Nếu là một con Chân Phương thành niên thì có lẽ La Chinh mới khó có thể ngăn cản...
Đương nhiên, Chân Phượng thành niên chính là thần thú siêu cấp cấp mười bốn, hay thậm chí là cấp mười lăm, có thể so ngang với Giới Chủ, Thiên Tôn. Thần thú trình độ siêu cấp như thế thì chỉ riêng thân hình đã dài đến mấy nghìn dặm rồi, muốn đối phó với La Chinh cũng chỉ cần động móng vuốt một cái là có thể khiến hắn tan xương nát thịt.
Thân thể La Chinh chìm trong ngọn lửa, nhanh chóng nóng lên, đỏ rực như một mỏ hàn bị đốt đỏ.
“Chắc là sắp xuất hiện rồi.” La Chinh cũng có chút chờ mong. Nếu thân thể hắn có thể tiến vào cấp bậc thánh khí thì cũng sẽ giúp2thực lực của hắn tăng mạnh. Dù sao dưới sức mạnh bùng nổ của cương nguyên phối hợp với nghìn tấm vảy rồng thì có lẽ đến khi La Chinh tiến vào Hư Kiếp Cảnh hậu kỳ là có thể quét ngang cường giả Sinh Tử Cảnh!
Nhưng khi đòn đánh của Dương Viêm đã kéo dài trong mười mấy nhịp thở, mày La Chinh bắt đầu nhíu lại.
“Hử? Vì sao lại không xuất hiện...”
Thân thể mới chỉ bị ngọn lửa nướng nóng thì vẫn chưa đủ để khiến nó thăng cấp, quan trọng nhất vẫn là những ký hiệu màu vàng. Sau khi những ký hiệu màu vàng xuất hiện, thân thể La Chinh mới có thể hấp thu toàn bộ ngọn lửa vào trong cơ thể.
“Cường độ của ngọn lửa không đủ.” La Chinh nhanh chóng cho ra kết9luận này.
Không ngờ ngọn lửa đạt tới tầng thứ ba của quy tắc hệ Hỏa vẫn không thể khiến thân thể hắn thăng cấp. Việc này có chút phiền phức.
Con phượng hoàng này chắc không chỉ lĩnh ngộ đến tầng thứ ba của quy tắc hệ Hỏa... Trong nháy mắt khi phượng hoàng đáp xuống, La Chinh cảm nhận được sự huyền ảo của quy tắc hệ Hỏa. Quy tắc này phức tạp hơn quy tắc hệ Hỏa trong Dương Viêm nhiễu, chắc chắn phải là quy tắc hệ Hỏa thuộc tầng cao. Nghĩ đến đây, La Chinh lại lội ngược dòng mà tiến gần về phía Hỏa Doãn Nhi. Khi Dương Viêm Xung Kích phóng ra sẽ tấn công theo đường thẳng, đoạn cuối của nó đánh lên kết giới, bắn ra vô số tia lửa. Dương Viêm liên6tục tấn công khiến cho kết giới mà đại năng Thần Hải Cảnh ngưng kết ra cũng hơi lung lay một chút, một bên kết giới không ngừng lay động giống như nước gợn. Nếu kết giới do mình tạo ra bị một võ giả Hư Kiếp Cảnh làm sập thì thực sự rất mất mặt, vì thế, đại năng Thần Hải Cảnh kia phất tay lên, một tia sáng màu xanh dung nhập vào trong kết giới, củng cố thêm cho kết giới này. “Cho nên ta mới nói, có đôi khi làm người không thể quá cứng nhắc. Không phải chỉ là nhận thua thôi sao? Cần gì phải vì mặt mũi mà mạnh miệng? Bây giờ bị đốt thành tro rồi, đúng là không biết quý trọng bản thân. Mất mạng là việc nhỏ, quan trọng là0hắn khiển Công chúa của chúng ta phải chịu khổ sở trong lòng, đây mới là lỗi lầm lớn nhất!” “Nói đúng lắm, tên La Thiên Hành này thật sự giống như một con chuột chết, chết rồi còn phải khiến người ta thấy ghê tởm! Công chúa Doãn Nhi không muốn sát sinh, hắn lại cứ ép nàng ấy phải ra tay, để bị coi thường!” “Người như thế, tốt nhất phải giết hắn một nghìn lần mới giải hận được!” Những võ giả của thần Quốc Thiên Phong thấy Hỏa Doãn Nhi tựa vào vai phượng hoàng, trên mặt lộ vẻ vô cùng buồn bã thì lại càng hận La Chinh đến tận xương. Theo bọn họ thấy, có lẽ La Chinh không có khả năng sống sót dưới đòn tấn công Dương Viêm này. Nhưng tội lớn7nhất của hắn chính là khiến cho Hỏa Doãn Nhi khó chịu như thế. Trong lòng Hỏa Doãn Nhi thật sự vô cùng khó chịu, tay nàng nắm chặt lông của Chân Phượng Hỏa Diệu, tấm tình cũng như rơi xuống đáy vậy. Nàng đã sớm biết thế giới võ giả tàn khốc, nhưng mọi người chỉ phân thắng bại thôi không được sao? Vì sao cứ nhất định phải liều mạng như vậy? Có đáng không?
Trong mắt nàng, La Chinh là một võ giả có tiền đồ xán lạn, vậy mà cứ thể ngã xuống thì quả thực khiến nàng vô cùng khó chịu, thậm chí còn rất đau khổ Nhưng nàng cũng hiểu, cách làm của nàng là chính xác. Nàng không thể lùi bước, không thể có lỗi với niềm hy vọng tha thiết của phụ hoàng. Nhưng ngay lúc nàng đang bị cảm xúc buồn rầu và tự trách quấn quanh thì một cái đầu bỗng lộ ra từ đỉnh phóng ra luồng Dương Viêm Xung Kích. Khi Hỏa Doãn Nhi nhìn thấy cái đầu kia, cả người nàng lập tức sững sờ, sau đó nàng chợt nghe thấy La Chinh mở miệng nói: “Chim ngốc! Tăng sức lên chút nữa đi!” “Ủa? La Thiên Hành, ngươi không bị làm sao ư?” Nhìn thấy đối thủ của mình không hề bị thương, trên mặt Hỏa Doãn Nhi vốn vô cùng buồn bã lại hiện lên vẻ vừa mừng vừa sợ.
Cảnh này giữa hai người một lần nữa khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Không thể không nói, hai người đều là quái nhân trong quái nhân.
La Chinh vậy mà lại có thể đứng vững trước Dương Viêm Xung Kích, đã thể nhìn qua cũng không thấy có vấn đề gì. Mọi người đều vô cùng khiếp sợ, cũng hoàn toàn không hiểu nổi vì sao hắn lại muốn nhảy ra chọc tức con phượng hoàng kia. Thần thú siêu cấp dễ chọc như vậy sao? Người này có khuynh hướng tự ngược phải không vậy?
Hỏa Doãn Nhi thấy La Chinh không sao thì lại vô cùng vui mừng...
“Bọn họ... đang thi đấu sao?” “Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?”.
Rất nhiều võ giả trên quảng trường bỗng cảm thấy thế giới quan bị đảo lộn, cảnh tượng trước mắt khiến bọn họ khó có thể “thông não” nổi. Thần thủ siêu cấp có linh trí rất cao, Chân Phượng có tên Hỏa Diệu này sao có thể không nghe hiểu lời khiêu khích của La Chinh? Hỏa Diệu là khế ước thú của Hỏa Doãn Nhi, nhưng nó không thần phục Hỏa Doãn Nhi mà quan hệ giữa hai người lại như là bạn bè, không phải nô dịch. Cho nên, đa số thời điểm nó đều sẽ nghe theo mệnh lệnh của Hỏa Doãn Nhi, chỉ có điều, một khi nó đã tức giận lên thì cho dù là Hỏa Doãn Nhi cũng khó có thể khống chế được nó. La Chinh vừa nói xong, trong mắt Hỏa Diệu bừng lên ngọn lửa giận dữ. Thân là thần thú siêu cấp, làm sao có thể để một nhân loại nhỏ bé giày xéo tôn nghiêm? Vì thế, nó chợt dừng phun Dương Viêm. Trong nháy mắt khi Dương Viêm Xung Kích ngừng lại, thân thể trần truồng của La Chinh liền lộ ra. Sức nóng của Dương Viêm Xung Kích đã sớm đốt trụi quần áo La Chinh thành tro tàn, không sót lại mẫu nào.
“A!” Hỏa Doãn Nhi lập tức kêu lên sợ hãi, quay đầu sang một bên. Vừa rồi, La Chinh đi ngược lại với luồng Dương Viêm Xung Kích nên đã tới gần Hỏa Doãn Nhi hơn không ít, đối diện là một người đàn ông trần như nhộng, làm sao nàng dám nhìn? Một phần võ giả nữ ở quảng trường đều quay đầu đi, nhưng ở đây đa phần đều là nữ hán tử, bọn họ nhìn chằm chằm La Chinh không hề kiêng dè, thậm chí còn vô cùng hứng thú mà thưởng thức. Chớ nói đến chuyện Hỏa Doãn Nhi thẹn thùng, ngay chính La Chinh cũng có chút xấu hổ. Nhưng để có được ngọn lửa mạnh hơn của con phượng hoàng kia, hắn cũng bất chấp.
“É é...”
Cho dù là La Chinh thì cũng không ngờ khiêu khích của hắn lại có hiệu quả tốt như thế. Con phượng hoàng kia đã không thể chờ đợi được mà bắt đầu đợt công kích tiếp theo. Trong nháy mắt, lồng chim cả người nó dựng lên, thể hiện sự phẫn nộ với tất cả sinh linh, sức nóng tỏa ra từ trên người nó khiến ngay cả Hỏa Doãn Nhi cũng không thể chịu nổi. Nàng đành phải tạm thời rời khỏi con phượng hoàng đang tức giận này. “Ngươi, vì sao ngươi còn muốn khiêu khích nó? Hỏa Diệu đã thật sự tức giận rồi!” Hỏa Doãn Nhi vừa quay mặt qua một bên, vừa oán giận La Chinh. La Chinh không trả lời vấn đề của Hỏa Doãn Nhi. Cuộc so đấu của hắn và Hỏa Doãn Nhi chỉ là thứ yếu, hiện tại hắn chỉ tập trung vào việc cảm nhận sức mạnh của ngọn lửa do phượng hoàng phát ra, không biết đợt công kích này có thể giúp hắn thăng cấp hay không? Chỉ chốc lát sau, La Chinh liền nhìn thấy bên người phượng hoàng xuất hiện một quả cầu lửa. Vào giờ khắc này, La Chinh liền cảm nhận được một sức mạnh đặc biệt của quy tắc hệ Hỏa trong quả cầu lửa kia. “Chính là sức mạnh này!” Ánh mắt La Chinh hơi lóe lên, trong nháy mắt phượng hoàng kia đáp xuống, thứ hắn cảm nhận được chính là loại lực quy tắc hệ Hỏa này, thứ không có trong Dương Viêm Xung Kích. Thấy cảnh này, mặt Hỏa Doãn Nhi chợt biến sắc. Cùng lúc đó, Chiến Hoàng Thiên Phong đang xem cuộc chiến chợt bước ra một bước, nháy mắt đã tiến vào trong kết giới, dùng một tay kéo Hỏa Doãn Nhi ra khỏi kết giới.