Bách Luyện Thành Thần

Chương 892





Nghe thấy vậy, La Chinh cũng cạn lời.

Nghĩ đến những chuyện bản thân đã trải qua trong tháp Tội Ác, La Chinh có một dự cảm chẳng lành. Hắn được Thiên Vị tộc thừa nhận, vậy cũng coi như là một thành viên của Thiên Vị tộc sao?

Nhưng chủng tộc điên cuồng này, bản thân hắn không nên gia nhập thì hơn.

Thân thể không tự chủ được mà cứ thế tiến tới. Sau khi đi qua từng đống phế tích, La Chinh thấy phía trước xuất hiện một cái hố to hình tròn, mà bên bờ hố to này có sáu người đang đứng! Gã đàn ông cao lớn và người trẻ tuổi mặc đồ đen đã xuất hiện lúc trước đều đứng bên bờ hố to này!

Mà trong hố to kia có một đám quái thú hình rồng đang nhảy ra!

“Grào grào grào grào grào!”

Những2quái thú hình rồng nhỏ đó vừa mới nhảy ra liền tấn công những người đứng bên rìa hố!

Từng luồng sóng âm vô hình bắn về phía cả sáu người kia!

Nhưng người trẻ tuổi mặc đồ đen bên bờ đã nhanh nhẹn vung thanh đao màu đen trong tay lên.

Từng ánh đao màu đen không ngừng bay ra từ tay hắn. Mỗi ánh đao bay ra liền cắt những con quái thú hình rồng kia thành một đám sương máu.

“Tên này cũng kiên nhẫn đấy, thế mà cũng không ép nó ra được!” Gã đàn ông cao lớn lạnh nhạt nói.

Cô gái tóc bạch kim điều khiển thi thể của đám đại năng Thần Hải Cảnh chậm rãi đi tới rồi nói: “Đã như vậy, liền đổi phương pháp đi, xem có thể dẫn vật kia ra hay không. Lão đại, ngài đúng là liệu sự7như thần. Trong bí cảnh Thiên Thần này vốn dĩ phải trống không, thế mà chúng ta đi ra ngoài một vòng lại tìm về được một ít mồi nhử thật. Ta mang chúng đến cả rồi đây!”

Cộng thêm cô gái tóc bạch kim này thì Thiên Vị tộc đã điều động bảy người. Dường như bọn họ muốn bắt thứ gì trong hố lớn này.

Người được cô gái tóc bạch kim gọi là “lão đại” kia khoác một chiếc áo choàng màu đỏ máu, trên mặt đeo một cái mặt nạ màu bạc. Khi nghe thấy vậy, hắn gật đầu một cái, nói: “Vậy thì thử một chút đi! Cáp Bằng, đến lượt ngươi!”

“Vâng, lão đại!” Trong bảy người này, có một người đội mũ rơm rách nát, hắn nở một nụ cười hiền lành, sau đó lấy ra một chiếc cần câu màu vàng!

Chỉ9thấy hắn nhẹ nhàng vung cần câu lên, một đoạn dây mảnh màu xanh lá cây liền bay qua chỗ đám võ giả của tứ đại thần quốc. Ngay sau đó, một đại năng Thần Hải Cảnh trong đó trực tiếp bị “câu” lên!

Hồn Hạch mà tứ đại thần quốc dùng để thao túng thi thể đều đã bị cô gái tóc bạch kim kia phong ấn cả rồi, cho nên các thi thể này và cả linh hồn trong đầu đều giống như khúc gỗ, không thể nào nhúc nhích được, bị treo ngược lên như vậy cũng không thể kháng cự!

Nhưng bọn họ vẫn luôn trong trạng thái tỉnh táo.

Đường đường là đại năng Thần Hải Cảnh mà lại bị xách lên, đem ra làm mồi nhử cho thứ trong hố này!

Cảm giác sợ hãi này khiến cho linh hồn rất nhiều đại năng5Thần Hải Cảnh đều run rẩy.

Cô gái tóc bạch kim cảm nhận được linh hồn của các đại năng Thần Hải Cảnh đang sợ hãi thì lại lạnh nhạt nói: “Có điều, sóng linh hồn càng lớn thì hẳn là càng có sức dụ dỗ thứ dưới kia hơn. Cáp Bằng, thả xuống thử đi!”

Cáp Bằng gật đầu một cái, chiếc cần câu trong tay nhẹ nhàng vung lên, thân thể của đại năng Thần Hải Cảnh bị câu lên kia chậm rãi hạ xuống!

Nhưng mà chỉ mới thả được một nửa thì từ trong hố lớn kia có mười mấy con quái thú hình rồng bất ngờ lao ra. Những con quái thú hình rồng này xông lên rồi trực tiếp há mồm, rống lên với thân thể kia.

“Grào! Grào! Grào!”

Dưới tiếng rống như vậy, thi thể và linh hồn của đại năng Thần Hải3Cảnh kia trực tiếp tan thành bụi!

Vị “lão đại” đeo mặt nạ màu bạc lạnh lùng nói: “Hừ, cũng khí phách gớm, lại còn không ăn. Cáp Bằng, thả thêm mấy người đi!”

Sắc mặt Cáp Bằng không hề thay đổi, chiếc cần câu trong tay nhẹ nhàng vung lên, sợi dây mảnh màu xanh lá cây kia không ngừng đung đưa, hướng về phía các võ giả của tứ đại thần quốc.

Trong ánh mắt tất cả các võ giả của tứ đại thần quốc đều lộ ra vẻ sợ hãi. Mặc dù bọn họ không thể động đậy, nhưng hai mắt vẫn có thể nhìn thấy. Nếu bị móc câu này dính vào thì đồng nghĩa với việc trực tiếp bị tuyên án tử hình!

Thật vất vả lắm mới tu luyện được đến Thần Hải Cảnh, khó khăn lắm mới nghe được tin con đường phi thăng có thể tu sửa, có ai trong số bọn họ lại cam tâm chết ở chỗ này?

Nhưng bọn họ căn bản không có năng lực phản kháng, chỉ có thể trơ mắt, để mặc cho sợi dây câu này quyết định sống chết của chính mình. Muốn trách thì chỉ có thể trách bọn họ quá yếu kém.

Lần này, sợi dây câu kia nhẹ nhàng “câu” luôn sáu đại năng Thần Hải Cảnh lên! Trong đó có hai vị đại năng Thần Hải Cảnh là Phủ chủ của võ phủ Ngọc Huyền. Trong tứ đại thần quốc, bọn họ được xem là bề trên, được gọi là “đại năng”, nhưng ở đây lại chỉ là một “mồi câu” bé nhỏ không đáng kể.

“Lần này ta sẽ thả câu lâu một chút, để cho nó nếm chút mùi vị, để nó biết được cái gọi là mỹ vị, đến lúc nghiện rồi mới có thể mắc câu, ha ha!” Lần này Cáp Bằng cũng không để sáu người này lắc lư vô ích trên cao mà là trực tiếp thả sợi dây câu ra, ném sáu người này vào trong hố lớn.

Cùng lúc đó, đóa hoa trong mắt cô gái tóc bạch kim kia cũng chuyển động một cái. Chỉ trong nháy mắt liền nghe được tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng truyền ra từ trong hố lớn kia.

“Ồ? Tiểu sư tỷ, vì sao những người này có thể kêu thành tiếng vậy?” Người trẻ tuổi mặc đồ đen kia ngạc nhiên hỏi.

Cô gái tóc bạch kim cười nhạt: “Ta bỏ đi một phần lực phong ấn, nên tất nhiên bọn họ có thể kêu thành tiếng. Cho tên phía dưới kia thêm chút mùi vị mà! Ha ha!”

“Tiểu sư tỷ, ngươi xấu xa quá!” Người trẻ tuổi mặc đồ đen lắc đầu cười nói.

Việc bị treo trên dây câu vốn đã khiến cho những đại năng Thần Hải Cảnh này vô cùng sợ hãi, linh hồn trong đầu bọn họ liều mạng vùng vẫy. Khi cô gái tóc bạch kim kia đột nhiên giảm đi một phần lực phong ấn, bọn họ tất nhiên sẽ hét ầm lên theo bản năng.

Nhưng tiếng thét chói tai kia chẳng qua chỉ kéo dài trong thời gian một hai nhịp thở, rồi lập tức ngừng lại!

Sau đó mọi người liền nghe thấy trong hố lớn kia truyền tới từng tiếng xương cốt vỡ vụn.

“Rắc, rắc!”

Giống như có một cái miệng nào đó đang không ngừng cắn nuốt những thi thể này.

Một lúc sau, cô gái tóc bạch kim khẽ mỉm cười, nói: “Hẳn là ăn xong rồi?”

“Tiếp tục! Lần này xem xem nó có mắc câu hay không!” Cáp Bằng vung cần câu lên lần nữa, lại móc thêm mấy thi thể. Lần này dây câu màu xanh lá cây kia lại hướng tới phía La Chinh!

Thấy dây câu màu xanh lá cây này, chân mày hai người La Chinh và Phong Niệm Vân đều nhíu lại. La Chinh liền hỏi: “Bây giờ có phản kháng không?”

Phong Niệm Vân vẫn duy trì tỉnh táo: “Không gấp! Nhìn kỹ trước đã rồi nói. Chủ nhân của cần câu này cũng chỉ là Thần Cực Cảnh mà thôi. Trong bảy người này, có lẽ chỉ có tên đeo mặt nạ màu bạc kia là ta không đánh lại! Quan trọng là ngươi có thể phát huy được mấy phần thực lực của thân thể ta?”

Đây không phải là cơ thể của La Chinh, thuộc tính chân nguyên khi tu luyện hẳn là cũng khác. Vậy nên khi La Chinh thao túng thì hiệu quả cũng sẽ bị giảm đi nhiều. Chưa biết chừng La Chinh chỉ có thể lựa chọn chạy trốn, hơn nữa còn chưa chắc có thể trốn thoát.

Cơ hội chỉ có một lần, La Chinh cũng phải cẩn thận một chút.

Đúng lúc sợi dây câu màu xanh kia tiếp cận La Chinh thì cô gái tóc bạch kim liền ngăn lại: “Cáp Bằng, cái này để lại cho ta!”

“Còn sống?” Lúc này Cáp Bằng mới nhận ra thân thể của Phong Niệm Vân cũng không phải là thi thể, mà là một người sống.

“Ừ.” Cô gái tóc bạch kim gật đầu một cái.

Vẻ mặt Cáp Bằng quái dị, cười: “Khó trách. Ta còn đang tự hỏi không biết từ khi nào mà khẩu vị của ngươi lại nặng như vậy, bắt đầu cảm thấy hứng thú với thi thể!”

Nghe thấy Cáp Bằng nói vậy, cô gái tóc bạch kim liền sầm mặt lại: “Nói nhảm nữa ta liền giết ngươi!”

Dường như Cáp Bằng đã quen với chuyện này nên chỉ cười ha ha vài tiếng, dây câu màu xanh lá cây nhẹ nhàng động một cái, lại bay về phía Chiến Đế Đại Vũ!

Các đại năng Thần Hải Cảnh đã chết một phần, còn lại khoảng hơn bảy mươi người, nên xác suất mấy vị Quốc chủ bị chọn trúng cũng rất cao. Mà Chiến Đế Đại Vũ lại vô cùng xui xẻo, bị dây câu màu xanh lá cây vòng lấy, sau đó bị nhấc lên không trung!

Cùng lúc đó, đóa hoa trong mắt phải cô gái tóc bạch kim chuyển động một chút, lại giải một phần lực phong ấn.

Vừa mới giải bớt một phần lực phong ấn thì nghe được Chiến Đế Đại Vũ hét lên: “Ta, chính là Quốc chủ của thần quốc Đại Vũ, ta có thể dốc hết tài lực của một nước để tặng các ngươi, chỉ xin tha cho ta một mạng!”