Những ánh sáng đó bắn mạnh lên người La Chinh và Cổ Bội Nhi nhưng cũng không khiến họ bị thương. La Chinh có thân thể thánh khí, Cổ Bội Nhi lại có chân nguyên hộ thể, những phù văn cấp ba, cấp bốn này đâu có thể làm hại họ được?
“Người nào!”
“Điện Thiên Thần chính là nơi quan trọng của Thương Minh ta! Ai tự tiện xông vào chính là đối địch với Thiên Hạ Thương Minh!”
Hơn mười bóng người chợt thoáng hiện ra. Người đi đầu có khuôn mặt anh tuấn, hai mắt sáng như sao, trong tay cầm một thanh đao cong. Khi ánh mắt của hắn quét về phía La Chinh thì cũng hơi sững sờ.
La Chinh mỉm cười một cái, mở miệng gọi: “Ngao2Tường!”
“La, La Chinh!” Ngao Tường quan sát La Chinh vài lần, trong hai mắt cũng lóe lên vẻ vui mừng: “Ngươi đã trở về!”
Đây không phải lần đầu tiên La Chinh trở về. Nhưng lần trước, khi La Chinh rời khỏi Trung Vực thì vẫn luôn không có tin tức gì, đại đa số mọi người đều cho rằng La Chinh đã chết ở bên ngoài. Lần này đi tứ đại thần quốc, tuy trong lòng mọi người lo lắng cho hắn, nhưng cũng biết sớm muộn gì hắn cũng sẽ trở về, chỉ không ngờ hắn lại có thể trở về sớm như vậy.
“Nhưng... Bạo Loạn Tinh Hải kia...”
Thiên Hạ Thương Minh hiện nay hầu như cứ cách mỗi tuần lại có tin tức từ phía cực đông7Trung Vực truyền về. Cơn bão Bạo Loạn Tinh Hải trên không cũng đã bắt đầu ngay từ mấy tháng trước.
Cơn bão này rất dữ dội, ngay cả đại năng Thần Hải Cảnh cũng không thể ngăn cản được. Võ giả trong đại lục thần quốc muốn đi vào Trung Vực thì cũng chỉ có thể nhân lúc bão ngưng mà đi. Đó cũng chính là tấm lá chắn thiên nhiên của Trung Vực!
Khi bão đã nổi, đại lục thần quốc và Trung Vực ở trong trạng thái hoàn toàn cắt đứt liên hệ, không biết La Chinh đã trở về như thế nào?
Nhìn vẻ mặt tò mò của Ngao Tường, La Chinh chỉ cười nhẹ rồi nói: “Vì sao trong điện Thiên Thần lại phòng thủ chặt chẽ9như vậy?”
Hiện tại, toàn bộ Trung Vực hẳn là đã do Thiên Hạ Thương Minh làm bá chủ. Mà thành Thiên Khải chính là trung tâm của Thiên Hạ Thương Minh thì có ai dám xông vào?
Tuy nói trước đây Thiên Hạ Thương Minh đã phái thêm không ít người canh gác điện Thiên Thần, nhưng không chặt chẽ như thế này. Hiện tại dường như là đang phòng vệ người nào.
Ngao Tường lại nói: “La Chinh huynh, huynh rời khỏi Trung Vực đã nửa năm nên có một số việc không rõ. Vu Chiêm Hà kia hình như cũng không cam lòng chuyện Thiên Tà Tông bị tiêu diệt, mới đây xuất hiện tình trạng tro tàn lại cháy. Cho nên Minh chủ mới hạ lệnh tăng thêm5lực lượng canh gác. Trong khoảng thời gian này ta cũng nhận lệnh điều động tới canh giữ điện Thiên Thần!”
“Vu Chiêm Hà?” Lông mày La Chinh hơi nhíu lại.
Ban đầu ở bên ngoài thành Thiên Khải, sau khi La Chinh giết chết Thôi Tà thì Vu Chiêm Hà đã bỏ trốn.
Khi đó, La Chinh đang vội cứu chữa cho Ninh Vũ Điệp nên hoàn toàn không để tới ý người này. Huống hồ, diện tích của toàn bộ Trung Vực cũng không coi là nhỏ, muốn tìm ra một người đang chạy trốn thì đúng là không dễ dàng. Mà Thôi Tà đã bị hắn giết chết, một Vu Chiêm Hà nho nhỏ cũng chẳng thể dấy lên nổi gợn sóng gì. thế nên La Chinh cũng không3tiếp tục truy tìm nữa.
Không ngờ sau khi mình rời đi thì tên này dường như lại không yên phận...
Khác với trước kia, hiện tại La Chinh đã dung hợp với ý chí của Đại Thế Giới. Chỉ cần ở trong Đại Thế Giới này thì dù Vu Chiêm Hà có trốn ở chân trời góc biển, La Chinh đều có thể tìm ra chỉ trong khoảnh khắc!
“Ta biết rồi.” La Chinh hơi nhếch lên một nụ cười lạnh: “Cứ để cho gã sống thêm mấy canh giờ!”
Sống thêm mấy canh giờ? Đây là ý gì? Ngao Tường hơi sững sờ.
Ngao Tường đương nhiên biết rõ thiên phú biến thái của La Chinh. Mặc dù chỉ có thời gian nửa năm, vậy mà đã đủ để hắn thăng cấp lần nữa. Nhưng cho dù La Chinh có bước vào Sinh Tử Cảnh, có thể nháy mắt giết Vu Chiêm Hà nọ thì cũng không thể nào làm cho Vu Chiêm Hà chỉ “sống thêm mấy canh giờ” nữa được chứ? Dù sao thì muốn tìm ra Vu Chiêm Hà ở Trung Vực lớn như vậy cũng sẽ tiêu hao không ít thời gian và sức lực.
“Vèo vèo vèo...”
Đúng lúc này lại có mấy đường ánh sáng bay vụt tới!
Bọn họ chính là ba vị Minh chủ của Thiên Hạ Thương Minh!
“La Chinh!”
“La Chinh huynh!”
“Ngươi đã trở về!”
Đám người Thạch Khắc Phàm, Yên Duyệt Sơn và Mạc Hải Sơn... nhanh chóng đến điện Thiên Thần. Trên mặt ai nấy đều vui vẻ, bọn họ đã tin tưởng La Chinh tới cực điểm. Những viên Sinh Mệnh Nguyên Thạch trong đại lục thần quốc đó đối với người khác mà nói thì chỉ sợ là khó mà lấy được, nhưng đối với dạng người có số mệnh lớn như La Chinh thì cũng không phải là chuyện gì khó khăn.
La Chinh mỉm cười, cũng gật đầu đáp lại từng người. Thực ra bây giờ trái tim La Chinh đã sớm ở trong điện Thiên Thần rồi, khổ nỗi đám người này cứ thi nhau kéo đến, La Chinh cũng phải hoàn tất lễ nghĩa tối thiểu.
“La Chinh, vị bên cạnh này chính là...”
Đám người Thạch Khắc Phàm, Yên Duyệt Sơn liếc mắt quan sát Cổ Bội Nhi, vẻ mặt đều có chút kinh hãi!
Bọn họ mặc dù là Hư Kiếp Cảnh hậu kỳ, nhưng nếu cường giả không che giấu tu vi của mình thì bọn họ vẫn có thể nhận ra. Ví dụ như đám đại năng Thần Hải Cảnh - Tư Đồ Hạo Thiên trước đây, bọn họ có thể cảm nhận được sự chênh lệch tu vi giữa mình với đối phương!
Nhưng cô gái trước mắt này...
Hình như không phải là Sinh Tử Cảnh, mà cũng không phải Thần Hải Cảnh!
Thần Hải Cảnh đã là cực hạn trong nhận thức của đám người Thạch Khắc Phàm.
Cường giả Sinh Tử Cảnh trong Trung Vực số lượng đã cực ít, đột phá Sinh Tử Cảnh thì chẳng khác nào trở thành mấy người đứng đầu trên đại lục. Về phần Thần Hải Cảnh, trong lịch sử trước nay chưa từng có! Chỉ có ở bên kia Bạo Loạn Tinh Hải, trong đại lục thần quốc mới tồn tại nhân vật có tu vi Thần Hải Cảnh. Đó chính là cường giả đứng đầu toàn bộ Đại Thế Giới này, cũng là thực lực cực hạn của thế giới này!
Nhưng ba vị Minh chủ quan sát mãi mà vẫn không nhìn ra tu vi của Cổ Bội Nhi. Đồng thời, bọn họ cũng rất chắc chắn, cô gái này hoàn toàn không che giấu tu vi của mình!
Rốt cuộc cô là nhân vật ở cấp độ nào? Chẳng lẽ lại là sự tồn tại vượt qua cả đại năng Thần Hải Cảnh? Dựa theo quy tắc ở nơi đây mà nói, chẳng phải nhân vật hùng mạnh như vậy vốn không nên xuất hiện sao?
Trong lòng ba người cũng thầm suy đoán. La Chinh này quả thật là quá bất thường. Các cường giả hắn đưa về cứ lần sau lại mạnh mẽ hơn lần trước. Lần trước vừa đưa về một nhóm đại năng Sinh Tử Cảnh cùng mấy vị đại năng Thần Hải Cảnh thì thôi, lần này hình như còn khủng bố hơn!
Thực tế trên đường chạy tới điện Thiên Thần, bọn họ đã phát hiện ra cái vòng quay bát quái kia, nhưng chẳng qua bọn họ không dám tới gần!
“À, vị này chính là một vị...” La Chinh suy nghĩ một chút, trong thoáng chốc không biết nên dùng từ ngữ gì để giới thiệu Cổ Bội Nhi. Dù sao thì thân phận của hắn hoàn toàn không được đám Cổ Bội Nhi thừa nhận. Mà La Chinh với bọn họ cũng không tính là “bạn bè”.
Song, Cổ Bội Nhi lại thản nhiên nói: “Đương nhiên là bằng hữu.”
Tính cách của Cổ Bội Nhi có hơi kỳ quái, nhưng thái độ lại nghiêm chỉnh hơn mấy người kia. Nghe thấy Cổ Bội Nhi trả lời như vậy, La Chinh khẽ gật đầu, lúc này mới nói: “Thạch minh chủ, ta đi vào trước! Ta đã có Sinh Mệnh Nguyên Thạch rồi.”
Mọi người gật đầu, nhưng hoàn toàn không theo La Chinh đi vào. Tất cả mọi người đều hiểu rõ quan hệ của La Chinh và Ninh Vũ Điệp, điện Thiên Thần này cũng xem như là cấm địa trong thành Thiên Khải! Ngoại trừ Khê Ấu Cầm và một vài tỳ nữ có thể ra vào thì người khác không thể vượt qua Lôi Trì nửa bước.
La Chinh tiến thẳng vào điện Thiên Thần, Cổ Bội Nhi cũng đi theo sau. Mà bên cạnh cửa điện Thiên Thần có một tỳ nữ vẫn luôn chờ ở đây, thấy La Chinh tiến đến liền khôn khéo nói: “La công tử, Ninh điện chủ đang nghe đàn ở hoa viên sau điện, mời đi theo ta.”
“Nghe đàn?” La Chinh hơi sững sờ, “Nàng tỉnh rồi?”
Một ngày trước, La Chinh còn âm thầm xem xét tình hình gần đây của Ninh Vũ Điệp, nàng vẫn ngủ say như trước, làm sao có thể nghe đàn?
Tỳ nữ khẽ cười nói: “Lát nữa La công tử sẽ biết thôi.”
Sau khi băng qua điện Thiên Thần chính là khoảng sân sau trống trải. Trong sân này đủ loại hoa cỏ tươi tốt, mặt hông là một hồ nước trong suốt thấy đáy, đầy hoa sen trắng nõn. Nhìn qua thì toàn bộ phần sân sau đều rất yên tĩnh, nhưng La Chinh lại cảm nhận được mấy trăm tấm phù văn phòng ngự ở xung quanh.
La Chinh khẽ mỉm cười, lại bước đi hai bước, chợt nghe thấy một tràng tiếng đàn dễ nghe bay đến bên tai.
Cách đó không xa lại thấy Ninh Vũ Điệp mặc một thân thường phục màu xanh lam nằm ở trên một chiếc giường hẹp lịch sự tao nhã.
Cách đó vài bước lại có một cô gái khoác sam y màu tím, ngón tay đang lướt như bay trên dây đàn. Kỹ thuật gảy đàn của cô gái này cao siêu vô cùng, ngoại trừ việc dùng ngón tay lướt nhẹ trên dây đàn ra thì còn dùng chân nguyên hỗ trợ. Cho nên người thường rất khó có thể tạo ra được tiếng nhạc giống như cô.
Cô nàng áo tím kia đang tập trung tinh thần đánh đàn, nghe thấy phía sau có tiếng động thì cũng thản nhiên nói: “Tiểu Thanh, mang trà lài mới pha tới đây.”