Bách Luyện Thành Thần

Chương 903





Dẫu bảy người Thiên Vị tộc có vẻ khinh thường thực lực của võ giả Hạ Giới, nhưng lại cực kỳ bội phục bọn họ có thể nghĩ ra phương pháp này để tránh lực huyết tế.

“Đúng!” La Chinh khẽ gật đầu.

“Vậy cơ thể của các ngươi ở đâu?” Mạc lão đại lại hỏi.

“Ở một bên khác của đảo Thần Hoàng này.” La Chinh đáp lại.

Thường thì khi trở lại nghĩa địa, võ giả của tứ đại thần quốc sẽ đặt thi thể người chết về chỗ cũ, bọn họ vẫn luôn làm như vậy suốt bao năm nay.

Dù sao thì số lượng thi thể được bảo tồn tốt như vậy cũng không nhiều, đặc biệt là thi thể của các đại năng Thần Hải Cảnh.

Nếu mỗi lần sử dụng2đều tùy tiện ném bỏ những thi thể này, e rằng đến bây giờ chẳng còn thi thể nào để dùng nữa.

Nhưng lúc này, rất nhiều đại năng Thần Hải Cảnh không làm vậy. Bọn họ khống chế thi thể đi qua nghĩa địa, đến ven bờ đảo Thần Hoàng.

Ven bờ đảo Thần Hoàng còn có mấy đại năng Thần Hải Cảnh ở lại trông coi. Bởi dù sao thì cơ thể của tất cả mọi người đều để lại bên bờ biển, nếu không phái người ở đây trông, nhỡ xảy ra chuyện gì, những cơ thể này đều bị hủy thì phiền phức lớn rồi.

Ngoài ra, còn có bạch mi đạo nhân và đám Bạch Nguyệt Dung chưa vào thánh địa Thiên Thần.

Từng cái Linh Ham xếp thành7một hàng bên bờ biển, mỗi cơ thể vẫn giữ nguyên tư thế ngồi khoanh chân tĩnh tọa trên mặt đất.

“Về rồi, bọn họ trở về rồi!” Một đại năng Thần Hải Cảnh đang trông coi hô lên.

Ánh mắt của bạch mi đạo nhân và Bạch Nguyệt Dung chợt lóe lên tia sáng, sau đó nhìn chằm chằm vào mấy thi thể kia, nét mặt lộ vẻ khó hiểu: “Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại trực tiếp dùng thi thể kia ra ngoài?” Bạch Nguyệt Dung ngạc nhiên hỏi.

Còn bạch mi đạo nhân thì lại nhìn chăm chú vào cô gái đi ngay đầu, trong lòng nàng có một con vật nhỏ đầy lông. Mặc dù trông hình dáng vô cùng kỳ lạ, vốn chẳng giống một con rồng,9nhưng từ hơi thở lộ ra từ nó lại khiến bạch mi đạo nhân cực kỳ chắc chắn!

“Rồng tổ? Bọn họ lấy được rồi!” Khuôn mặt bạch mi đạo nhân lập tức hiện vẻ vui mừng. Ông ta đang chuẩn bị bay tới thì đột nhiên cảm nhận được vài luồng áp lực cực mạnh!

Cường giả có thể khiến bạch mi đạo nhân cảm thấy áp lực vốn không hề tồn tại trong Đại Thế Giới này!

Cho dù là La Chinh thì cũng không thể nào tạo ra được áp lực như vậy cho bạch mi đạo nhân. Cho dù La Chinh đã thể hiện bản lĩnh mạnh mẽ của mình, nhưng tu vi của hắn vẫn chỉ là Sinh Tử Cảnh, còn về thực lực thì... Nếu bỏ đi5năng lực khi dung hợp ý chí thế giới, e rằng cũng không kém đại năng Thần Hải Cảnh thông thường là bao.

“Bảy người! Thần Cực Cảnh!” Nét mặt bạch mi đạo nhân lộ vẻ nghiêm trọng, lạnh lùng nhìn bảy người Thiên Vị tộc kia.

Đám Chiến Hoàng Thiên Phong trải qua khoảng thời gian gian nan này, cuối cùng cũng về tới đảo Thần Hoàng. Sắc mặt cả đám nhẹ nhõm hơn hẳn, chẳng ai muốn để linh hồn mình vào trong mấy thi thể này nữa, cảm giác đó chẳng tốt chút nào. Chỉ vì muốn tránh lực huyết tế nên mới phải dùng cái phương pháp ngu ngốc này.

“Mọi người, trở về cơ thể của mình thôi!” Đám Chiến Hoàng Thiên Phong vừa mới nhặt lại được3tính mạng cũng mặc kệ bạch mi đạo nhân, rối rít xuất hồn khỏi thi thể kia rồi bay về phía cơ thể của mình.

Sau khi những thi thể kia mất đi linh hồn thì đều lần lượt đổ ập xuống đất, từng người một thi nhau trở lại cơ thể của mình.

Còn La Chinh, hắn sẽ không làm vậy với cơ thể của Phong Niệm Vân. Phong Niệm Vân không phải là người chết, nếu hắn làm vậy với cơ thể của nàng, e rằng nàng ta sẽ phát điên mất.

Vì thế hắn tìm một chỗ trống trải ngồi xuống rồi mới để linh hồn rời khỏi, bay trở về cơ thể của mình.

La Chinh từ từ mở mắt ra. Lúc này, hắn thấy rồng tổ mới sinh chưa được bao lâu kia đang chạy như bay về phía mình.

“Ồ?”

Bấy giờ nét mặt La Chinh mới hiện lên vẻ nghi hoặc. Chẳng phải rồng tổ này có hành vi ấn tượng sao? Hắn dùng cơ thể của Phong Niệm Vân, theo lý thì nó hẳn phải coi Phong Niệm Vân như mẹ của mình chứ? Cớ gì lại cứ nhào về phía mình?

Hắn vừa mới nảy ra nghi hoặc thì giọng nói yếu ớt của Thanh Long đã khẽ truyền tới bên tai: “Rồng tổ quả thực có hành vi ấn tượng, nhưng dấu ấn của nó không phân biệt theo dung mạo mà theo linh hồn... Có điều, cảm ơn ngươi, La Chinh, ngươi đã làm được rồi!”

Trước đây, linh hồn của La Chinh rời khỏi thể xác, bị kéo dài khoảng cách với Thanh Long. Mặc dù cả hai vẫn giữ một mối liên kết, nhưng Thanh Long không thể quan sát được những sự vật, sự việc xung quanh. Bây giờ La Chinh đã trở lại cơ thể của mình, vấn đề này cũng được giải quyết!

Lần này, Thanh Long thấy La Chinh mang theo rồng tổ bên cạnh, tất nhiên là vui vẻ.

“A, người này là nam ư...”

Cổ Bội Nhi ở cách đó không xa nhìn thấy một linh hồn vừa thoát ra khỏi cơ thể Phong Niệm Vân rồi nhập vào cơ thể một người đàn ông có gương mặt thanh tú thì thốt lên, khuôn mặt không khỏi lộ ra sự thất vọng.

Mạc lão đại ở bên cạnh cũng thong dong nhìn La Chinh, khẽ gật đầu: “Quả thực trên người hắn có dấu ấn của Thiên Vị tộc ta... Người này từng đến tháp Linh Lung.”

“Cho dù có dấu ấn thì cũng không đồng nghĩa với việc hắn đạt được danh hiệu. Xếp hàng thứ hai trên bia thiên phú cũng đã có được ấn ký rồi.” Thanh Phong thờ ơ nói.

Mạc lão đại gật đầu, tiếp tục: “Không sao, chúng ta có thể nghiệm chứng, dù gì thì chúng ta cũng phải tìm lại tháp Linh Lung.”

“Nam, người này là nam...” Cổ Bội Nhi vẫn đang cực kỳ rối rắm. Còn về chuyện La Chinh có thật đã được Thiên Vị tộc thừa nhận hay không thì nàng đã không còn quan tâm nữa rồi.

Rồng tổ vừa mới ra đời kia không hề cảm thấy xa cách với La Chinh chút nào. Nó nhào vào lòng hắn, không ngừng liếm láp. Đúng lúc này, bạch mi đạo nhân nở nụ cười đi về phía La Chinh, mở miệng nói: “La Thiên Hành, cảm ơn ngươi đã mang rồng tổ ra khỏi thánh địa Thiên Thần!”

La Chinh ôm rồng tổ vào lòng, quét mắt nhìn bạch mi đạo nhân một lượt, cũng lạnh lùng hỏi lại: “Cảm ơn ta làm gì?”

Nghe La Chinh nói thế, bạch mi đạo nhân nhướng mày nói: “Chúng ta muốn lấy trứng rồng tổ lâu như vậy mà chưa lấy ra được, giờ ngươi mang được ra ngoài, đương nhiên là phải cảm ơn ngươi rồi.”

“Ha ha... ngươi không cần cảm ơn hắn, bởi vì rồng tổ này không thuộc về ngươi.” Lúc này, Vũ Trạch cầm thanh đao đen trong tay từ từ đi lại đây.

Cùng là cường giả Thần Cực Cảnh, cả hai bên phát hiện ra đối phương chỉ trong nháy mắt. Nhưng cả bảy người Thiên Vị tộc này đều chẳng thèm để mắt đến bạch mi đạo nhân. Còn bạch mi đạo nhân thì nghĩ mình thế đơn lực bạc, rồng tổ lại đang nằm trong tay La Chinh nên cũng không để ý đến bảy người kia.

Nghe Vũ Trạch nói thế, nét mặt bạch mi đạo nhân sa sầm xuống: “Các người ở đâu ra? Có biết Lôi Phạt Thiên Tôn chính là...”

Bạch mi đạo nhân cũng nhận ra, chỉ e mình không phải đối thủ của bảy người trước mặt. May mà thế lực đứng sau ông ta cũng coi như có tiếng tăm trong vũ trụ này. Thế nên đối mặt với đám cường giả cùng cấp với mình, bạch mi đạo nhân đành phải mang thế lực chống lưng ra dọa nạt.

Nhưng chưa nói hết câu, gã đàn ông vạm vỡ đã cười lớn, nói: “Mở miệng ra là nhắc đến Thiên Tôn để dọa. Ha ha, ngươi dùng chiêu này để khoác lác ở Hạ Giới còn được, nếu là người đến từ Thượng Giới thì chiêu này vô dụng thôi!”

“Khoác lác?” Bạch mi đạo nhân khẽ híp mắt.

Lúc này, Mạc lão đại bèn mở miệng nói: “Lôi Phạt Thiên Tôn - người đứng đầu thế lực yếu nhất trong ba thế lực lớn của Nhân tộc. Có điều, cường giả cấp bậc Thiên Tôn không đến lượt chúng ta bình luận!”

“Biết thế là tốt!” Bạch mi đạo nhân cười khẩy. Ông ta nhìn ra kẻ đeo mặt nạ màu bạc này có thực lực mạnh nhất. Sáu người còn lại, nếu là một đấu một thì ông ta còn có thể đánh ngang tay được, chỉ có người đeo mặt nạ màu bạc này là ông ta không nắm chắc tí nào, thế nên mới hết sức kiềm chế như vậy.

“Ngoài chuyện không nói về cường giả Thiên Tôn ra, rồng tổ này tất nhiên là thuộc về Thiên Vị tộc chúng ta, các tộc khác không thể động vào!” Mạc lão đại tiếp lời.

“Thiên Vị tộc!” Nghe Mạc lão đại nói vậy, mí mắt của bạch mi đạo nhân khẽ run lên.