nguyên thần…
Xét cho cùng, Hàm Cửu Di là phụ nữ, trước đó nàng ta đã mơ hồ biết có thể bố trí của La Tiêu và Cố Bắc sẽ đảo loạn cả Thần Vực. Nhưng nàng ta vẫn chưa từng suy nghĩ nghiêm túc về tương lai của bản thân, tương lai của Hàm gia, cũng chưa từng đưa ra một sách lược ứng đối rõ ràng.
Hiện tại xem ra, Hàm Thanh Đế nhìn xa hơn nàng ta, hơn nữa đã chọn đúng đường.
Trước khi La Chinh tiến đến đảo nổi, nàng ta còn muốn xây dựng một hòn đảo nổi nữa, suy nghĩ về cơ hội tiếp theo được phong làm thánh…
Như vậy, bản thân nên lựa chọn thế nào đây?
Lúc này, trong đầu Hàm Cửu Di lóe lên bóng dáng của tên nhóc La Chinh kia.
Có lẽ lựa chọn của bản thân nên đơn giản hơn chút?
…
Thứ hạng của đảo nổi đã được định, La Chinh lại trở về căn phòng tu luyện bí mật trong điện Tử Hồn.
Sau khi ngưng tụ ra thần cách, hắn đã bắt đầu thu thập lực tín ngưỡng.
Tà Thần hành động khá nhanh, các võ giả ở thế giới trong cơ thể, hay thậm chí sinh linh trí tuệ của chủng tộc khác đều bắt đầu thờ cúng tượng thần của La Chinh.
Nhiều năm trước, La Chinh đã từng nhìn thấy lực tín ngưỡng trong vũ trụ. Ví dụ như chỗ dựa lớn nhất của Huân chính là lực tín ngưỡng được Yêu Dạ tộc không ngừng tích lũy. Sức mạnh này có thể được xem như một năng lượng được sinh ra từ tinh thần. Sau khi không ngừng tích lũy sẽ xảy ra biến hóa về lượng. Thậm chí Yêu Dạ tộc còn dùng hồ tín ngưỡng đặc biệt để lưu trữ lực tín ngưỡng.
Mà rồng tổ lại dùng lực tín ngưỡng làm thức ăn, mới có thể nhanh chóng lớn lên.
Nhưng ở thế giới trong cơ thể La Chinh đã xảy ra cảnh tượng vô cùng kỳ lạ.
Tượng thần được dựng lên trong thành Thúy Tùng nhanh chóng trở thành thánh vật trong lòng mọi người. Mỗi ngày đều có người quỳ bái, cống hiến lực tín ngưỡng của bản thân cho Chủ của họ.
Tượng thần của La Chinh không cần được làm sạch, tất cả bụi bặm và vật ô uế đều không thể bám vào tượng thần.
Nhưng vào một ngày nọ, sau khi một võ giả trẻ tuổi tế bái xong, ngẩng đầu quan sát thì nói: “Chủ! Tượng thần của Chủ hóa đen rồi!”
Trong Mật Giáo do Tà Thần thành lập, việc nhìn chằm chằm vào tượng thần của La Chinh là một hành vi không lễ phép. Phần lớn mọi người đều đang cúi đầu quỳ lạy, đến khi võ giả trẻ tuổi này nói ra, tượng thần của La Chinh đã khá đen rồi.
Trên thực tế, không chỉ có tượng thần ở thành Thúy Thanh bị đen. Sau một khoảng thời gian, hơn trăm tượng thần rải rác ở các nơi đều đã bị nhuộm một lớp màu đen.
Hơn nữa, người thờ cúng càng nhiều, tượng thần lại càng đen…
“Là ai làm bẩn tượng thần của Chủ!”
“Ai to gan như vậy?”
“Tìm ra thiêu chết hắn…”
Những người ngoan đạo trong thành Thúy Tùng này nhốn nháo lên. Bọn họ đã quên mất, những tượng thần này tỏa ra hơi thở thần thánh không thể xâm phạm, hầu như không ai có thể tiếp cận những tượng thần này!
Hóa thân trong thân thể của La Chinh và Tà Thần lại xuất hiện trên vùng trời của thành Thôi Tống.
Tà Thần nhìn tượng thần đen tuyền kia của La Chinh, lộ vẻ khó hiểu: “Không nên như thế mới phải! Tại sao lực tín ngưỡng lại khiến tượng thần thành thế này?”
Tính toán theo thời gian của thế giới này, mấy chục nghìn năm trước Tà Thần cũng đã từng thu thập lực tín ngưỡng. Khi đó, La Chinh còn chưa ngưng tụ thần cách, không thể sử dụng lực tín ngưỡng. Lúc ấy, lực tín ngưỡng Tà Thần thu thập được vẫn còn bình thường, La Chinh từng nhìn thấy tận mắt.
Nhưng sau khi ngưng tụ thần cách, chính thức hấp thu lực tín ngưỡng thì lại xảy ra chuyện quái lạ này, tất nhiên là khiến hắn vô cùng khó hiểu.
La Chinh đi lên phía trước, đưa tay lau một cái trên tượng thần của mình, trên mặt lộ vẻ kỳ lạ. Hắn liếc nhìn mọi người đang quỳ lạy trên mặt đất, sau đó nói với Tà Thần: “Mang pho tượng thần này đi trước.”
Dứt lời, La Chinh liền biến mất khỏi quảng trường ở thành Thúy Tùng cùng lúc với tượng thần, tất nhiên Tà Thần cũng rời đi theo La Chinh.
Không ngờ, La Chinh vừa mới mang tượng thần đi, những người đến tế bái tượng thần kia lại bắt đầu rối rít kêu rên.
“Chủ, xin đừng vứt bỏ chúng ta!”
“Chúng ta là tôi tớ trung thành nhất của ngài…”
“…”
Hóa ra những người này tưởng là La Chinh giận cá chém thớt với bọn họ, nên mới mang tượng thần đi. Sau thời gian dài tế bái, La Chinh đã trở thành nơi gửi gắm tinh thần của bọn họ.
“Vèo…”
La Chinh trở lại chỗ cũ một lần nữa, bĩu môi. Bản thân hắn khá phản cảm với những Mật Giáo này. Nhưng sau khi chứng thần đạo, việc thu thập lực tín ngưỡng, sử dụng “lực tín ngưỡng” của thế giới trong cơ thể gần như là một bài học bắt buộc.
Chỉ có thánh nhân mới không cần lực tín ngưỡng, bởi vì bọn họ có thể tùy ý sử dụng “thế” trong cả vũ trụ. Giống như khi chiến tranh vũ trụ, cho dù thú dữ to lớn nhất, hay là ngọn cỏ nhỏ bé nhất trong vũ trụ Đại Diễn đều tỏa ra luồng thế kia, thánh nhân căn bản không cần cố gắng hấp thu lực tín ngưỡng. Cho dù có người thành lập Mật Giáo trong vũ trụ, hoặc cướp đi lực tín ngưỡng giống như Yêu Dạ tộc, thánh nhân cũng lười ra mặt can thiệp.
Không còn cách nào khác, La Chinh khẽ vung tay lên, sau một trận động đất rất nhỏ, một pho tượng thần mới tinh đột ngột chui lên khỏi mặt đất. Sau đó, La Chinh mới quay đầu rời đi giữa tiếng reo hò dữ dội.
Trên đỉnh núi tuyết…
Tuyết trắng làm nền, càng tôn lên màu đen thui đặc biệt chói mắt của tượng thần.
La Chinh vươn tay nắm lấy một bàn tay của pho tượng, vặn nhẹ. Bàn tay ngưng kết bằng đá liền vỡ vụn. Đồng thời, vào lúc vỡ vụn, từ trong đá vụn tỏa ra một luồng uy thế nhàn nhạt. Hắn nhìn thoáng qua đá vụn trong tay sau đó nói: “Bên trong cũng là màu đen…”
Tà Thần cũng nhặt một khối đá vụn lên, trầm tư nói: “Khí phát ra từ trong hòn đá này rất giống lực tín ngưỡng, nhưng tại sao lại là màu đen?”
“Lực tín ngưỡng màu đen… Ngươi đã thành lập Mật Giáo gì?” La Chinh hỏi.
Tín ngưỡng của những tín đồ khác nhau, màu sắc và khí của lực tín ngưỡng được sinh ra cũng sẽ khác nhau.
Giống như Huân là Sát Lục Vương của Yêu Dạ tộc, khi vô số người trong Yêu Dạ tộc thờ phụng Huân thì đều có suy nghĩ giết chóc trong đầu, cho nên pho tượng của Huân có màu đỏ như máu. Mà lực tín ngưỡng được hồ tín ngưỡng do nàng thu thập cũng giống như một hồ máu loãng, lực tín ngưỡng này chứa đựng chấp niệm hung tàn và chết chóc.