Vốn dĩ bạch mi đạo nhân còn trông cậy vào việc nói ra tên của thế lực sau lưng mình. Tuy Lôi Phạt Thiên Tôn chỉ là thế lực yếu nhất trong ba thế lực lớn của Nhân tộc, nhưng cũng lãnh đạo hai nghìn đại giới trên Thượng Giới, không hề thua kém so với bất kỳ chủng tộc nào.
Sớm biết mấy tên này hóa ra là người của Thiên Vị tộc thì ngay cả nói chắc bạch mi đạo nhân cũng lười!
Vấn đề là con rồng tổ này…
Nhóm đại năng Thần Hải Cảnh của tứ đại thần quốc đều lui sang một bên. Đám người Chiến Hoàng Thiên Phong, Chu Hoàng cũng không nói gì. Dù sao thì tranh đi tranh lại, rồng tổ cũng không thuộc về họ. Nếu đốc công đã khoe2có thực lực rất mạnh chống lưng thì rất có thể sẽ đoạt được nó từ trong tay cường giả Thần Cực Cảnh.
Con ngươi của bạch mi đạo nhân đảo quanh một hồi, sau đó mới nói: “Hóa ra các vị là Thiên Vị tộc. Nhưng rồng tổ này, ta đã phí…”
“Mặc kệ ngươi đã phí bao nhiêu tâm sức. Trông cậy vào đám dân bản xứ này đi vào trong thánh địa Thiên Thần lấy trứng rồng tổ, đúng là nằm mơ.” Mạc lão đại không hề khách khí mà ngắt lời bạch mi đạo nhân: “Vốn dĩ rồng tổ chính là do chúng ta ấp mới có thể lấy ra khỏi trong thánh địa Thiên Thần!”
Vũ Trạch và gã đàn ông cao to đều đang chơi đùa vũ khí trong tay mình, hai người7vẫn luôn nhìn chằm chằm bạch mi đạo nhân, nhếch miệng cười. Xem ra bọn họ rất chờ mong được đánh một trận với bạch mi đạo nhân.
Bạch mi đạo nhân lại nói tiếp: “Thiên Vị tộc cũng không thể vô lý như vậy, ta…”
Ai ngờ bạch mi đạo nhân chưa nói hết, Vũ Trạch và gã đàn ông cao to đã bay vọt về phía bạch mi đạo nhân!
Nói ra tay liền ra tay!
Tốc độ của cường giả Thần Cực Cảnh kinh khủng vậy sao?
Trước mắt bao người, chưa kịp chớp mắt một cái mà hai người kia đã bay về phía bạch mi đạo nhân bắt đầu hùng hổ tấn công.
“Vù…”
Nhưng phản ứng của bạch mi đạo nhân cũng rất nhanh. Khi hai người kia vừa bắt đầu hành động, ông ta đã nhanh9chóng lùi về phía sau, trong nháy mắt đã cách mấy trăm trượng, đồng thời ông ta cũng hét lớn một tiếng: “Dừng lại! Có chuyện gì thì từ từ…” Sau khi nói xong, chiếc khiên nhỏ trong tay ông ta đón gió phình to ra, trực tiếp biến hóa khôn lường thành từng tia ánh sáng, ngăn trước mặt ông ta.
Trên mặt Vũ Trạch và gã đàn ông cao to kia lộ ra vẻ tiếc nuối, đồng thời sau khi mở miệng mắng một câu thô tục thì lại chậm rãi lui về bên cạnh Mạc lão đại.
Trong lòng tất cả các đại năng Thần Hải Cảnh của tứ đại thần quốc đều cảm thán. Đám người kia quả thực vô cùng ngang ngược, ngay cả đốc công cũng chẳng coi ra gì.
Chung quy lại5thì tâm tư của bạch mi đạo nhân cũng nhạy bén. Nếu ông ta ra tay lúc này thì căn bản không hề có phần thắng, xem ra chỉ có thể nghĩ cách thông qua con đường Nghịch Linh để xin viện trợ. Ông ta liếc La Chinh đang ôm rồng tổ một cái, trong lòng vẫn cảm thấy khó hiểu. Nếu cái tên Thiên Vị tộc kia không nói dối, rồng tổ thật sự do bọn họ ấp mà nở, vậy vì sao rồng tổ lại đi theo La Chinh?
Mạc lão đại cũng không quan tâm tới tâm tư của bạch mi đạo nhân. Mục đích của bọn họ rất đơn giản, xác minh xem La Chinh có thật sự có danh hiệu hay không. Về phần rồng tổ, hiện tại nó đã đi theo3La Chinh, tạm thời bọn họ sẽ không cưỡng chế cướp nó về.
“Nếu thật sự có ấn ký của Thiên Vị tộc ta, bước tiếp theo, chính là đi tìm tháp Linh Lung.” Mạc lão đại đi về phía La Chinh, giọng điệu đã hòa hoãn hơn rất nhiều. Bởi vì, hắn cảm nhận được ấn ký của người cùng tộc trên người La Chinh. Lúc này, hắn thực sự đối đãi với La Chinh như người trong nhà.
La Chinh gật đầu, hắn tuyệt đối sẽ không can dự vào tranh chấp giữa bạch mi đạo nhân và Thiên Vị tộc. Vì thế La Chinh gật đầu: “Đó là đương nhiên, ta sẽ dẫn các ngươi đến tháp Linh Lung.”
Sau khi nói xong, ánh mắt La Chinh dừng lại trên thân thể Phong Niệm Vân, đồng thời hỏi Thanh Long ở trong đầu: “Này… Phong Niệm Vân làm sao bây giờ?”
“Ài, cơ thể nàng ấy trúng đại pháp Phong Hồn, tuy thân xác còn sống, nhưng cũng không khác gì đã chết. Chỉ khi tìm được người giải được đại pháp Phong Hồn thì nàng ấy mới có thể khôi phục lại như thường. Chẳng qua đại pháp Phong Hồn chính là bí pháp của Hồn tộc, người am hiểu nó thật sự rất ít…” Thanh Long thở dài một tiếng. Chín con Chân Long bọn nó có mối quan hệ rất mật thiết với Phong Niệm Vân. Tất nhiên Thanh Long cũng rất quan tâm tới nàng.
Lần này, nếu đã đưa Phong Niệm Vân ra ngoài, đương nhiên Thanh Long hy vọng sẽ giúp được nàng.
Nhưng đúng lúc này lại nhìn thấy Cổ Bội Nhi đi về phía Phong Niệm Vân, trên mặt nàng ta đều là vẻ mất mát…
“Đây chỉ là một cái xác rỗng sao? Một cái thân xác không có linh hồn…” Cổ Bội Nhi nhìn chằm chằm Phong Vân Niệm và lẩm bẩm, đồng thời đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt Phong Niệm Vân. Nàng ta cảm thấy có hứng thú với Phong Niệm Vân, nhưng lại không có chút hứng thú nào đối với La Chinh.
Nhìn thấy cảnh này, La Chinh cũng không nói nên lời. Quả thực Cổ Bội Nhi cũng là một kẻ kỳ quái, có lẽ Phong Niệm Vân ở thế giới bên trong cơ thể cũng đã bắt đầu nổi giận rồi.
Quả nhiên, đúng lúc này, ý thức của Phong Niệm Vân đột nhiên truyền tới: “Ngươi mới là một cái xác không có linh hồn!”
“A! Vẫn còn một linh hồn?” Vẻ mặt Cổ Bội Nhi kinh ngạc.
Đúng lúc này, La Chinh ở bên cạnh Cổ Bội Nhi mới nói: “Linh hồn của nàng ấy bị phong ấn ở thế giới bên trong cơ thể.”
“Phong ấn ở thế giới bên trong cơ thể?” Ánh mắt Cổ Bội Nhi chợt lóe lên, lập tức nói: “Đại pháp Phong Hồn?”
Tuy là bí pháp của Hồn tộc, nhưng danh tiếng của đại pháp Phong Hồn cũng không phải nhỏ. Huống hồ, Cổ Bội Nhi vốn tinh thông một loại công pháp linh hồn, nghe nói linh hồn của Phong Niệm Vân bị phong ấn ở thế giới bên trong cơ thể, ngay lập tức liền đoán ra được.
La Chinh gật đầu, trong lòng hắn lúc này đã có tính toán. Nếu Thanh Long không giải được đại pháp Phong Hồn, vậy có thể nhờ cô gái tóc bạch kim này thử xem? Chẳng phải trong Thiên Vị tộc có rất nhiều người tài giỏi sao?
“Ngươi… có thể giúp nàng giải đại pháp Phong Hồn không?” La Chinh mở miệng hỏi.
Vẻ mặt Cổ Bội Nhi lập tức trở nên nghiêm trọng. Chỉ có người biết rõ đại pháp Phong Hồn mới hiểu được việc giải đại pháp Phong Hồn có bao nhiêu khó khăn. Sau khi Cổ Bội Nhi suy nghĩ một lúc, dường như đã hạ quyết tâm gì đó, lúc này mới nói: “Ta có thể giải, nhưng…”
Có hy vọng, trong lòng La Chinh có chút vui vẻ. Nhưng ngay sau đó hắn lại hỏi: “Nhưng cái gì?”
Cổ Bội Nhi nói: “Nhưng có một điều kiện!”
“Điều kiện gì?” Lần này La Chinh còn chưa kịp mở miệng hỏi, Phong Niệm Vân ở thế giới bên trong cơ thể đã mở miệng nói trước.
Trong mười vạn năm qua, bởi vì đại pháp Phong Hồn nên tuổi thọ của nàng đã vượt xa các võ giả bình thường, thậm chí cơ thể cũng ngừng lão hóa. Mà thiên nhân ngũ suy thì mãi vẫn chưa xuất hiện. Thật ra đại pháp Phong Hồn cũng là một trong những phương pháp mà võ giả Thượng Giới dùng để kéo dài tuổi thọ của mình.
Vấn đề là từ mười vạn năm nay, nàng chỉ có thể ở một mình trong thế giới bên trong cơ thể, từ từ xây dựng thế giới chỉ thuộc về mình…
Phong Niệm Vân nằm mơ cũng hy vọng có người có thể giải được đại pháp Phong Hồn cho nàng.
Thế nhưng lúc này Cổ Bội Nhi lại nói nàng ta có thể giúp nàng phá giải. Cho dù nàng có chán ghét Cổ Bội Nhi, thì giờ phút này Phong Niệm Vân cũng vô cùng xúc động.
Cổ Bội Nhi cười khúc khích, tạm thời gạt La Chinh sang một bên, khôi phục lại bản tính vui tươi của nàng, còn cười nói: “Nhưng ngươi phải gả cho ta, được không?”
“Khụ khụ…” Nghe vậy, La Chinh không nhịn được mà ho khan dữ dội.
Những người khác của Thiên Vị tộc nghe thấy thế thì cả đám cũng không nhịn được mà lắc đầu. Bọn họ biết rõ tính cách của Cổ Bội Nhi và hiểu rõ sở thích của nàng ta.
Phong Niệm Vân ở thế giới bên trong cơ thể trầm mặc. Giờ phút này nàng cũng không biết phải nói gì.
Nàng không giống Cổ Bội Nhi, bảo nàng đi thích một người phụ nữ, đây là chuyện dù thế nào nàng cũng không làm được. Nhưng so với nó, đại pháp Phong Hồn còn tra tấn Phong Niệm Vân kinh khủng hơn nhiều.
Thấy Phong Niệm Vân không trả lời mình, Cổ Bội Nhi chớp mắt nói: “Ngươi cũng biết đấy, phá giải đại pháp Phong Hồn của ngươi khá phiền phức, ta có thể nhờ một người giúp, nhưng cái giá phải trả không nhỏ! Điều kiện này không quá đáng chứ?”
La Chinh khẽ lắc đầu, ôm rồng tổ trong tay không nói gì. Quan hệ giữa hắn và hai cô gái này cũng không quá thân.
Hiện tại đã rời khỏi thánh địa Thiên Thần, coi như hắn tạm thời giữ rồng tổ lại bên mình, mà khối Sinh Mệnh Kết Tinh dùng để cứu mạng Ninh Vũ Điệp cũng đã nắm chắc trong tay. Chuyến này, bản thân về Trung Vực trước để đánh thức Ninh Vũ Điệp, sau đó đưa mấy tên này đến đại lục Hải Thần là được.
Không biết Phong Niệm Vân trao đổi với Cổ Bội Nhi cái gì, cuối cùng trên mặt Cổ Bội Nhi lộ ra vẻ tươi cười vừa lòng. Xem ra giữa hai người dường như đã thương lượng ổn thỏa.
Lúc này Mạc lão đại mới nói với La Chinh: “Bọn ta không có ý định ở đây lâu, ngươi đã biết vị trí của tháp Linh Lung, vậy thì đưa chúng ta tới đó luôn đi!”