Bách Luyện Thành Thần

Chương 841





Hỏa Thần trả lời: “Chín nghìn…”

Đá chân nguyên được nhắc đến ở đây đương nhiên là đá chân nguyên cực phẩm.

Chín nghìn viên đá chân nguyên cực phẩm, đối với Thái tử thần quốc mà nói đây tuyệt đối không phải là một số lượng nhỏ, có thể tương đương với hơn nửa giá trị con người của Hỏa Thần.

Hỏa Doãn Nhi nhận lấy Ô Tâm Hỏa Thạch từ trong tay Hỏa Thần, lông mày cứ thế nhanh chóng nhíu hết cả lại.

Nhìn thấy vẻ mặt của tỷ tỷ như vậy, Hỏa Thần lại mở miệng nói: “Tỷ tỷ, bọn họ đã biểu diễn ngay trước mắt ta, khối khoáng thạch này có thể chịu được chân hỏa. Bọn họ nói, sau khi mang khối khoáng thạch đi luyện hóa thì có thể gia2tăng độ tinh khiết của ngọn lửa đến mức lớn nhất.”

Hỏa Thần vừa nói xong, trong tay Hỏa Doãn Nhi liền bùng lên một ngọn lửa. Ngọn lửa trong tay nàng tuy không lớn, nhưng nhiệt độ tỏa ra lại cực kỳ cao. Uy lực của quy tắc hệ Hỏa tầng ba bộc phát ra không phải là trò đùa!

Bị ngọn lửa tinh thuần đốt cháy, khối Ô Tâm Hỏa Thạch kia liền truyền đến một loạt tiếng nổ đôm đốp. Từng đám mây lửa tinh xảo trên khối Ô Tâm Hỏa Thạch này bắt đầu nứt ra.

Trong nháy mắt, cả khối Ô Tâm Hỏa Thạch đã bị đốt cháy thành mảnh vụn…

Mắt Hỏa Thần mở to, ngơ ngác nhìn mấy mảnh vỡ, trên mặt đầy vẻ khó tin. Thực lực của Hỏa Thần9có lẽ không bằng Hỏa Doãn Nhi, nhưng hắn cũng đã tu luyện quy tắc hệ Hỏa đến tầng thứ ba. Trước đó, hắn cũng dùng bản mệnh chân hỏa của mình để luyện hóa Ô Tâm Hỏa Thạch rồi. Khi đó, đốt cháy trong thời gian khoảng nửa nén nhang vẫn không thể thiêu hủy được Ô Tâm Hỏa Thạch này. Vì sao tỷ tỷ vừa ra tay…

Lúc này, Hỏa thần cũng hiểu, có lẽ mình đã bị lừa.

Trong lòng hai người La Chinh và Nguyệt Doanh đều đoán Lưu Tú đã dùng thủ đoạn gì đó để lừa gạt Hỏa Thần. Hỏa Thần không hề có tâm cơ, cũng là người hiền lành chất phác, muốn lừa gạt hắn cũng không khó.

Ánh mắt Hỏa Doãn Nhi vẫn hờ hững, nhưng trên mặt6đã lộ vẻ lạnh lùng. Tính tình nàng hiền lành, từ trước đến nay không thích tranh giành với người khác, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không cho phép người khác lừa gạt đệ đệ của nàng!

Đúng lúc này, khe hở bên cạnh kim tự tháp hơi lóe ra, Lưu Tú vác một chiếc cuốc đi ra khỏi cây mỏ. Sau khi Lưu Tú đi ra, khe hở kia cũng không ngừng lóe sáng, mấy võ giả đi theo Lưu Tú cũng rời khỏi khe hở.

Tuy trên một phiến lá chỉ có thể chứa được một võ giả, nhưng đám người Lưu Tú có thể chọn tiến vào từ những cánh cửa hẹp cạnh nhau. Như vậy, sau khi bọn họ tiến vào cây mỏ thì cũng sẽ rơi xuống trên mấy phiến lá0liền nhau. Lúc này Lưu Tú lấy được quặng rồi đi ra, tất nhiên mấy thiên tài cấp Thần đi theo hắn cũng đi ra theo.

Hỏa Doãn Nhi cầm mảnh vỡ của “Ô Tâm Hỏa Thạch” trên tay, nhìn thẳng về phía Lưu Tú. Mặc dù trong lòng nàng đang tức giận, nhưng giọng điệu vẫn tao nhã, lạnh nhạt như trước. Chỉ có điều, trong lời nói lại để lộ sự uy nghiêm không thể kháng cự.

“Lưu Tú, trả lại chín nghìn viên đá chân nguyên cho ta. Mấy thứ này ngươi cầm lại đi, chuyện này về sau ta sẽ không nhắc tới nữa.”

Trong chuyến đi vào bí cảnh Vũ Hoàng lấy quặng lần này, thu hoạch của Lưu Tú khá phong phú, tâm tình cũng không tồi. Tính ra, ngoài tên7La Chinh biến thái kia thì thu hoạch của các Thái tử, Hoàng tử và đám thiên tài cấp Thần hẳn đều thua kém hắn.

Về phần La chinh, tuy rằng hắn ghen tỵ vì chỉ riêng ở chỗ Nguyệt Doanh có lẽ cũng đã thu được hơn mười vạn viên đá chân nguyên cực phẩm rồi, hắn căn bản không thể so sánh được. Nhưng cũng không sao, trong mắt Lưu Tú thì La Chinh chẳng khác nào kẻ đã chết. Thằng nhóc kia quá mức nổi bật, phụ hoàng không đời nào lại bỏ qua cho hắn.

Nghe thấy lời nói của Hỏa Doãn Nhi, ánh mắt Lưu Tú lóe lên. Hắn nhìn một đống mảnh vỡ trong tay nàng thì cũng biết trò lừa bịp của mình đã bị lộ. Nhưng hắn vẫn không lộ vẻ lo lắng chút nào, ngược lại còn trả lời rất nghiêm túc: “Ồ? Đây là cái gì vậy?”

“Viên đá ngươi bán cho Hỏa Thần là giả. Ngươi trả lại đá chân nguyên cho Hỏa Thần đi.” Thấy Lưu Tú giả ngu, lông mày Hỏa Doãn Nhi càng nhíu chặt hơn. Nàng có lòng dạ lương thiện vô tư, cho dù đối với người xa lạ thì cũng không hề có lòng đề phòng, nhưng nàng không thể chấp nhận để người khác lừa đệ đệ của nàng.

Nghe Hỏa Doãn Nhi nói vậy, Lưu Tú cười khà khà: “Công chúa Doãn Nhi, lời này không đúng rồi. Ta nói viên đá này là đồ thật lúc nào?”

“Ngươi, rõ ràng ngươi…” Hỏa Thần cũng bắt đầu nôn nóng, vừa mới mở miệng nói chuyện thì Lưu Tú đã nói thẳng: “Ta làm sao? Hỏa Thần, ta có nói với ngươi viên đá này là đồ thật sao?”

“Chẳng phải ta còn nhắc ngươi rằng ta cũng không dám chắc về giá trị chính xác của viên đá này rồi ư?”

“Hơn nữa, chẳng phải ta còn nói rằng không muốn bán cho ngươi, đúng không?”

“Là chính ngươi cứ nhất định muốn mua, còn thề son thề sắt rằng dù có là thật hay giả ngươi cũng không truy cứu, đúng không?”

Lưu Tú miệng lưỡi lanh lợi, vừa nói ra mấy câu đã khiến Hỏa Thần nghẹn họng, ngay cả một câu cũng không nói lại được. Cuối cùng, chỉ có thể nghẹn đỏ cả mặt, gật đầu.

Những lời nói này của Lưu Tú hoàn toàn là sự thật. Trên thực tế, hắn và mấy tên thiên tài cấp Thần kia đã tạo ra một cái bẫy, dễ dàng dụ dỗ Hỏa Thần.

“Công chúa Doãn Nhi, đệ đệ ngươi cũng thừa nhận rồi, như vậy việc này cũng đã rõ rồi nhỉ? Ta đã nói không bán cho hắn, nhưng hắn cứ khăng khăng muốn mua, bây giờ ngươi lại tìm ta gây rối, có phải không thích hợp lắm hay không?” Lưu Tú chất vấn.

Đối mặt với lời chất vấn của Lưu Tú, Hỏa Doãn Nhi cũng không biết nên trả lời thế nào. Nàng cũng không phải là người hay tranh cãi. Hơn nữa, những lời Lưu Tú nói ra đều có lợi cho hắn, nhìn qua thì dường như là do chính đệ đệ của nàng không đúng.

Nhìn thấy vẻ mặt của Hỏa Doãn Nhi, trên mặt Lưu Tú cũng lộ ra nụ cười đắc ý. Hắn lại cười khà khà: “Thực ra, tuy viên đá này Hỏa Thần đòi ta bán cho hắn, hơn nữa còn bị Công chúa Doãn Nhi đốt thành như vậy, nhưng cũng không phải ta không thể mua lại!”

Sắc mặt Hỏa Doãn Nhi hơi thay đổi: “Có ý gì?”

Lưu Tú cười nói: “Nếu Công chúa Doãn Nhi đưa chiếc vòng ngọc ngươi đang đeo cho ta mượn một năm rưỡi, ta liền tự nhận xui xẻo mà trả lại đủ số đá chân nguyên cho ngươi! Công chúa Doãn Nhi thấy thế nào?”

Giá trị của bán thần khí trên cánh tay Hỏa Doãn Nhi khó có thể ước lượng được! Thái tử bình thường căn bản không có đãi ngộ này! Cho dù Lưu Tú thân là Thái tử thần quốc Đại Vũ giàu có nhất thì cũng chỉ có được hai chiếc Thiên Lôi Chiến Kích được xếp vào loại bán thần khí.

Thế nhưng Thiên Lôi Chiến Kích chỉ là pháp bảo dùng một lần. Lúc trước, vì muốn thoát khi ở khu vực Linh Thú, hắn đã dùng mất một chiếc Thiên Lôi Chiến Kích, nên hiện tại trong tay hắn chỉ còn lại một chiếc Thiên Lôi Chiến Kích mà thôi.

“Ha ha ha ha…” Nghe đến đây, cuối cùng La Chinh cũng không thể nhịn được cười.

Thấy La Chinh cười ha ha, không kiêng nể gì trước mặt mình như thế, sắc mặt Lưu Tú hơi trầm xuống: “Ngươi cười cái gì?”

“Ta cười có một số người có thể nói khoác mà không biết ngượng, có thể không biết xấu hổ, vô sỉ đến mức độ này. Ta thật sự rất bội phục, bội phục!” La Chinh thản nhiên cười nói.

“Hỗn xược! La Chinh, ngươi nói ai không biết xấu hổ?”

“Điện hạ chính là Thái tử của thần quốc Đại Vũ ta, sao có thể để ngươi sỉ nhục?”

“La Chinh, hình như ngươi vẫn còn chưa rõ thân phận của mình. Ngươi chẳng qua chỉ là một tên dân đen, ở trước mặt hoàng tộc thì chẳng là cái thá gì!”

Chính bản thân Lưu Tú còn chưa lên tiếng mà mấy tên thiên tài cấp Thần đi theo hắn đã bắt đầu nhao nhao lên rồi.

Trong tứ đại thần quốc, võ giả có một ranh giới mà người thường không thể vượt qua, còn hoàng tộc cũng có một ranh giới mà võ giả không thể vượt qua. Đây là quyền lợi của hoàng tộc thần quốc.

Loại suy nghĩ hạn hẹp này cũng được hình thành sau lịch sử ngàn năm vạn năm của tứ đại thần quốc. Nhưng đối với La Chinh mà nói, nó cũng chẳng có chút lực uy hiếp nào!

Nói trắng ra thì để thành lập được một thần quốc cũng phải dựa vào thực lực bản thân. Nếu một hoàng tộc thần quốc mất đi thực lực, như vậy thần quốc này cũng sẽ gặp phải nguy cơ. Mà ở đây cũng không có đại năng Thần Hải Cảnh, thực lực của La Chinh gần như có thể đánh bại hết những thiên tài cấp Thần này. Thế thì sao hắn có thể coi trọng Lưu Tú?

Cho dù Lưu Tú có là Thái tử của thần quốc Đại Vũ thì đã sao? Phía sau La Chinh còn có thần quốc Hắc Thiết. Huống hồ La Chinh vẫn luôn ra tay giúp đỡ Hỏa Doãn Nhi và Hỏa Thần, phía sau bọn họ còn có một thần quốc Thiên Phong nữa!

“Các ngươi thật lắm lời!” La Chinh cười lạnh, ánh mắt dừng trên người Lưu Tú, “Ta chỉ nói một lần, trả lại đá chân nguyên cho Hỏa Thần, chuyện này coi như xong. Đừng chuốc vạ vào thân!”

Lời này vừa dứt, sắc mặt Lưu Tú liền vô cùng khó coi.

Thực lực của Hỏa Doãn Nhi có lẽ rất mạnh, nhưng Lưu Tú cũng không kiêng kỵ gì nhiều. Hai tỷ đệ Hỏa gia, một người thì thiếu tầm nhìn, một người thì quá khờ khạo.

Nhưng La Chinh lại cứ muốn ra mặt thay bọn họ!

Nếu La Chinh khách khí một chút, có lẽ Lưu Tú sẽ chịu thua. Nhưng lời hắn nói ra quá khó nghe. Nếu Lưu Tú chịu khuất phục thì sau này hắn còn biết để mặt mũi ở đâu nữa?