Nàng muốn ở lại đây chờ La Chinh. Nếu như La Chinh trở về thì chí ít nàng cũng có thể nhìn thấy La Chinh đầu tiên.
Có điều, mặc dù Khê Ấu Cầm không quay về Hư Linh Tông, nhưng Thiên Hạ Thương Minh lại vì nàng mà bỏ ra không ít sức lực để trợ giúp xây lại Hư Linh Tông.
Thứ nhất, quan hệ giữa Thiên Hạ Thương Minh và Hư Linh Tông cũng không tệ. Thứ hai, đừng nghĩ Khê Ấu Cầm là một nữ tử yếu ớt, sau khi mở ra Âm Thể Tử Cực thì thực lực của Khê Ấu Cầm cũng đã tăng vọt!
Tuy rằng cho tới bây giờ nàng cũng chỉ là Thần Đan Cảnh, nhưng mượn sức mạnh của Tử Cực giới, chí ít2thực lực của Khê Ấu Cầm có thể xếp vào ba người đứng đầu Trung Vực...
Khi đó Khê Ấu Cầm đã triệu hồi ra vô số cự kiếm, giống như một đám mây đen chém giết vô số võ giả Thiên Tà Tông. Cảnh tượng đó vẫn còn rõ mồn một trước mắt. Có thể nói La Chinh chính là nhân vật then chốt để đối kháng Thiên Tà Tông, còn Khê Ấu Cầm cũng là nhân vật số hai!
Có điều, tiếng tăm của bản thân Khê Ấu Cầm không hiển hách. Tuyệt đại đa số võ giả thậm chí còn không hề biết những cự kiếm màu đen kia rốt cuộc xuất hiện như thế nào. Cho nên ngoại trừ một ít cường giả ra thì đại đa số mọi7người đều không biết trong Trung Vực còn có một nữ nhân lợi hại như vậy.
Nàng ở trong điện Thiên Thần chịu đựng cuộc sống tẻ nhạt. Nhưng trong khoảng thời gian gần đây, nỗi nhớ La Chinh cũng càng ngày càng tăng.
Có đôi khi nổi hứng lên, nàng liền sai tỳ nữ đưa Ninh Vũ Điệp đang ngủ mê man ra phơi nắng. Nàng tập trung gảy đàn, hoặc là an ủi Ninh Vũ Điệp.
Lúc này Khê Ấu Cầm nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, vốn tưởng rằng tỳ nữ Tiểu Thanh nên nàng mới bảo mang trà lài tới. Nhưng nàng nói xong mà vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, dây đàn trong tay bị siết một cái, chân mày cũng khẽ nhăn lại. Tính cách đại9tiểu thư của nàng không thay đổi, chẳng qua ở trước mặt La Chinh nàng mới dè dặt không dám để lộ tí nào mà thôi. Lần này không nghe thấy Tiểu Thanh lên tiếng trả lời, dĩ nhiên là nàng mất hứng.
“Tiểu Thanh?” Giọng của Khê Ấu Cầm nặng hơn một chút. Qua tiếng đàn còn để lộ ra một chút bực bội. Chính là vì nhung nhớ cho nên gần đây nàng lúc nào cũng có phần bực bội.
“Còn không lên tiếng trả lời!” Chân mày Khê Ấu Cầm càng nhíu chặt. Nàng liền đẩy cây đàn bên cạnh ra, xoay người lại. Khi khuôn mặt lạnh lùng kia lướt qua, hai hàng lông mi thật dài giống như cánh ong mật trên đôi mắt nàng chợt rung rinh.
Trên5mặt La Chinh mang theo ý cười, nhìn chằm chằm Khê Ấu Cầm.
Khê Ấu Cầm nhếch môi, bất ngờ đi ra vài bước, chậm rồi nhanh dần và biến thành cô nàng yếu đuối nhào vào lòng La Chinh.
Nửa năm chia cách đối với võ giả cũng chẳng khác gì một cái chớp mắt, nhưng nỗi nhớ này lại ngày đêm giày vò nàng.
Có điều nàng hoàn toàn không nhắm mắt. Dù đang hưởng thụ lồng ngực rộng rãi của La Chinh song đôi mắt nàng lại nhìn chằm chằm Cổ Bội Nhi phía sau lưng.
Khê Ấu Cầm cũng được coi là một cô nàng rất có tâm cơ. Có điều, nàng tình nguyện thay đổi bản thân hoàn toàn là vì La Chinh. Cho dù La Chinh có mấy người3phụ nữ thì nàng cũng sẽ không tỏ ra bất mãn chút nào. Nhưng không để lộ ra không có nghĩa là trong lòng nàng không suy nghĩ, ánh mắt của nàng rơi vào người Cổ Bội Nhi kia.
Khê Ấu Cầm chỉ có tu vi Thần Đan Cảnh, thế mà nàng lại có thể cảm nhận được trên người Cổ Bội Nhi phát ra một khí thế rất nhẹ. Đây không phải là uy áp đến từ linh hồn mà là khí chất, khí chất đặc trưng chỉ một vài cường giả siêu cấp mới có! Nàng không rõ Cổ Bội Nhi sở hữu thực lực nghịch thiên tới mức nào, nhưng nàng cũng hiểu được rằng cô ta rất mạnh.
Cổ Bội Nhi mạnh hay không mạnh thì cũng chẳng liên quan gì tới Khê Ấu Cầm. Nàng chỉ tình nguyện làm cô gái nhỏ phía sau La Chinh mà thôi.
Nhưng nữ nhân trước mắt này... đến từ thần quốc sao?
Đi theo La Chinh từ thần quốc đến đây, cô ta là niềm vui mới của La Chinh ư?
Nhưng ánh mắt như vậy là có ý gì?
Khê Ấu Cầm ghé đầu vào vai La Chinh, cùng Cổ Bội Nhi bốn mắt nhìn nhau. Trên thế giới này không có nữ nhân nào thật sự hào phóng. Mặc dù Khê Ấu Cầm chủ động gánh vác trọng trách chăm sóc Ninh Vũ Điệp, nhưng nàng vẫn luôn luôn đố kỵ với Ninh Vũ Điệp. Nàng thà rằng mình là người phải ngủ say như vậy, để La Chinh vì nàng mà bôn ba khắp nơi...
Nhưng trong ánh mắt Cổ Bội Nhi nhìn mình này hình như có một vẻ kỳ lạ. Ánh mắt kia giống như là cách nam nhân nhìn mỹ nữ. Trong thoáng chốc, Khê Ấu Cầm cũng vô cùng hoang mang. Đây là ý gì?
Khê Ấu Cầm nào biết rằng tính hướng của Cổ Bội Nhi có vấn đề. Cô quan sát Khê Ấu Cầm dưới góc độ của một nam nhân...
Bị Cổ Bội Nhi nhìn chằm chằm như vậy, Khê Ấu Cầm lập tức cảm thấy mất tự nhiên. Nàng cũng hung hăng trợn mắt nhìn Cổ Bội Nhi rồi mới quay đầu sang bên kia, hướng về phía hơi thở ấm áp của La Chinh, ôm chặt lấy La Chinh.
Thấy cô gái này hành động như vậy, bản thân Cổ Bội Nhi liền phá lên cười, giọng cười vang lên như tiếng chuông bạc.
La Chinh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Khê Ấu Cầm, quay đầu ngạc nhiên nói: “Ngươi cười cái gì?”
Cổ Bội Nhi cười nói: “Không có gì, chẳng qua là cảm thấy nữ nhân của ngươi rất thú vị.”
Nghĩ đến sở thích kỳ quái kia của Cổ Bội Nhi, La Chinh không nhịn được mà đảo mắt. Hắn liền đỡ Khê Ấu Cầm dịch ra, nói với Khê Ấu Cầm: “Ta đi cứu Ninh Vũ Điệp trước đã.”
“Ừ!” Khê Ấu Cầm gật đầu, lùi sang một bên. Sau đó La Chinh mới đi thẳng về phía Ninh Vũ Điệp.
Từ sau khi lực sinh mệnh bị gió Sinh Tử rút sạch thì Ninh Vũ Điệp vẫn rơi vào trạng thái ngủ say. Tuy trong điện Thiên Thần có rất nhiều tỳ nữ chăm sóc, nhưng sau khi lực sinh mệnh khô cạn thì dáng vẻ Ninh Vũ Điệp vẫn vô cùng tiều tụy.
Cổ Bội Nhi liền chầm chậm đi tới, quan sát Ninh Vũ Điệp rồi mới hỏi: “Thì ra ngươi nói có người chờ ngươi cứu chữa, chính là nữ nhân này à?”
La Chinh gật đầu.
Cổ Bội Nhi nhìn lướt qua rồi nói: “Không ngờ lực sinh mệnh của nữ nhân này lại hoàn toàn cạn kiệt!” Cô lại xem xét cẩn thận mấy lần rồi mới lên tiếng: “Hiện tượng rất kỳ lạ. Không phải cạn hoàn toàn, chỉ còn sót lại một chút xíu. Nhưng cảnh tượng này giống với tình huống chỉ xuất hiện khi tuổi thọ đã hết. Thế nhưng tuổi tác của cô gái này cũng không lớn... Thật kỳ lạ!”
Con người giống như là một cái bát, trong bát rót đầy lực sinh mệnh. Cùng với sự trưởng thành của con người, lực sinh mệnh cũng không ngừng tiêu hao, đồng thời cũng không ngừng chậm rãi bổ sung.
Có điều, sau khi tiến vào thiên nhân ngũ suy, lực sinh mệnh bắt đầu không ngừng tiêu hao, nhưng lại không thể bổ sung. Cho dù thông qua Sinh Mệnh Kết Tinh thì vẫn không thể bổ sung, bởi vì cái bát kia đã vỡ rồi...
Ninh Vũ Điệp chưa tiến vào Thần Hải Cảnh, cho nên sẽ không xuất hiện tình trạng của thiên nhân ngũ suy. Nhưng thông thường, khi các võ giả sắp hết tuổi thọ thì lực sinh mệnh trong bát mới cạn kiệt. Tuổi còn trẻ mà gặp phải tình huống này thì quả thực làm cho Cổ Bội Nhi hoang mang.
Nghe thấy lời cô nói, La Chinh mới lên tiếng: “Lực sinh mệnh của nàng bị gió Sinh Tử trên sông Hoàng Tuyền lấy đi.”
“Gió Sinh Tử?” Cổ Bội Nhi chớp mắt, cười nói: “Ngươi đang nói đùa à? Luật nhân quả ẩn chứa trong gió Sinh Tử đúng là sẽ trực tiếp ăn mòn lực sinh mệnh, hầu như chỉ cần là dính vào là chết chắc, sao cô gái này còn có thể giữ lại được tính mệnh? Hơn nữa, thế giới này của các ngươi lại tạo ra được cả gió Sinh Tử trong Hoàng Tuyền?”
“Bí mật.” Ninh Vũ Điệp có thể giữ được tính mạng cũng là bởi mảnh vỡ Thiên Đạo đã kiềm chế luật nhân quả trong gió Sinh Tử, đương nhiên La Chinh sẽ không giải thích nhiều với Cổ Bội Nhi. Lúc này hắn móc ra một viên Sinh Mệnh Kết Tinh!
Sinh Mệnh Kết Tinh này gần như hoàn toàn được ngưng tụ thành từ lực sinh mệnh, cách biệt một trời một vực với Sinh Mệnh Nguyên Thạch!
Thấy Sinh Mệnh Kết Tinh trong tay La Chinh, ánh mắt của Cổ Bội Nhi lập tức sáng lên: “Ngươi còn có thứ tốt như vậy!”
Không chỉ Cổ Bội Nhi, lúc La Chinh lấy Sinh Mệnh Kết Tinh này ra thì tất cả mọi người đều cảm nhận được lực sinh mệnh nồng đậm, bao gồm cả ba vị Minh chủ chờ ở bên ngoài điện Thiên Thần và tất cả các tỳ nữ trong điện Thiên Thần.
Sinh Mệnh Kết Tinh này, cho dù là trong Thượng Giới thì cũng tương đối hiếm. Cổ Bội Nhi vốn muốn nói sử dụng như vậy quá lãng phí, nhưng ngẫm lại thì đây là vật tự tay La Chinh lấy được, cô cũng không có tư cách gì mà nói.
Hình như cái La Chinh cầm trong tay cũng không phải một khối khoáng thạch, mà là một thứ tràn đầy sức sống, lực sinh mệnh nồng đậm tỏa ra khắp bốn phương tám hướng.
Hắn đặt Sinh Mệnh Kết Tinh ở trên mặt của Ninh Vũ Điệp, sau đó dùng tay nhẹ nhàng đặt lên, lớp ngoài của Sinh Mệnh Kết Tinh này liền vỡ vụn. La Chinh lập tức thu lại tay nhanh như tia chớp. Lực sinh mệnh này giống như vật sống vậy, sẽ chui vào sinh linh ở gần nó nhất. La Chinh sợ lực sinh mệnh sẽ chui vào trong tay hắn.
Một luồng lực sinh mệnh nồng đậm nhẹ nhàng lay động phía trên Ninh Vũ Điệp, uốn lượn thành đủ loại hình dạng.
Một lát sau, lực sinh mệnh nồng nặc này liền đột nhiên hướng về phía đôi môi mỏng của Ninh Vũ Điệp mà chui vào.