Bách Luyện Thành Thần

Chương 1900





Chương 1900KIẾM THỜI GIAN CỦA CÁC VỊ THẦN

“Thật sự không đoán ra.” La Chinh bất đắc dĩ lắc đầu. Thần thông có thể tùy ý giết tất cả mọi người, La Chinh thực sự khó có thể tưởng tượng ra.

Hàm Sơ Nguyệt nhìn cô gái mặc áo trắng kia hỏi: “Ngươi không cảm thấy trạng thái của nàng ta rất kỳ quái sao?”

La Chinh gật đầu. Bóng người của cô gái mặc áo trắng này lúc ẩn lúc hiện, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tan.

“Nàng ta không phải sự tồn tại chân thực ở thế giới này, nàng ta sống trong thời gian.” Hàm Sơ Nguyệt truyền âm nói.

“Sống trong thời gian?” Ánh mắt La Chinh lóe lên, không hiểu lắm về lời của Hàm Sơ Nguyệt.

La Chinh từng tìm hiểu quy tắc thời gian trong vũ trụ, nhưng cho dù các võ giả thi triển quy tắc thời gian, hay là các thần sử dụng quy tắc thời gian thì đều chỉ có thể cố trì hoãn thời gian trôi đi. Dường như chỉ vận dụng quy tắc thời gian đơn giản nhất...

Những thứ như thời gian, quá mức huyền ảo, cũng quá khó để nắm giữ.

“Ừm, tộc trưởng Nhật Manh tộc có thể đi xuyên qua biển Thời Gian bất kỳ lúc nào, tùy ý trở về bất kỳ khoảng thời gian nào và thay đổi quá khứ.” Hàm Sơ Nguyệt nói: “Nói cách khác, nàng ta có thể quay ngược toàn bộ thời gian của Thần Vực.”

“Cái gì!” Con mắt La Chinh lập tức trợn lớn. Tuy La Chinh cảm thấy điều Hàm Sơ Nguyệt nói khó mà tin nổi, nhưng thái độ của các thánh nhân đã chứng minh vấn đề này: “Sức mạnh như vậy thật sự quá kinh khủng...”

“Hiện tại đã rõ chưa?” Hàm Sơ Nguyệt thản nhiên nói: “Vì thế trên lý thuyết, nàng ta có thể giết bất kỳ người nào trong Thần Vực. Nhưng không phải là không có hạn chế, mỗi một lần nàng ta quay ngược thời gian, đều phải trả cái giá không nhỏ.”

Các thánh nhân ở đây thực sự rất mạnh, có lẽ cô gái này không phải đối thủ của các vị thánh này.

Nhưng nàng lại có thể quay ngược thời gian đến bất cứ thời điểm nào. Nàng ta có thể trở lại quá khứ!

Những thánh nhân này đã vượt qua vô số kỷ nguyên thần. Sau khi trải qua tôi luyện và cơ duyên vô hạn mới có thể thành thánh nhân. Nàng ta chỉ cần trở lại mấy trăm thậm chí mấy nghìn kỷ nguyên thần trước đó. Khi đó những thánh nhân này mới chỉ là thần dân bình thường, thậm chí là đứa trẻ mới được sinh ra trong Thần Vực này mà thôi.

Sau khi giết chết thánh nhân tại khoảng thời gian đó thì thánh nhân của hiện tại cũng sẽ biến mất...

Đây chính là năng lực cực mạnh của cô gái áo trắng.

Tuy La Chinh cảm thấy lời Hàm Sơ Nguyệt nói khó mà tin nổi, nhưng thái độ của các thánh nhân đã nói lên tất cả.

Nhất định là có lý do nào đó giải thích cho thái độ của những sự tồn tại đỉnh cao này trong Thần Vực đối với cô gái mặc áo trắng đó.

“Đây là sức mạnh của thần đạo Thời Gian sao?” La Chinh vẫn còn hơi nghi ngờ. Nếu sức mạnh này là thần thông được tu luyện từ thần đạo Thời Gian thì nó quá mạnh mẽ rồi, bởi vì vốn dĩ thần thông này là không thể kháng cự.

Không ai có thể vừa sinh ra đã lớn mạnh như thế. Cho dù thánh nhân lợi hại đến đâu cũng từng có lúc yếu ớt. Nếu thần đạo Thời Gian thật sự lợi hại như vậy, vậy cũng không cần tu luyện thần đạo khác...

“Đương nhiên không phải.” Hàm Sơ Nguyệt lắc đầu: “Trong thần đạo Thời Gian thực sự cũng có năng lực 'quay ngược thời gian', nhưng chiêu đó trong thần đạo chỉ có thể dùng với bản thân, thân thể của chính mình. Nàng ta thì lại có thể dùng với toàn bộ Thần Vực.”

“Vậy làm sao nàng ta lại làm được?” La Chinh tiếp tục hỏi.

“Bởi vì biển Thời Gian cũng là một cấm địa lớn, mà nàng ta kiểm soát biển Thời Gian, giành được 'kiếm thời gian của các vị thần'. Sức mạnh của nàng ta bắt nguồn từ thanh kiếm điều khiển biển Thời Gian này.” Hàm Sơ Nguyệt nói.

“Biển Thời Gian là một cấm địa lớn...” Câu trả lời của Hàm Sơ Nguyệt lại nằm ngoài dự kiến của La Chinh.

Biển Thời Gian là một cấm địa. Đó là bí mật đối với đại đa số các thần trong Thần Vực. Rất nhiều đệ tử nhà quyền thế đều không biết. Đệ tử nhà quyền thế biết được việc này hầu như đều thông qua sự kiện ngày Lăng.

Hàm Sơ Nguyệt cũng là lần đầu tiên tham gia sự kiện ngày Lăng, nhưng nàng và Hàm Lưu Tô có địa vị khá cao tại Hàm gia, nên không khó để hiểu rõ những chuyện này. Hơn nữa, Hàm Thương Yên đã là lần thứ hai được mời tới sự kiện ngày Lăng, có vài thứ cũng sẽ sớm báo cho hai tỷ muội.

“Chẳng trách...” La Chinh gật đầu.

Lúc trước La Chinh đã nghi ngờ. Nếu dựa theo bản tính của các thánh nhân nhà quyền thế, sợ là đã xua đuổi đám người Nhật Manh tộc trên biển Thời Gian từ lâu, thậm chí là giết chết.

Lúc rời khỏi biển Thời Gian cần phụ thuộc vào người Nhật Manh tộc đưa đò, hiệu suất thấp như thế, làm sao các nhà quyền thế có thể nhẫn nại?

Xét cho cùng vẫn là bắt buộc phải làm vậy mà thôi...

Trên thực tế vào những ngày đầu, khi các nhà quyền thế đến biển Thời Gian đã từng xảy ra mâu thuẫn với Nhật Manh tộc.

Lúc mới đầu, trên biển Thời Gian chỉ có sáu nhà quyền thế. Sau đó, một vị lên cấp thánh nhân đã dẫn theo gia tộc của mình thành lập đảo nổi, gia nhập biển Thời Gian.

Lúc đó, vị mới lên cấp thánh nhân này cũng hăng hái, không chịu chấp nhận đám người Nhật Manh tộc này, thậm chí còn ra tay giết chết năm, sáu mươi người Nhật Manh tộc đưa đò. Khi đó, sáu nhà quyền thế đều không tỏ thái độ với chuyện này. Bọn họ cảm thấy người Nhật Manh tộc thần bí và quỷ dị, tốt nhất không nên trêu chọc.

Sau đó, vị thánh nhân kia bất ngờ biến mất một cách kỳ lạ vào một ngày nào đó. Không chỉ bản thân thánh nhân biến mất mà ngay cả vũ trụ do vị thánh nhân này xây dựng cũng biến mất.

Vũ trụ khổng lồ, cho dù hoàn toàn tan vỡ cũng cần mất mấy nghìn năm, đó là một quá trình chậm rãi. Nhưng chỉ trong một đêm, cả thánh nhân và vũ trụ ông ta xây dựng đều biến mất, điều này quá quỷ dị.

Cũng là lần đó, khi Nhật Manh tộc sự kiện ngày Lăng mời sáu thánh nhân nhà quyền thế, các thánh mới lần đầu tiên nhìn thấy tộc trưởng Nhật Manh tộc. Vị nữ tộc trưởng đeo mặt nạ này báo cho các thánh nhân biết, là nàng ta đã ra tay giết chết vị mới lên cấp thánh nhân kia...

Phải biết rằng, sau khi phong thánh thì có một đạo lý được công nhận. Đó chính là vũ trụ còn thì thánh nhân không chết. Sau khi vũ trụ hình thành, sinh mệnh của thánh nhân đã nối liền một thể với vũ trụ. Lẽ ra cô gái tộc trưởng này không thể lặng yên không tiếng động giết chết một vị thánh nhân.

Không chỉ nữ tộc trưởng không làm được, mà bất kỳ người nào cũng đều không làm được. Vì vậy, sau khi Mục Hải Cực giết chết La Tiêu, còn phải tiếp tục phát động chiến tranh vũ trụ với vũ trụ Đại Diễn.

Cho dù khi đó vẫn chưa có các Thánh Đường, cũng chưa lập ra quy tắc chiến tranh giữa thánh nhân và thánh nhân, nhưng vũ trụ khổng lồ như vậy, cho dù thánh nhân muốn hủy diệt cũng không phải chuyện trong thời gian ngắn.

Nhưng vị nữ tộc trưởng này rất dễ dàng chứng minh sức mạnh của nàng ta. Trong ngày Lăng, có một vị thánh nhân trong đó mang theo một thanh bảo kiếm bên người. Cấp bậc của thanh bảo kiếm này không phải sự tồn tại đỉnh cao. Nhưng thánh nhân này quen dùng một thanh bảo kiếm, hiện tại mặc dù không có tác dụng lớn, nhưng vẫn đeo bên người.

Sau khi nữ tộc trưởng rời khỏi sự kiện ngày Lăng không lâu, bảo kiếm của vị thánh nhân kia liền biến mất. Cùng lúc đó, vị thánh nhân kia cũng kinh hãi đến biến sắc.

Chờ đến khi nữ tộc trưởng lại xuất hiện, thánh nhân vẫn trợn tròn mắt, sững sờ nhìn chằm chằm nữ tộc trưởng, lẩm bẩm nói: “Ngươi, ngươi...”

Lúc này, trong tay nữ tộc trưởng lại có một thanh bảo kiếm, chính là thanh bảo kiếm kia của thánh nhân.

Thánh nhân khác đều tỏ rõ vẻ nghi ngờ, không biết giữa thánh nhân và nữ tộc trưởng Nhật Manh tộc biểu diễn trò xiếc gì. Sau đó mới biết được, trong đầu thánh nhân kia có thêm một đoạn ký ức. Nữ tộc trưởng Nhật Manh tộc trở lại bốn mươi kỷ nguyên thần trước, lúc đó thánh nhân này vẫn còn là thần cấp thấp, bị cô gái tộc trưởng này cướp đi thanh bảo kiếm kia. Thậm chí, nữ tộc trưởng còn nói với ông ta một câu, ý tứ đại khái là bốn mươi kỷ nguyên thần sau gặp lại.

Lúc này các thánh mới hiểu được, nữ tộc trưởng Nhật Manh tộc có thần thông mạnh cỡ nào.

Thánh nhân bất tử bất diệt, dường như thành chuyện cười trước mặt nàng ta.

Cũng vì như thế, những người Nhật Manh tộc này mới bình yên lái thuyền nhỏ của mình rong ruổi trên biển Thời Gian, không có bất kỳ nhà quyền thế nào dám trêu chọc chủng tộc này.

“Nhưng ngươi vừa nói, không phải là nàng có thể giết chết được tất cả mọi người?” La Chinh lại hỏi.

“Ừm, nghe nói nàng không giết được Thánh Hoàng của Đông Phương gia.” Hàm Sơ Nguyệt nói: “Không biết Đông Phương Thuần Quân dùng thủ đoạn gì, ông ta ẩn giấu toàn bộ tung tích của mình trong Thần Vực. Vì thế nữ tộc trưởng không thể quay ngược đến quá khứ của hắn. Còn rốt cuộc Đông Phương Thuần Quân dùng thủ đoạn gì thì ta không biết. Chỉ biết nàng ta không thể giết được Đông Phương Thuần Quân.”

Những chuyện này chỉ là nàng nghe nói được, tình hình cụ thể trong đó nàng cũng không rõ lắm...

Nguồn :

Lúc Hàm Sơ Nguyệt nhỏ giọng giảng giải, nữ tộc trưởng Nhật Manh tộc đã đi chân trần tới dưới chín tòa tháp kia. Nàng ta duỗi tay nhỏ mảnh khảnh ra, vung nhẹ sang hai bên. Chín tòa tháp kia bắt đầu di chuyển chậm về giữa, dựa vào lẫn nhau, đồng thời hình thành một bức tranh ngôi sao quỷ dị.

Trong bức tranh kia có chín ngôi sao, màu của từng ngôi sao không giống nhau, mà ngôi sao ở giữa có màu lam nhạt.

“Lần này là Thủy Diệu Thiên Tinh Lăng Nhật.” Nữ tộc trưởng Nhật Manh tộc thản nhiên nói.

Nói xong, nàng ta đưa tay vỗ nhẹ một cái lên ngôi sao kia...

La Chinh chợt cảm thấy ánh sáng tối đi, ngẩng đầu nhìn mới phát hiện trên bầu trời đã xuất hiện một ngôi sao màu lam nhạt.