Giống như Chân Long tộc, số lượng Chân Phượng tộc cũng vô cùng hiểm. Ví dụ như cộng cả bốn mươi chín con Chân Long của Chân Long giới và một số Chân Long chưa hoàn toàn phát triển thì số lượng cũng chỉ có vài nghìn, số lượng Chân Long tộc thì nhiều hơn một chút, nhưng cũng khó để lên đến vạn!
Mà số võ giả trong mười vạn Thượng Giới đầu chỉ vài trăm triệu? Làm khế ước thú với Chân Phượng? Nói gì mà dễ thể: Có lẽ chỉ có truyền nhân của Thiên Tôn mới có đãi ngộ như vậy! Thực lực mà Hỏa Doãn Nhi thể hiện ra đương nhiên khiển phần đông đại năng Thần Hải Cảnh kinh hãi. Cô nàng của Hỏa gia này không2có chút động tĩnh nào mà đã phát triển đến trình độ như vậy rồi. Nhưng sau khi nhìn thấy con phượng hoàng “Hỏa Diệu” đó thì trong mắt mỗi người đều lồi lên như muốn rơi ra đến nơi, không thể dùng từ kinh hãi để hình dung được nữa. “Lão Hỏa, ngươi giấu cũng kỹ đấy!” Chiến Đế Đại Vũ lạnh lùng chế giễu.
Nói thế nào thì tứ đại thần quốc cũng như anh em một nhà, giữa đôi bên không hề tồn tại quá nhiều bí mật. Ví dụ như bí mật trên người quái vật nhỏ ở võ phủ Cửu Đỉnh kia cũng đều được chia sẻ cho mấy vị Chiến Hoàng, Chiến Để cùng dùng.
Nhưng không ngờ Chiến Hoàng Thiên Phong này lại có thể nuôi dưỡng ra một nhân vật như vậy một cách thần không biết9quỷ không hay.
Có lẽ thực lực hiện giờ của Hỏa Doãn Nhi không đủ để uy hiếp bất kỳ ai, nhưng đến khi nàng và con Chân Phượng của nàng trưởng thành thì sao? Khi con Chân Phượng này phát triển đến cấp mười một thì làm gì có vị đại năng Thần Hải Cảnh nào ở đây có thể là đối thủ nó?
Nếu mọi người biết rõ chuyện này thì đã chẳng nói làm gì, nhưng Chiến Hoàng Thiên Phong lén lút bồi dưỡng ra một nhân vật như vậy mà mọi người lại không hề hay biết, đám Quốc chủ của ba thần quốc còn lại khó tránh sẽ có chút nghi kỵ.
Ngược lại, Chiến Hoàng Thiên Phong không hề hoang mang mà cười nói: “Lưu Tán, việc gì phải dùng sắc mặt đó nói chuyện? Nếu ta có ý che6giấu thì dĩ nhiên sẽ không để Doãn Nhi xuất chiến.” Lời này của hắn nói cũng có lý. Từ đầu đến cuối, Chiến Hoàng Thiên Phong không hề có bất kỳ ám hiệu gì với Hỏa Doãn Nhi, hoàn toàn để nàng tự do phát huy, Hỏa Doãn Nhi dùng khế ước thú mà Chiến Hoàng Thiên Phong cũng không hề ngăn cản. Nghe được lời này, sắc mặt của mấy vị Quốc chủ mới ổn định lại. Nhìn từ một góc độ khác, Hỏa Doãn Nhi có một con Chân Phượng làm khế ước thú cũng là một chuyện tốt đối với đại lục thần quốc. Trong đại lục thần quốc cũng không có gì mấy để phát triển, không ai có thể dựng lại một con đường để phi thăng lên Thượng Giới nên chung quy lại thì tất cả0các đại năng Thần Hải Cảnh đều sẽ bị nhốt lại ở đây. Mà sự phát triển của Chân Phượng gần như là không có giới hạn. Nếu con Chân Phượng này có thể phát triển thì có lẽ sẽ thực sự có cơ hội để xây dựng lại con đường phi thăng.
“Ê!”
Con Chấn Phượng tên là Hỏa Diệu kia đột nhiên kêu lên một tiếng cao vút, bay lượn quanh Hỏa Doãn Nhi một vòng, sau đó bay lên cao, giương đôi cánh rộng đến vài trượng ra, đầu phượng nhìn thẳng phía La Chinh, tỏa ra sự tôn nghiêm vô thượng. Còn những chiếc lông dài đến cả trăm trượng của nó thì vờn quanh, bao bọc lấy Hỏa Doãn Nhi ở bên trong.
Trên mỗi cái lông của con Chân Phượng đó đều có một ngọn lửa cháy rừng rực, từng7quy tắc hệ Hỏa theo đó mà kịch liệt phóng ra. “Quy tắc hệ Hỏa tầng thứ ba...” La Chinh cảm nhận được độ mạnh của quy tắc hệ Hỏa đó, trong lòng cũng có một suy đoán đại khái. Ngọn lửa này không ngừng sinh sôi, vừa có thể đem đến sự hủy diệt, đồng thời lại ẩn chứa cơ hội sinh tồn mạnh mẽ bên trong. Mặc dù con Chân Phượng này mới chỉ ở cấp chín, nhưng lại mang tới cho La Chinh một cảm giác áp bức mãnh liệt, thậm chí áp lực còn lớn hơn so với lúc đối mặt với Thôi Tà. Quả nhiên thần thú siêu cấp không phải chuyện đùa. Nếu Hỏa Doãn Nhi triệu hồi ra một con Chân Long hoặc một con Bằng Phương thì áp lực của La Chinh chắc chắn sẽ còn tăng thêm vài phần. Có lẽ, thực lực của con thẩn thủ siêu cấp này có thể ngang với cường giả Sinh Tử Cảnh tử trọng, thậm chí là ngũ trọng, cộng thêm một Hỏa Doãn Nhi thì dù là La Chinh cũng không nắm chắc sẽ thắng đối phương. Nhưng Hỏa Doãn Nhi này lại chủ tu quy tắc hệ Hỏa và quy tắc thời gian, đã thế khế ước thú mà nàng ta triệu hồi ra thông qua huyết mạch của bản thân cũng là một con hỏa phượng! La Chinh có thân thể tiến khí nên vốn dĩ đã hoàn toàn miễn dịch với lửa, hắn còn đang phiền lòng vì không có nơi nào giúp hắn gia tăng cường độ của cơ thể nữa cơ!
Cường độ cơ thể càng cao có nghĩa là La Chinh có thể sử dụng càng nhiều lực vảy rồng, thu thập binh khí để dung luyện ra Thiên Diễn Tinh Hoa đã không còn là chuyện khó khăn với La Chinh nữa. Nhưng cơ thể của La Chinh lại không thể chịu đựng được sức mạnh quá lớn, nếu dùng quá nhiều lực vảy rồng thì cơ thể hắn sẽ vỡ vụn mất.
Hỏa Doãn Nhi khẽ dựa về phía sau, ngồi xuống trên lông con phượng hoàng đang xoay quanh, sau đó liền thấy nàng khẽ chỉ về phía La Chinh rồi nói: “Hỏa Diệu, Dương Viêm Xung Kích!”
“Ê!”
Con Chân Phượng đó đột nhiên ngẩng đầu, mở to miệng, nguyên khí trời đất đột nhiên chuyển động, không ngừng cuồn cuộn hội tụ về phía miệng nó. “Trực tiếp hấp thụ nguyên khí trời đất sao?” La Chinh thần kinh ngạc.
Sau khi hấp thụ được tương đối nguyên khí trời đất rồi thì lập tức nhìn thẳng vào La Chinh ở cách đó không xa.
Có điều, ngay khi con Chân Phượng đó chuẩn bị phun lửa thì bóng dáng Hỏa Doãn Nhi đột nhiên lại lóe lên, lao lên phía đầu con Chân Phượng này, phủ tay lên phần đầu nó. Sau khi thấp giọng trao đổi với nó vài câu, nàng nói với La Chinh: “La Thiên Hành, ta đã chứng minh rồi! Giờ ngươi nên hiểu, nếu Dương Viêm Xung Kích của Hỏa Diệu phun ra thì chắc chắn ngươi sẽ hóa thành tro bụi! Ngươi suy nghĩ cho kỹ, hiện giờ hối hận vẫn còn kịp!”
La Chinh vẫn buồn bực, không hiểu Hỏa Doãn Nhi này muốn làm gì. Đã đến lúc này rồi mà nàng ta vẫn còn ra lệnh cho khế ước thú của mình tạm dừng tấn công, La Chinh suýt chút cũng ngất ra đất. Nhưng người ta cũng có lòng tốt nên mới nhắc nhở. Mặc dù đây chỉ là một con phượng hoàng nhỏ, mới chỉ là cấp chín, nhưng dù gì nó cũng là thần thú siêu cấp, mãnh thú thông thường vĩnh viễn không thể so sánh được. “Ta thấy La Thiên Hành này cứ nhận thua đi cho xong. Có thể ép hoàng tộc phải dùng đến thần thú siêu cấp thì cũng coi như hắn có danh tiếng rồi, chắc chắn thần quốc Hắc Thiết sẽ phong thưởng hậu hĩnh cho hắn!” “Loại người như La Thiên hành không dễ dàng nhận thua như vậy đầu. Muốn nhận thua thì đã nhận từ trước rồi.” “Không chịu thua thì chết thôi. Muốn tìm cái chết cũng không có ai cản hắn, Công chúa Doãn Nhi của chúng ta đã cho hắn đủ cơ hội rồi!”
Phần lớn mọi người đều thấy La Chinh không vừa mắt. Hiểu biết của võ giả đại lục thẩn quốc rộng rãi hơn nhiều so với Trung Vực, huống hồ bọn họ còn có rất nhiều tài nguyên được Thượng Giới truyền xuống. Trong lòng bọn họ, đại khái đều có một khái niệm rõ ràng về thần thú và thần thú siêu cấp. Ví dụ như thực lực của con Chân Phượng cấp chín trước mặt này, không ít người đoán nó ít nhất cũng có thực lực của võ giả Sinh Tử Cảnh, cho dù là võ giả Sinh Tử cảnh tứ trọng, ngũ trọng thì e là cũng khó có thể đối địch lại được với nó.
Một võ giả Hư Kiếp Cảnh trung kỳ như La Chinh, cho dù thiên phú có kinh người đi nữa thì cũng có thể lấy gì ra để đối phó với Chân Phượng này? Chỉ sợ còn chưa kịp tiếp cận thì đã bị thiêu thành tro rồi. Ngay trước ánh mắt của bao nhiêu người, La Chinh liền nhả ra bốn chữ: “Cảm ơn, xin lỗi.”
Cảm ơn, dĩ nhiên là cảm ơn Hỏa Doãn Nhi đã cho hắn cơ hội. Còn xin lỗi, dĩ nhiên là nói với Hỏa Doãn Nhi rằng bản thân hắn vẫn sẽ không nhận thua.
Trên mặt Hỏa Doãn Nhi hiện lên vẻ tiếc nuối. Khi triệu hồi Hỏa Diệu, trong lòng nàng cũng từng quyết đoán. Nếu nàng đã là một võ giả thì vĩnh viễn sẽ không tránh khỏi việc phải tranh đấu với người khác, giống như con người kể từ khi sinh ra đã phải ăn vậy. Đây là quy luật nàng không thể nào tránh được.
Nếu đã không thể tránh thì chỉ có thể thử chấp nhận. Hỏa Doãn Nhi không hề chọn trốn tránh. Hoặc nên nói là lần so đấu với La Chinh này đã khiến nàng hiểu rõ hơn về sứ mệnh và trách nhiệm của bản thân, cũng giúp nàng cảm nhận rõ được sự kỳ vọng của phụ hoàng đối với nàng! Nếu là thường ngày, nàng thì chọn nhận thua cũng không muốn gọi Hỏa Diệu ra để giết chết La Chinh. Nhưng lần này thì khác, nàng không muốn phụ hoàng thất vọng. Sau khi thấy lời cảnh cáo của mình không hề có tác dụng, đôi đồng tử của Hỏa Doãn Nhi khẽ co lại, sau đó vô cùng nghiêm túc vỗ vỗ phần đầu của Hỏa Diệu. Chân Phượng Hỏa Diệu đã chờ đợi lâu rồi, nên sau khi nhận được lệnh liền có một ngọn lửa sáng rộng chừng một trường ở dưới miệng nó lao thẳng về phía La Chinh.