Bách Luyện Thành Thần

Chương 1899





Chương 1899TỘC TRƯỞNG NHẬT MANH TỘC

Năng lực cảm giác của những thánh nhân này mạnh mẽ khôn lường.

Nhỡ may bị Đường Luân phát hiện manh mối gì, bản thân sẽ gặp nguy hiểm.

Sau khi Thánh Hoàng Đường gia Đường Luân xuất hiện, Thánh Hoàng của các nhà quyền thế khác như Phương gia, Tần gia, Lý gia... cũng nối tiếp nhau xuất hiện.

Thánh Hoàng của các nhà quyền thế lần lượt xuất hiện, đương nhiên trong đó cũng bao gồm Thánh Hoàng Hàm gia Hàm Thanh Đế.

Bắt đầu từ Lãnh gia xếp hạng thứ tư trở xuống, những nhà quyền thế này đều chỉ có một vị Thánh Hoàng.

Nhưng ba nhà quyền thế xếp đầu tiên thì lại không giống.

Ví dụ như trong gia tộc Huyền Nguyệt phân ra ba thế lực lớn, chia làm giáo phái Huyền Nguyệt, điện Chiến Thần, lầu Thiên Hồn. Mà mỗi người đứng đầu ba thế lực lớn này đều là một vị thánh nhân.

Kiếm tộc còn xuất hiện bốn ông lão áo đen, nghĩa là tộc họ có bốn vị thánh nhân...

“Nhà quyền thế xếp hạng thứ hai, thứ ba trên đảo nổi thì đã có ba, bốn vị thánh nhân, sức mạnh thực sự vượt xa nhà quyền thế bình thường rồi. Không biết Đông Phương gia có mấy vị thánh nhân...” La Chinh ngước nhìn bầu trời, trong lòng thở dài nói.

Chính vào lúc này, bỗng nhiên bầu trời tối sầm lại, trong tích tắc dường như trời đất mất đi ánh sáng, tất cả mọi người không thể nhìn thấy cái gì.

Nhưng thời gian này diễn ra rất ngắn. Đợi đến khi mọi người khôi phục thị giác, trên bầu trời đã xuất hiện một người...

Người đó mặc áo đen, mái tóc dài phiêu dật, nhìn qua vô cùng tuấn tú, dường như là sự hợp nhất của người đàn ông cương nghị và người phụ nữ dịu dàng.

“Cung nghênh Quân Thánh.” Đại viên mãn của Nhật Manh tộc chắp tay nói.

Lần này La Chinh chưa kịp mở miệng, Hàm Bích La đã sớm giảng giải cho La Chinh: “Đông Phương Thuần Quân, Thánh Hoàng của Đông Phương gia. Hắn được coi là người đứng đầu trong các Thánh Đường.”

La Chinh nhìn về phía Đông Phương Thuần Quân kia, khẽ gật đầu.

Nãy giờ Hàm Sơ Nguyệt không nói gì, bỗng nhiên không nhịn được, lại yên lặng truyền âm nói: “Thực ra sau khi ta và tỷ tỷ trở lại đảo nổi thì đã điều tra một vài thứ. Lúc trước, sau khi cha ngươi thua Đông Phương Thuần Quân, Mục Hải Cực mới có cơ hội giết cha ngươi.”

Nghe Hàm Sơ Nguyệt nói, sắc mặt La Chinh vẫn bình tĩnh như trước, chỉ nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, đồng thời nhìn chằm chằm Đông Phương Thuần Quân, giống như muốn khắc sâu người này vào trong đầu.

Từ lâu, nội tâm hắn đã mơ hồ đoán được.

Một Mục gia tuyệt đối không thể nhắm vào thế lực của cả ba người La Tiêu, Cố Bắc và Cưu Thánh trong Thần Vực được. Nếu như nói ai có thể diệt La gia, sợ rằng chỉ có những nhà quyền thế như gia tộc Huyền Nguyệt, Kiếm tộc và Đông Phương gia. Nếu Đông Phương Thuần Quân này là cá mè một lứa với Mục Hải Cực thì chắc chắn năm đó không thể thiếu được ông ta.

Sau khi vị thánh nhân cuối cùng Đông Phương Thuần Quân xuất hiện, tiếp theo lại có hơn mười người khác cùng xuất hiện, nhưng những người này là á thánh của các nhà quyền thế.

Nhà quyền thế nhất định phải có một vị thánh nhân trấn thủ, nhưng không phải mỗi nhà quyền thế đều có á thánh.

Dù sao á thánh cũng có cơ hội tiến vào Thánh Cảnh, trở thành thánh nhân, nên vô cùng quý giá đối với nhà quyền thế. Trong ba mươi sáu nhà quyền thế thì chỉ có khoảng chừng một nửa nhà quyền thế có á thánh.

Những á thánh này nhanh chóng ngồi vào vị trí. Đương nhiên, vị trí của các á thánh phải thấp hơn các thánh nhân một tầng.

Hàm Cửu Di cũng ở trong đó. Khi nàng dịch chuyển không gian đến đây, ánh mắt nàng có quét qua phía dưới một lượt. Nhìn thấy La Chinh trong đám người, khóe miệng nàng hơi mỉm cười. Tên nhóc này vẫn đúng là không sợ chết...

Thánh nhân và á thánh đều đã đến đông đủ, vị đại viên mãn Nhật Manh tộc kia nhắm mắt lại hỏi: “Vì sao không thấy Cực Thánh?”

Thánh nhân Đường gia Đường Luân nghe vậy, cười ha ha: “Cách đây không lâu, lão già kia ra tay công kích vũ trụ của La Tiêu, bị bảng đá thống trị giáng xuống trừng phạt, hiện tại còn đang phải tự kiểm điểm!”

“Tính tình của Mục Hải Cực vẫn chẳng hề thay đổi, quá kích động.” Thánh nhân Tần gia cười khà khà nói.

“Hay là vẫn nhớ mãi không quên chuyện năm đó, nên mới cấp bách diệt trừ La Tiêu như vậy?” Một vị thánh nhân khác phụ họa nói.

La Chinh chú ý đến, mấy thánh nhân giao lưu với nhau đều thuộc quan hệ liên minh nhà quyền thế, cũng chính là những nhà bị Vũ Thái Bạch nhằm vào kia. Còn thánh nhân của những nhà quyền thế khác thì lại giữ yên lặng, ví dụ như thánh nhân của gia tộc Huyền Nguyệt với thánh nhân Kiếm tộc, bọn họ đều là mặt vô cảm.

“Nhưng Tiêu Thánh chỉ làm những chuyện ông ấy được giao mà thôi. Nếu La Tiêu đã ngã xuống thì vũ trụ Đại Diễn kia không cần phải tồn tại nữa. Sớm xóa bỏ nó cũng là một chuyện tốt.” Ngay vào lúc này, Hàm Thanh Đế phụ họa nói.

Một số thánh nhân hơi lộ vẻ kỳ quái, ngược lại thánh nhân của Lãnh gia Lãnh Diệu cười hì hì: “Thanh Đế nói có lý.”

Hàm Thanh Đế cũng coi như là một truyền kỳ trong Thần Vực. Hiện tại, xem ra là quyết tâm dựa vào liên minh nhà quyền thế do Đông Phương gia lãnh đạo...

Hàm Sơ Nguyệt cẩn thận nhìn La Chinh bên cạnh một chút. Đương nhiên, nàng hiểu tâm tình của La Chinh.

Thực ra, trong lòng mọi người Hàm gia cũng cảm thấy khó chịu nghe Hàm Thanh Đế nói. Những tinh anh của Hàm gia luôn lấy Hàm gia làm kiêu ngạo, nhưng hiện tại Thánh Hoàng đại nhân lại muốn nịnh nọt người khác. Như vậy thì những tinh anh của các nhà quyền thế khác sẽ đối xử với Hàm gia bọn họ như thế nào?

“Nếu Cực Thánh không thể đến, vậy không cần chờ đợi nữa.” Đại viên mãn Nhật Manh tộc gật đầu, lập tức xoay người quỳ lạy nơi sâu trong hòn đảo. Đồng thời, tất cả người Nhật Manh tộc cũng nằm rạp trên mặt đất, cùng bái về một hướng.

“Xin mời tộc trưởng đại nhân chủ trì sự kiện ngày Lăng...” Vị đại viên mãn Nhật Manh tộc lớn tiếng nói.

Tộc trưởng Nhật Manh tộc?

La Chinh cũng nhìn theo hướng đó, trong lòng có một chút chờ mong, không biết là nhân vật thế nào? Chẳng lẽ cũng là một vị thánh nhân? Khả năng này rất lớn. Nếu không thì dựa vào đâu mà các Thánh Đường lại nể mặt Nhật Manh tộc như vậy, tham gia sự kiện của bộ tộc bọn họ? Chỉ bằng Nhật Manh tộc có thể đưa đò trên biển Thời Gian ư?

Nếu nhà quyền thế đã có thể xây dựng con đường truyền tống dẫn tới các cấm địa lớn thì hoàn toàn cũng có thể xây dựng con đường truyền tống trực tiếp dẫn tới từng nơi trong Thần Vực, chỉ cần sửa chữa quy tắc trên bảng đá thống trị là được rồi...

Chỉ chốc lát sau, La Chinh liền nhìn thấy một cô gái mặc áo lót màu trắng.

Cô gái này đi chân trần, bước đi cực kỳ chậm rãi. Nhìn theo nàng ta không ngừng tới gần, La Chinh mới phát hiện trên mặt nàng ta đeo một tấm mặt nạ có tạo hình kỳ quái. Mặt nạ che khuất hoàn toàn khuôn mặt nàng ta.

Những điều này đều không quan trọng. Khi La Chinh nhìn thấy cô gái này, hắn liền cảm thấy dường như nàng ta không phải sự tồn tại chân thực. Lúc nàng ta chậm rãi đi tới, thân hình như ánh nến bị gió đêm thổi, như có như không.

Cảm giác này vô cùng quái dị, thật sự giống như nàng ta đang ở một không gian khác, xuyên tới xuyên lui. Chớp mắt một cái liền biến mất, chớp mắt cái nữa lại xuất hiện, liên tục nhiều lần như vậy, khiến người ta có cảm giác mịt mờ.

Càng khiến La Chinh cảm thấy kinh ngạc là sau khi cô gái này xuất hiện, hầu như tất cả thánh nhân, á thánh có mặt tại hiện trường đều đứng dậy chắp tay hành lễ với cô gái này!

Không phải thánh nhân là sự tồn tại chí cao vô thượng trong Thần Vực sao?

Nhìn dáng vẻ này, không lẽ địa vị của cô gái này còn cao hơn mọi người sao?

Hắn thấy vô cùng khó hiểu, quay đầu nhìn Hàm Sơ Nguyệt bên cạnh, lại truyền âm hỏi: “Tộc trưởng Nhật Manh tộc này có lai lịch ra sao? Chỉ là một thần dân mà thôi, vì sao các thánh đều phải hành lễ với nàng ta?”

Hàm Sơ Nguyệt cười nhạt: “Bởi vì tộc trưởng Nhật Manh tộc có quyền sinh quyền sát đối với mọi sinh linh trong Thần Vực!”

“Mọi sinh linh? Ngay cả thánh nhân cũng vậy sao?” La Chinh kinh ngạc hỏi.

Hàm Sơ Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy. Cho dù là quyền sinh quyền sát thánh nhân cũng ở trên tay nàng ta.”

“Sao có thể có chuyện đó? Nàng ta có sức mạnh này sao?”

La Chinh khó có thể tin. Dưới cái nhìn của hắn, một vị thánh nhân tùy tiện phất tay một cái, chỉ sợ có thể khiến toàn bộ Nhật Manh tộc biến mất.

“Ừm.” Hàm Sơ Nguyệt lộ vẻ đương nhiên: “Trong số những người ở đây, chỉ có ba người nàng ta không giết được. Toàn bộ vũ trụ chỉ có bảy, tám người nàng ta không thể giết chết. Những người khác đều không có khả năng chống trả trước mặt nàng ta.”

“Làm sao nàng ta làm được?” La Chinh không thể tưởng tượng hỏi.

“Ngươi đoán xem?” Hàm Sơ Nguyệt chớp đôi mắt đẹp, cười nói.

Nhật Manh tộc là chủng tộc vô cùng thần bí trong Thần Vực. Nhưng Hàm Sơ Nguyệt là nòng cốt của Hàm gia nên sẽ có chút cơ hội hiểu rõ một ít bí mật mà người đời khó có thể biết được. Hoặc là nói, những chuyện này không còn là chuyện bí mật gì đối với đệ tử nòng cốt nhà quyền thế.